Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 255
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:08:13
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng trách Khương Nặc cảm thấy cách nói chuyện của bà ấy rất có chiều sâu, quả nhiên là người đã từng trải qua khói lửa nhân gian.
“Năm đầu tiên đó, người nào cũng nói với tôi rằng một người phụ nữ thì chỉ cần ở nhà sinh con chăm lo gia đình là đủ rồi, còn chạy ra ngoài lăn lộn làm gì? Lúc đó lòng tôi không phục, nhất quyết dựng nên nhà máy này, cuối cùng thấy tôi kiếm lời, làng trên xóm dưới, ai mà không đỏ mắt? Tôi cũng không phải người keo kiệt, chỉ cần đối phương thật lòng muốn hợp tác, nghiêm túc làm việc thì tôi sẽ cho bọn họ cùng làm!”
Bà ấy nhìn về căn biệt thự đã trở thành phế tích kia, chính là căn biệt thự lãng mạn đã từng khiến Khương Nặc kinh diễm.
Căn biệt thự trông giống như một tòa lâu đài, vừa cao vừa đẹp, dưới bầu trời xanh lam, nó được hoa tươi bao quanh, người nào đi ngang qua cũng đều muốn vào trong chụp một tấm ảnh.
“Căn nhà đó là do tôi tu sửa, tôi kiếm được tiền rồi nên cũng muốn để tất cả mọi người trong gia đình được ở bên cạnh nhau, để cho cả nhà ở một nơi thoải mái dễ chịu, thấy tôi xây nhà, hàng xóm thân thích cũng xây theo, biệt thự ở chỗ chúng tôi xinh đẹp hơn mấy căn trong thành phố nhiều, đứng trên đường quốc lộ bên kia là có thể trông thấy được. Khi đó khắp các chốn gần xa, có ai mà không biết tới thôn An Lâm? Trước kia con gái trong thôn An Lâm gả vào thành phố thường hay bị ghét bỏ, sau này người trong thành phố muốn cưới con gái trong thôn chúng tôi, chúng tôi còn không đồng ý.”
Ánh mắt bà Lưu quét một vòng thôn.
“Không chỉ có nhà cửa mà còn có đường quốc lộ, cửa hàng, quảng trường, hoa viên, nhà xưởng, vườn trái cây... tất cả những thứ này đều do mọi người tự tay xây dựng trong mấy năm qua, đừng thấy bây giờ nó đổ nát khó coi, trước đây nó thật sự rất xinh đẹp...”
Bà ấy nghiêm túc nhìn Vân Diệu, nói với anh: “Cậu thanh niên, cảm ơn ý tốt của cậu, mấy năm trước đây không phải không có người khuyên tôi, nói ra ngoài kinh doanh sẽ tốt hơn, hoàn cảnh cũng tốt, còn có người khuyên tôi xuất ngoại, cho con gái tôi có quốc tịch đàng hoàng nhưng tôi không chịu, huống chi bây giờ đã đến tuổi này rồi, tôi không đi.”
Nói xong, bà ấy lại chỉ về phía nấm mồ kia, đó là nấm mồ mới nhất.
“Đó là lão Lâm, ông ấy là sinh viên, năm đó xuống nông thôn rồi ở lại đây cùng mọi người phấn đấu, lúc ông ấy cưới vợ, mọi người đều nói sau này lão Lâm sẽ về thành phố lớn, vợ ông ấy không thể nào giữ chân chồng ở đây... Nhưng đến cuối cùng, ông ấy không hề rời đi.”
Tiếp theo, bà ấy lại chỉ về phía nấm mồ bên cạnh.
“Đó là bà Ngô của xưởng may chúng tôi, bà ấy đã dạy dỗ mười sáu học trò, bao nhiêu người theo bà ấy học được một thân tay nghề làm giàu nuôi thân, bà ấy thật sự là một người có tay nghề cừ khôi, những hàng mẫu đưa tới chỗ bà ấy, không cần ai chỉ dạy bà ấy cũng có thể làm ra mẫu y chang, vừa nhanh vừa đẹp, lô hàng đầu tiên xuất bán chính là do một tay bà ấy quán xuyến.”
“Bà ấy còn có một người anh trai, chưa từng đi học một ngày nào nhưng đầu óc lại vô cùng linh hoạt, cày ruộng trồng trọt chế tạo máy kéo, một người làm đến mấy việc, từng nhận được cờ đỏ, được biểu dương, sau này lại dẫn dắt đội thi công giúp thôn dân sửa nhà, sửa đường, hai đứa con trai của ông ấy đều xuất ngoại, ông ấy kiêu hãnh như vậy, đến c.h.ế.t cũng không chịu rời đi, vẫn ở lại trong thôn này...”
“Nằm phía sau ông ấy là kế toán Lý, người này cả đời soi mói từng thứ, gặp chuyện gì cũng tính toán, nhưng với những việc giúp đỡ xây dựng thôn làng, ông ấy chưa bao giờ nề hà...”
“Bên cạnh huyệt của tôi là ông lão nhà tôi, năm đó cũng theo tôi ra ngoài làm công, vào nam ra bắc, lại cùng tôi xây nhà xưởng gây dựng sự nghiệp, chăm sóc già trẻ, làm hậu thuẫn kiên cố của tôi, hiện tại ông ấy đã nằm xuống nơi này, hai người nói xem, tôi có thể rời đi sao?”
Bà Lưu chỉ vào từng nấm mồ kia, kể lại chuyện xưa của bọn họ.
