Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 253

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:08:09
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

h một khoảng khá xa, ánh mắt dời sang một góc khác của thôn làng, cũng không biết là đang nhìn cái gì.

Bên cạnh hòn đá có rất nhiều dấu vết đốt lửa, còn có một bệ bếp đơn giản, đây hẳn là mà thôn dân từng dùng để nấu cơm.

“Bà lão, xin hỏi phải xưng hô thế nào?” Khương Nặc hỏi.

“Tôi họ Lưu, gọi tôi một tiếng bà Lưu là được, nhiều người trong thôn cũng xưng hô như vậy.”

Bà lão dường như đã lâu không gặp người ngoài, ít nhiều cũng có chút hưng phấn, Khương Nặc không tiện hỏi thăm chuyện vòng tay nên chỉ nói mấy chuyện vặt với bà ấy.

Bà Lưu cũng không già như vẻ bề ngoài, chỉ mới bảy mươi ba.

Trước mạt thế, người già từng tuổi này còn có thể đi khiêu vũ, nhảy quảng trường. Thân thể bà Lưu vốn dĩ cũng khá tốt, nhưng sau khi mạt thế ập tới, bà ấy nhanh chóng già đi, ngày hôm sau không được bằng ngày hôm trước.

Thôn trang của bọn họ phát triển từ khá sớm, thời trẻ có người ra ngoài buôn bán kiếm lời, sau đó lại lôi kéo thân thích mở xưởng, từng nhà từng nhà cũng từ đó mà khá lên.

Sau khi thương mại điện tử lên ngôi, người trẻ trong thôn đã mau chóng vận động đầu óc, mang trái cây trong thôn đến nhà xưởng tiến hành đóng gói, cuộc sống càng ngày càng tốt lên, từng căn biệt thự nho nhỏ cũng dần mọc lên.

Có người kiếm được nhiều, có người kiếm được ít, có người lại trắng tay, nhưng dù sao cũng là người cùng thôn, đại khái đều có chút quan hệ họ hàng, chỉ cần tính tình không quá xấu thì mọi người đều nguyện ý giúp đỡ lẫn nhau.

Bà Lưu nói đến đây, biểu cảm trên mặt vẫn lộ ra vẻ tự hào.

Mọi người đều là thân thích hàng xóm, chắc chắn là có mâu thuẫn va chạm, nhưng mọi người đều kính trọng những người xưa đã lập nghiệp từ thuở sơ khai, có chuyện gì sẽ mời bọn họ đến phân xử, cũng coi như là có tiếng nói.

Sau lại, nhiệt độ không khí càng ngày càng trở nên kỳ lạ, ít lâu sau hồng thủy cũng ập tới.

Địa thế của thôn bọn họ cũng khá cao, đợt lũ lụt đầu tiên cũng không gây ra tổn thất quá lớn, bọn họ có nhiều thời gian để cứu vớt đống vật tư của mình.

Sau này tin tức đứt đoạn, bọn họ hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, sau đó mưa to vẫn tiếp diễn không ngừng, bọn họ thành lập ban quản lý, nỗ lực quản lý sắp xếp và phân phối số vật tư còn sót.

Lúc đó cũng xảy ra không ít mâu thuẫn nhưng có mấy người già trấn giữ nên vẫn có thể duy trì trật tự.

Từ khi mưa to cho tới lúc động đất, không có một ai phải c.h.ế.t đói.

Nhưng trận động đất quá mức lợi hại, đêm đầu tiên xảy ra, rất nhiều người đã chôn thây dưới đống đổ nát.

Bọn họ cố nén đau xót, tiến hành cứu trợ nhưng trận động đất thứ hai, rồi trận thứ ba lại ập đến...

Cuối cùng bọn họ chỉ đành từ bỏ.

Những người còn lại bắt đầu dựng lán tị nạn tạm thời, vất vả duy trì.

Cũng may bên phía chính phủ đã cứu tế ba lần, hơn nữa mưa axit cũng không quá nghiêm trọng, còn có một giếng nước nên mọi người vẫn có thể sống sót.

Cứ như vậy, mọi người gắng gượng trải qua mấy tháng.

Mãi cho đến lúc trận động đất cuối cùng diễn ra dữ dội, giếng nước cũng bị huỷ hoại, bọn họ đã bị dồn tới tuyệt cảnh đói lương khát nước.

Lúc bà Lưu nói tới những chuyện này, ngữ khí rất bình đạm, chỉ là thỉnh thoảng đưa tay gạt lệ, cứ như người mà bà ấy đang nói chuyện không phải là một cô gái ngoại lai mà là người của chính phủ.

Bà ấy kể lại sự kiêu hãnh và ngoan cường của thôn dân nhưng lại không thể không chùn bước vì thiên tai liên miên, thậm chí còn có chút bất lực.

Khương Nặc yên lặng lắng nghe.

Ban ngày quá ngắn, sắc trời mau chóng tối sầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-253.html.]

Biên Mục đi dò đường đã quay lại lại, đi đến bên chân Vân Diệu, dường như nó không tìm được đường đi thích hợp, vừa kêu ăng ẳng vừa lắc đầu.

Vân Diệu không nói chuyện, chỉ sờ sờ đỉnh đầu của nó.

