Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 254
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:08:11
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bà cũng uống nước đó, tại sao lại không bị gì vậy?” Cô hỏi.
Bà Lưu lắc đầu: “Tôi cũng không biết, thật ra tôi chính là người sinh bệnh đầu tiên, tôi đã nhắm mắt chờ c.h.ế.t rồi, kết quả tôi lại qua khỏi... Hiện giờ tôi vẫn uống nước đó, ngày nào cũng buồn nôn, cũng mắc ói nhưng lại không chết, cũng không biết tại sao ông trời lại không chịu thu nhận tôi, chắc là muốn để lại một người để nhặt xác cho thôn dân...”
Người ở lại nhìn từng người từng người lần lượt ra đi.
Mỗi khi có người nằm xuống, bọn họ đều sẽ đào hố chôn, lá rụng về cội, mãi cho đến khi chỉ còn lại một mình bà Lưu, ngày ngày sinh hoạt trong một cái thôn không người, cũng đã tự đào huyệt cho mình, dự định một ngày nào đó không chịu được nữa thì sẽ tự chôn mình vào đó.
Bà ấy vừa nói vừa lấy ra hai bình nước cất trên bệ bếp xuống cho Khương Nặc xem.
Khương Nặc chỉ cần nhìn màu nước là biết nước này không sạch sẽ, đây là dưới tình huống đã được lọc lại và đun sôi, dù vậy vẫn còn ngửi thấy mùi lạ.
TBC
Kiếp trước cô cũng từng uống nước bị ô nhiễm, từng sinh bệnh, bệnh trạng cũng giống như những gì bà Lưu vừa miêu tả.
Cô sống sót nhờ vào sức trẻ, còn bà Lưu, đại khái là dựa vào chiếc vòng tay kia.
Khương Nặc liếc mắt nhìn vòng tay trên cổ tay bà Lưu, nhìn dáng vẻ thì có lẽ bà Lưu đã đeo thứ này trên người từ rất lâu, bầu bạn với bà ấy nhiều năm, linh khí trong chiếc vòng bất tri bất giác nuôi dưỡng bà ấy, cung cấp sinh lực cho bà ấy nên bà ấy mới có thể sống sót đến tận bây giờ.
Bà Lưu vô cùng nhạy bén, đã nhìn ra ánh mắt của Khương Nặc.
Bà ấy sửng sốt một hồi, sau đó lại nhìn Khương Nặc rồi hỏi: “Cô gái nhỏ, cô có hứng thú với vòng tay của tôi đúng không?”
Khương Nặc cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Nhìn dáng vẻ rất độc đáo nên mới nhìn thêm mấy lần.”
“Ai, thứ này tôi giữ cũng chẳng để làm gì, tháo ra đưa cho cô cũng được.” Bà Lưu nói: “Đây là thứ mà người nhà cho tôi từ khi còn rất nhỏ, ông nội tôi khai thác quặng, dùng tiền công đổi ngọc thạch, tìm người làm chiếc vòng tay này cho tôi. Tôi dần dần trưởng thành, thứ này càng ngày càng siết chặt vào cổ tay, căn bản là không tháo ra được, tôi cũng đã dần dần quen với sự tồn tại của nó.”
Bà ấy vừa nói vừa nhẹ nhàng lắc lắc cổ tay, vuốt ve chiếc vòng ngọc bọc bạc kia.
“Lớn tuổi rồi, luôn cảm thấy thân thiết với những thứ cũ xưa đã theo mình từ lâu một cách khó hiểu.”
“Vậy thì cứ đeo đi, rất tốt mà.” Khương Nặc nhẹ giọng nói.
Bà Lưu đưa cho cô xem, cô cũng không từ chối, duỗi tay sờ sờ vòng tay.
Cảm giác khá lạnh, linh khí tương đối nồng đậm.
Khối ngọc thạch này hẳn đã từng ở rất gần nguồn linh khí, trải qua vô số năm tháng nên đã tích lũy được không ít linh khí, cuối cùng tang thương biến ảo, ngọc thạch bị người ta khai thác rồi biến thành một chiếc vòng như vậy, nằm trên cổ tay bà Lưu.