Đó là thân nhân, đồng đội, bạn bè mà bọn họ đã tự tay chôn cất.
“Tôi đã cắm rễ ở nơi này, qua vài thập niên, rễ đã bén sâu, sao có thể rời đi được chứ?”
TBC
Không có người nào không sợ chết, nhưng khi đối mặt với cái c.h.ế.t lại có những thứ không thể nào thay đổi được.
Bà ấy đã quá già rồi, chỉ muốn lá rụng về cội, làm bạn với cát bụi, không thể nào chuyển đến nơi khác được.
Vân Diệu nghe xong, gật đầu nói với bà ấy: “Được.”
Ngữ khí của anh rất nhẹ, không hề có một chút khiên cưỡng nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-255.html.]
Bà Lưu nhìn anh: “Nhưng tôi xin cậu một chuyện, con gái của tôi tên Lưu Tuyết Đình, nếu một ngày nào đó cậu thấy con bé gặp khó khăn gì đó ở căn cứ, phiền cậu giúp đỡ con bé một chút.”
Vân Diệu nói: “Chỉ cần cô ấy sống thật xứng đáng thì tôi sẽ giúp đỡ cô ấy.”
Đây cũng không phải là một câu hứa hẹn nhưng dường như đã khiến bà Lưu yên tâm hơn rất nhiều, tâm thế của bà ấy lập tức thả lỏng, không ngừng cúi đầu nói cảm ơn.
“Vận khí của tôi không tồi, trước khi c.h.ế.t còn có thể gặp gỡ hai người, còn nghe một bà già như tôi nói nhiều lời lảm nhảm như vậy... Bây giờ tôi đã không còn gì tiếc nuối nữa.”
Trước khi đi, Khương Nặc để lại cho bà Lưu một ít thức ăn.
Số nước còn lại của bà ấy chắc chắn là không dùng được, Khương Nặc cũng để lại cho bà ấy mấy bình nước đóng chai.
Lượng nước còn lại không nhiều lắm, cô làm bộ lấy nó từ trong ba lô, nếu một đống thứ xuất hiện từ hư không thì sẽ rất đáng ngờ.
Bà Lưu cũng không chịu nhận, nói không cần, bà ấy không giữ được mấy thứ này, làm như vậy chưa hẳn đã là tốt.
Khương Nặc nhìn ra được bà ấy đã không còn thiết tha sống tiếp nữa, cả huyệt cũng đào xong rồi, chỉ cần yên tĩnh chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng kia mà thôi.
Đến cuối cùng, chỉ còn có vòng tay ở lại bầu bạn với bà ấy.
Bà Lưu đương nhiên là ngàn ân vạn tạ nhưng lại không chịu nhận số vật tư này.
“Mấy người trẻ tuổi như cô cậu vẫn luôn cảm thấy để lại vài thứ cho đám già chúng tôi là một chuyện rất tốt, thật ra hai người chịu nghe tôi nói chuyện lâu như vậy mới là điều khiến tôi cảm thấy vui vẻ.”
Để biểu hiện sự cảm kích của mình, bà ấy cẩn thận hướng dẫn Khương Nặc đường tới Nghi Thành, cũng hỏi cô: “Hai người muốn tới chỗ nào ở Nghi Thành? Thành Nam hay thành Bắc? Nghi Thành bị một con sông chia làm hai nửa, hướng đi thành Nam và thành Bắc không giống nhau.”
Khương Nặc nghĩ ngợi rồi nói: “Chúng tôi phải đến huyện Đường từ Nghi Thành.”
Cô đã sớm xem bản đồ, huyện Đường là một huyện nằm trên núi gần đó, cách Nghi Thành một khoảng nhưng hướng đi thì giống nhau.
Nói huyện Đường thì sẽ không làm lộ mục tiêu của bọn họ nhưng vẫn có thể hỏi được hướng đi.
Bà Lưu cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát: “Nếu hai người muốn đến huyện Đường thì đừng băng qua Nghi Thành, tôi chỉ cho hai người một đường, hai người băng qua đường núi này đến Vạn Thành, tiếp tục đi về phía bắc thì sẽ gặp huyện Đường, tuy rằng đi vòng có hơi xa nhưng an toàn hơn nhiều, lúc người của chúng tôi đi tìm nguồn nước có đi qua con đường tới Vạn Thành, đường quốc lộ bên đó vẫn ổn, hiện tại cũng không biết khi nào địa chấn lại xảy ra, Nghi Thành quá nguy hiểm, cho dù hai người tới Nghi Thành thì cũng khó mà qua sông.”
Bà lão nói chuyện sấm rền gió cuốn, có thể nhìn ra là người rất quyết đoán, bà ấy lập tức tìm giấy bút vẽ đường cho Khương Nặc.
Khương Nặc vô cùng khiếp sợ, dù chỉ là bản đồ vẽ tay nhưng lại rất dễ hiểu.
Kỳ thật bà Lưu vẽ rất đơn giản, chỉ là có chú thích phương hướng, lại vẽ ra ngọn núi và con đường mòn trên núi.
Lúc còn trẻ bà ấy muốn đi ra ngoài, khi đó làm gì có ô tô, tất cả đều phải đi bộ, phải đi bao lâu trong lòng bà ấy ít nhiều cũng hiểu rõ, mấy thứ này đều in sâu vào trí nhớ của bà ấy.
Sau đó Khương Nặc và Vân Diệu cùng nhau rời đi.