Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:08:18
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc còn rất vui, nhưng ngoại trừ mẹ, cô không thích người khác vào phòng của mình, nên đã đi đến căn phòng container kia của Vân Diệu.

Bên trong căn phòng này ngoại trừ chiếc giường nhỏ, không gian còn trống ở mặt đất gần như sắp bị đồ của con ch.ó chiếm đoạt.

Trong bếp lò cũng có lửa than, nhưng ấm áp kém xa tít tắp bên chỗ Khương Nặc.

Xem ra bọn họ khá chống chọi được với lạnh giá.

Khương Nặc lấy một cái ghế ở trong ra, sau khi ngồi xuống, lại đưa kéo cho Vân Diệu.

Vân Diệu lại không dùng cái này, mà chính là cầm một con d.a.o găm ra.

Con d.a.o găm này kém hơn so với cái mà hiện tại Khương Nặc đang dùng, nhưng nhìn so với cái mà cô mua trước khi tận thế thì mạnh hơn chút, Vân Diệu nắm lấy một chòm tóc, nhẹ nhàng cắt đứt.

Cắt rất nhanh. Động tác vô cùng lưu loát.

Cắt tóc trước khi tận thế đến, chỉ là chỉnh sửa lại độ dài cũng phải hơn nửa tiếng, anh ta như này cũng tốt, cắt đứt từng sợi một là xong.

Trong nháy mắt, đã cắt xong rồi.

Có người đứng ở phía sau cầm d.a.o ở trên đầu lúc ẩn lúc hiện, thật ra Khương Nặc rất không thoải mái, toàn thân theo bản năng cứng ngắc.

“Được rồi.”

TBC

Vân Diệu nói xong, Khương Nặc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Vân Diệu đưa một nắm tóc trong tay cho cô, Khương Nặc nhận lấy, thuận tay bỏ vào trong không gian.

Cô lấy một tấm gương ra nhìn một chút, so với vừa rồi thì đã đẹp hơn rất nhiều, không giống như A Muội đã từng gặm qua, còn rất nhẹ nhàng khoan khoái, xem nhẹ cô tướng mạo và làn da trắng, chợt nhìn có chút giống con trai.

Mặt và cổ cũng sẽ không bị tóc rối quét đến, lần này cũng không sợ gió quất vào mặt.

Khương Nặc rất hài lòng: “Cảm ơn.”

Sau đó lấy bánh ra làm quà cảm ơn.

Trong phòng có rất nhiều đồ chơi, Khương Nặc nhìn một chút, những tấm lông nhung gấu kia đều còn rất tốt, xem ra Biên Mục không phải rất thích.

Lại có con ch.ó không thích những món đồ chơi bằng lông nhung, đổi thành A Muội, đã gặm cắn ra mấy dấu răng ở bên trên rồi.

Khương Nặc quyết định thử đồ chơi khác một chút, nhặt lên một quả bóng, định chơi với Biên Mục trò ném bóng mà A Muội thích nhất.

Loại bóng này là dùng dây thun cố định trên sàn nhà, chủ nhân ném quả bóng nhỏ ra, để nó bật nhanh trên mặt đất, để xem chú chó có thể đuổi được hay không.

A Muội luôn thích trò này, đến bây giờ còn quấn lấy Vu Nhược Hoa chơi với nó.

“Biên tướng quân, mày nhìn quả bóng này, tao bật cho nó bay, rồi mày bắt nó trở lại cho tao.” Khương Nặc sợ nó không hiểu cách chơi, còn giải thích một chút.

Biên Mục bình tĩnh nhìn cô.

Khương Nặc khí lực lớn, sau khi tung quả bóng ra, quả bóng dùng góc độ bất quy tắc nhảy vọt trên sàn nhà, khí thế kinh người.

Biên Mục cũng không vội vã nhảy dựng lên, mà chính là nhìn quả bóng nhảy vọt, mãi cho đến khi nó đánh tới trần nhà, trước một khắc đi vào điểm cao nhất.