Bầu bạn thời gian lâu như vậy, linh khí của nó vẫn luôn che chở bà Lưu nhưng bà Lưu lại chẳng hề hay biết.
Bà Lưu cũng thẳng thắn với Khương Nặc: “Lúc cô nói cô muốn tới Nghi Thành nên mới đi ngang qua thôn của chúng tôi thì tôi đã cho rằng cô đang nói dối, cảm thấy cô không phải người tốt, bởi vì hiện tại Nghi Thành đã hoàn toàn đổ nát, vô cùng loạn lạc, làm gì còn có ai muốn tới đó.”
“Không sao.” Khương Nặc nhàn nhạt nói.
Thế đạo này, không có lòng cảnh giác một chút mới là chuyện lạ.
Cô thấy sắc trời càng ngày càng đen, trời cũng sắp tối rồi, bèn mở miệng nói: “Nơi này đổ nát như vậy, đường sá hư hỏng nghiêm trọng, chúng tôi không thể không đổi tuyến đường nên mới đến thôn này, bà lão, tôi muốn nghe ngóng tình huống cụ thể của Nghi Thành từ bà, ngoài ra còn có con đường nào tiện nhất để tới đó không?”
Bà Lưu nghe Khương Nặc hỏi chuyện, nhận ra cô chuẩn bị rời đi, trong mắt lại lộ ra vẻ tịch liêu.
“Cô gái, trước khi cô đi, có thể cho tôi hỏi thăm một chút tình hình ở căn cứ không?”
“Có thể.”
“Có phải muốn đến căn cứ số một Nam Giang thì phải đi rất lâu không? Đi mấy ngày mới tới được? Trên đường đi có gì nguy hiểm không?” Bà Lưu ngả người về phía trước, ánh mắt tha thiết.
“Người trong thôn bà kết nhóm lên đường, với số người này hẳn là không gặp vấn đề gì đâu, đám cướp đa số sẽ lựa chọn những người đi một mình hoặc nhóm nhỏ lẻ tẻ.” Khương Nặc trả lời: “Bọn họ hẳn có thể bình an tới đích.”
Bà Lưu nghe xong, vui mừng gật gật đầu, lẩm bẩm nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...”
Nói xong, bà ấy lại hỏi: “Vậy tình huống ở căn cứ thế nào? Con gái và con rể của tôi dắt theo hai đứa nhỏ, bọn nó tích được ba mươi điểm, tính thêm phần của tôi là năm mươi điểm, tổng cộng bọn nó có tám mươi điểm, cô nói xem, nếu bọn nó tới căn cứ rồi thì có thể sống tốt không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-254.html.]
Khương Nặc mím môi môi.
Dù là các căn cứ khác nhau thì giá cả hàng hóa đều tương đối giống nhau, cô quả thật là rất quen thuộc với những chuyện này.
Tám mươi điểm này thật sự chẳng làm được gì, vào căn cứ thì phải đi làm công, sau khi tiêu hao thể lực thì cần phải ăn no, nếu chỉ có hai vợ chồng thì vẫn miễn cưỡng sống được, đằng này lại có thêm hai đứa nhỏ, thật sự không thể nào tốt được.
Qua mấy năm nữa, chờ khi căn cứ vận hành trơn tru thì sẽ dần dần lập ra một số phúc lợi cho trẻ em nhưng bây giờ chỉ có thể dựa vào cha mẹ chống đỡ.
Nhìn ánh mắt lo lắng và tha thiết của bà, Khương Nặc vẫn lựa chọn nói thật.
“Sẽ không quá tốt, nhưng may mắn là cả nhà vẫn có thể ở bên nhau.”
Bà Lưu gật gật đầu, than khẽ: “Tôi cũng biết sẽ là như thế, thật ra khi tôi còn trẻ cũng rất cực khổ, sau này cuộc sống khá lên thì luôn không nỡ để cho con cái chịu khổ, nhưng bây giờ bọn nó cũng đã trở thành cha mẹ, nên gánh vác trách nhiệm, dù có thế nào thì cũng phải gánh... Nhiều người tìm tới căn cứ như vậy, quốc gia làm sao có thể quản hết được? Chỉ cần cả nhà có thể ở bên nhau thì khó khăn gì cũng có thể vượt qua.”