Bên này, câu chuyện của bà Lưu cũng sắp đi tới hồi kết.

Sau khi giếng nước bị phá hủy, bọn họ bắt đầu tìm cách tự cứu, tìm kiếm nguồn nước khắp nơi, phân thành hai đội ngũ, một đội tới Nghi Thành, một đội vào trong núi.

Đội đến Nghi Thành mau chóng quay về, bọn họ nói Nghi Thành không còn nữa, bọn họ cũng không dám xâm nhập vào trong, đứng nhìn từ xa thì có vẻ toàn bộ thành phố đã trở thành một đống phế tích.

Trên đường đi bọn họ cũng gặp được mấy người sống sót hảo tâm, nói với bọn họ bây giờ Nghi Thành rất loạn, cho dù có nguồn nước thì bọn họ cũng không có khả năng đoạt được.

Đội đi vào núi thì đến ngày hôm sau mới quay về, còn mang theo một tin tức tốt là bọn họ đã tìm được nguồn nước.

Bên trong vách đá có một cái hồ nông, bên trong còn sót lại chút nước không bị ô nhiễm, chỉ là có hơi bẩn, phải lọc lại, đun sôi rồi mới biết có dùng được không, hơn nữa cũng chẳng còn được bao nhiêu nước.

Bọn họ dùng bình không lấy nước mang về, dựa vào cái này mà lại có thể gắng gượng được một thời gian dài.

Nhưng dù sao nguồn nước cũng không sạch sẽ, thân thể vốn đã yếu ớt bắt đầu sinh bệnh, hơn nữa còn thiếu thốn lương thực dinh dưỡng, tâm thái cũng không tốt, mọi người lại tiễn tiếp một nhóm người rời đi.

Cuối cùng, cuối cùng bọn họ cũng chờ được tin tức báo danh của căn cứ.

Trong thôn bọn họ có nhà xưởng, còn có một ít công cụ và kỹ thuật.

Bọn họ đổi tất cả thành điểm tích lũy rồi chia cho mọi người, thôn dân kết nhóm, cầm theo thẻ tích điểm bắt đầu khởi hành đến căn cứ.

Nhưng trong thôn vẫn còn một số người già không chịu đi mà lựa chọn ở lại.

“Bọn tôi sống lâu như vậy, đã sống đủ rồi, đến căn cứ cũng không làm được gì, còn liên lụy con cái nên thôi.”

“Chúng tôi đi cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng chia điểm của mình cho con trai con gái để chúng nó có thể đổi thêm được ít thức ăn, thân thể của mọi người đều suy yếu, có thể ăn nhiều hơn một ít cũng là chuyện tốt.”

Bà Lưu là người đầu tiên đưa ra quyết định như vậy.

Sau bà ấy, đa số người già trên sáu mươi lăm ở trong thôn cũng không chịu đi.

TBC

Con gái của bà Lưu khóc lóc đến nửa đêm, khuyên thế nào bà ấy cũng không nghe.

“Các con đi đi.” Bà ấy nói với con gái: “Con còn có con, phải chăm sóc nó cho tốt, nó sinh ra vào thời này đã đủ đáng thương, khi con còn nhỏ, quần áo đồ chơi thứ nào cũng đều dùng đồ tốt nhất, có món ngon nào chưa từng ăn qua, bây giờ con gái của con phải ăn cái gì, con phải nghĩ cho con bé, mẹ sống đủ rồi.”

Cuối cùng người có thể đi cũng đã rời đi hết, thôn làng lập tức trở nên trống trải.

Mười mấy người già nương tựa lẫn nhau, nói có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở quê nhà.

Nghe đến đó, Khương Nặc dường như đã hiểu ra gì đó.

“Mấy nấm mồ vừa rồi đều là người già ở trong thôn sao?” Cô hỏi.

Bà Lưu gật gật đầu: “Đúng vậy, số nước sạch còn lại không nhiều, chúng tôi đều đưa hết cho con cái mang theo trên đường đi, nghĩ là bản thân sẽ lên núi lấy về tiếp, hồ nước kia hẳn là có mạch nước ngầm, dần dần tích tụ vào trong ao, qua nửa tháng là thu được mấy bình lớn, bọn họ cũng biết nên cũng đồng ý.”

Nói tới đây, bà ấy thở dài thườn thượt.

“Nhưng lần này bọn tôi đến lấy nước đã ngửi thấy mùi lưu huỳnh nồng nặc, vô cùng gay mũi, nhưng nghĩ là uống lâu như vậy cũng không có vấn đề gì, bây giờ không uống thì cũng khát c.h.ế.t cho nên bọn tôi vẫn uống. Sau đó, mấy người nhà lần lượt ính bệnh, bọn tôi chăm sóc lẫn nhau, nhưng trời giá rét, bọn tôi ngủ một giấc tỉnh dậy thì người cũng không còn nữa.”

“Nước ngầm bị ô nhiễm.” Khương Nặc nói.

Nơi khởi nguồn của mạch ngầm này hẳn là ở một nơi khác, mưa axit ở Nghi Thành không nghiêm trọng nhưng địa phương khác lại không giống vậy, nước đầu nguồn bị ô nhiễm thì nước ở đây cũng không dùng được nữa.

Loading...