Khương Nặc đã nhìn thấy một đạo tàn ảnh nhảy vọt lên không trung, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Biên Mục ngậm lấy quả bóng, đưa về trong tay Khương Nặc.

Khương Nặc không phải chưa từng thấy tốc độ của Biên Mục, nhưng lần này xem xét tỉ mỉ, vẫn như cũ cảm thấy quá nhanh.

Tốc độ của nó, sức mạnh, động thái thị lực, đều ở trên A Muội, hơn nữa nó còn biết dự đoán được vị trí để đưa ra phản ứng trước, đây chính là chuyện mà bản thân Khương Nặc cũng phí hết thời gian mới tìm tòi ra được.

Thảo nào A Muội căn bản không đánh lại.

Xem ra thực sự nên để A Muội đi theo Biên Mục rèn luyện, luyện một vòng rồi lại một vòng.

“Không tệ không tệ!” Khương Nặc không hề keo kiệt chút nào khích lệ Biên Mục, lấy đồ ăn vặt cho nó, xoa đầu nó hỏi: “Trò này chơi vui không?”

Biên Mục rất có linh tính nhìn cô một cái, rất nhanh đã đáp lại: “Ngao gâu!”

Nghe ý tứ hẳn là không tệ.

Nhưng ánh mắt này dường như lại muốn nói, cô vui là được.

Khương Nặc: ...

...

Ở trong phòng chơi với chó, mãi cho đến khi sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên một chút.

Cách đây mấy ngày hơn 9 giờ là có thể thấy hừng đông, bây giờ lại chỉ là hơi có một chút ánh sáng, cũng may theo thời gian trôi, gió cũng không còn lớn như vậy.

Khương Nặc thu hồi hai căn phòng container, căn cứ vào hướng mà ông Lưu chỉ xuyên qua núi rừng.

Cả đường cuồng phong gào thét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-257.html.]

Nhưng 2 người 1 chó đồng hành cũng có đầy đủ năng lực tự vệ, ngược lại không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sau khi rời khỏi núi rừng, mới 4 giờ chiều, trời đã tối đen.

Khương Nặc có chút bất đắc dĩ, ban ngày quá ngắn, đường lại khó đi, nếu tiếp tục như vậy cũng không biết bao lâu mới có thể tìm thấy linh nguyên.

Cũng may sau khi ra khỏi núi, gió hình như không còn lớn như vậy nữa.

Lúc lợi hại nhất, cô chỉ có thể đeo kính chống gió, nếu không đón gió đi tới, cảm giác hai mắt cũng không mở ra được, hô hấp cũng có chút khó khăn.

Hiện tại gió nhỏ, trong bóng tối vô hình và nguy hiểm cũng nhỏ.

Bản đồ của ông Lưu vẫn đáng tin, núi rừng lớn bao nhiêu, phải đi bao lâu, tình hình thực tế đều gần như ông ấy nói.

Theo phương hướng mà cô chỉ, rất nhanh có thể tới Vạn Thành.

Ở hướng Bắc Vạn Thành, chính là Đường huyện.

Nhưng Khương Nặc cũng không định đi Đường huyện, cô xem bản đồ, từ Vạn Thành trực tiếp đến Việt Sơn có thể nhanh hơn một chút.

Lúc trước nói chuyện với ông Lưu về Đường huyện, chỉ là không muốn lộ ra mục đích của bọn họ với bất cứ người nào, vừa vặn phương hướng mà ông Lưu chỉ là phải đi ngang qua Vạn Thành.

Vừa vặn từ Vạn Thành đến Việt Sơn.

Đường vẫn như cũ rất khó đi, không có cách nào chạy xe máy, lái xe thì lại càng không cần phải nói.

Nhưng gió đã nhỏ đi rất nhiều, đi lại cũng tiết kiệm thể lực, bọn họ cũng đều có thể nhìn thấy vật trong bóng đêm, cũng không dừng lại.

Trên đường đi, lại đi qua hai thôn làng, tất cả đều đổ sụp thành đống đổ nát rồi.

Nhưng không có bất kỳ ai.