Bà ấy lại hỏi Khương Nặc hoàn cảnh sinh hoạt ở căn cứ.
Tóm lại là vẫn không yên tâm con gái.
Hỏi xong mọi chuyện, sắc mặt của bà ấy trở nên phức tạp, cách một bãi đất trống, nhìn những nấm mồ xa xa ở phía đối diện, bà ấy đột nhiên mỉm cười.
“Cho nên bọn tôi không đi là quyết định chính xác. Bọn nó đã đủ khó khăn, nếu đám già này đi theo thì trên đường sẽ liên lụy tụi nó, tới căn cứ cũng sẽ liên lụy, làm thế nào thì cũng là một đám cùng chịu khổ... Tôi đã quyết định đúng rồi!”
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của bà ấy càng trở nên kiên định.
Khương Nặc nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Những người già này sinh ra trong thời đại tài nguyên thiếu thốn khốn cùng lạc hậu, chịu khổ phấn đấu cả đời, cuối cùng cũng tới lúc được an hưởng tuổi già thì lại phải nghênh đón mạt thế, cam chịu không để bản thân liên lụy con cái, từng người từng người lặng lẽ c.h.ế.t đi.
Sẽ còn có người nhớ tới bọn họ sao?
Mắt thấy trời sắp tối, bà Lưu xin lỗi Khương Nặc: “Thật xin lỗi, chậm trễ công việc của cô, một mình tôi ở đây ngơ ngẩn lâu như vậy, thật vất vả mới có người tới nên tôi mới không nhịn được kéo cô nói chuyện... Tôi cũng chẳng sống được mấy ngày, trước khi c.h.ế.t có thể gặp được hai người, tôi thật sự rất vui.”
Khương Nặc khẽ nhíu mày.
Vân Diệu đứng cách đó không xa, vẫn chưa nói một lời nào, lúc này đột nhiên đi qua.
Anh đi tới trước mặt bà Lưu, bởi vì anh quá cao mà bà Lưu phải ngửa cổ, có chút hoang mang ngẩng đầu nhìn anh.
Vân Diệu chậm rãi ngồi xổm xuống, cuối cùng bà ấy cũng có thể miễn cưỡng nhìn thẳng vào anh.
“Bà có muốn sống không?” Vân Diệu hỏi: “Nếu bà muốn sống thì tôi có thể giúp bà.”
Ánh mắt Vân Diệu rất trầm tĩnh, bà Lưu nhìn anh, phản ứng cũng bình tĩnh: “Cậu thanh niên, cậu có thể giúp tôi thế nào?”
“Tôi có thể đưa bà tới căn cứ, cũng có thể nhờ người thu lưu bà, thân thể của bà vẫn còn sinh cơ, có thể sống tiếp.” Vân Diệu nhẹ giọng nói.
Khương Nặc biết anh sẽ không thuận miệng nói bậy.
Anh nói như vậy, xem ra thân thể của bà Lưu vẫn còn có thể gắng gượng thêm mấy năm nữa.
Đương nhiên là dưới tình huống không phải chịu đói khát, hạ nóng đông rét.
“Không cần.”
Thực ngoài ý muốn, bà Lưu lại lắc đầu, kiên quyết từ chối.
“Tôi sẽ không rời khỏi thôn An Lâm, sẽ không rời đi.”
Bà ấy vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay, nhẹ giọng nói: “Không phải bà già này thổi phồng, trong số những người trong thôn, tôi là người đầu tiên ra ngoài buôn bán, đầu tiên là ra ngoài làm công, sau đó là mở quán cơm, tiếp đến là vào nhà xưởng, chờ khi trong tay có chút vốn tích lũy, tôi lại làm theo chính sách phát triển của quốc gia, hợp tác với người trong thôn mở một xưởng may.”
Nói tới đây, đôi mắt bà ấy lộ ra ánh sáng, như đang nhớ về những năm tháng phấn đấu vinh quang kia.