Khương Nặc thấy có dấu vết của người sinh sống, nhưng cái gì cũng không còn sót lại nữa, còn nhìn thấy thông báo và ghi chép bằng phấn viết trên bức tường, là của nhân viên công tác xã khu lưu lại.

Người còn sống sót, chắc là đều đã đến căn cứ.

Toàn bộ khu vực Nam Giang, có một căn cứ cỡ lớn, 5 căn cứ hạng trung, thu nạp liên tục không ngừng người sống sót ở các nơi.

Người sinh tồn ở bên ngoài căn cứ, ngoại trừ thiên tai, càng đáng sợ chính là số lượng lớn sinh vật sau khi chết, virus và ôn dịch ở khắp nơi trên mặt đất.

Đến căn cứ cũng không nhất định đủ tiền trả cơm, nhưng tối thiểu là có thể sống.

Khương Nặc nhìn thấy một số nhà cửa sụp đổ, vẫn tồn tại kết cấu hoàn chỉnh, đều là xi măng cốt thép, còn có một số thép màu, trọng lượng rất chắc chắn.

Cô lại thuận tay thu một chút.

Cảm giác dùng để đập người rất không tệ, so với thu đá lớn ở khắp nơi thì thuận tiện hơn.

Xác công trình ở đoạn đường này, đủ để đập không ít người, chỉ là nếu đập ở bên ngoài thì phải thu về một chút.

Khương Nặc đã sửa lại một nơi riêng biệt ở không gian, đặt chồng chéo những căn nhà đổ nát này ở trong.

Thuận tay thu mấy cái, lại tiếp tục đi lên phía trước, đi đến bên cạnh Vạn Thành.

Đến Vạn Thành, đường xá không còn thê thảm như ở bên Nghi Thành này.

Con đường vẫn như cũ không bị rạn nứt, cũng có công trình sụp đổ chắn đường, nhưng càng đi về trước, kiểu tình huống này càng ít đi.

Nhân lúc Biên Mục ra ngoài dò đường, Khương Nặc và Vân Diệu đi đến nơi có địa hình cao.

Lúc này là 9 giờ tối, đã sớm tối đen đến mức không nhìn thấy năm ngón tay, gần bên còn tốt hơn chút, có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ ràng, xa thì thực sự không được.

Khương Nặc còn lấy ống nhòm ra, muốn nhìn xem tình hình ở Vạn Thành là như thế nào, kết quả là nhìn thấy một mảnh bóng dáng mơ hồ.

Chắc hẳn cũng chỉ có một vài kiến trúc.

“Xem ra Vạn Thành không chấn động lợi hại như Nghi Thành.” Khương Nặc đưa ống nhòm cho Vân Diệu, để anh ta cũng xem một chút.

Đến Việt Sơn không cần xuyên qua Vạn Thành, trực tiếp đi vòng theo đường cái, nhưng tìm hiểu địa hình một chút luôn tốt.

Vân Diệu nhìn, cũng thấp giọng nói: “Tốt hơn nhiều.”

Khương Nặc lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ, lại cẩn thận tra xét Nghi Thành và địa hình xung quanh, còn tìm thấy thôn An Lâm.

“Nhìn trên bản đồ, Nghi Thành và Vạn Thành không xa, nếu như Nghi Thành cũng là tâm động đất, Vạn Thành cũng phải rất khốc liệt, cảm giác tâm động đất vẫn là ở phía Đông của Nghi Thành.”

Cô vừa nói thì thầm vừa tìm kiếm trên bản đồ.

Nhìn trên bản đồ, Nghi Thành là một thành thị bình thường, núi không cao, cũng không ở ven biển.

Chỉ có một con sông từ trung tâm vắt ngang qua, chia thành thị thành hai vùng Nam Bắc.

Phía Tây, phía Bắc của Nghi Thành theo thứ tự là Vạn Thành, Đường huyện, còn có Tấn Thành, mà phía đông là một khu mỏ quặng, còn có một mảnh rừng núi và khu du lịch.

Nếu như đoán không lầm, thì bên kia là tâm động đất.

Loading...