Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 259
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:08:22
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở trong địa đạo của ruộng thí điểm viện nghiên cứu, Vân Diệu cũng đánh g.i.ế.c chuột biến dị như thế, anh ta nhìn có vẻ nhìn như dễ dàng không phí sức, như thể chuột biến dị tự mình nhảy đến mũi d.a.o của anh ta, là bởi vì anh ta quan sát đủ cẩn thận, nhãn lực rất tốt, như vậy mới có thể tránh được những động tác dư thừa, giảm bớt tiêu hao không cần thiết.
Nói đơn giản, nhìn nhiều, nghe nhiều, cảm nhận nhiều, ra tay phải nhanh, phải chuẩn.
Đừng có những động tác dư thừa.
Tốt nhất dùng thủ đoạn lừa một chút.
Lúc Khương Nặc đang luyện tập với Vân Diệu, đột nhiên d.a.o găm trong tay biến mất, đổi thành một con d.a.o dài, cô quay thân d.a.o rồi đ.â.m về phía Vân Diệu.
Dao dài lớn hơn rất nhiều lần so với d.a.o găm, cự ly tấn công thoáng cái đã thay đổi.
Vân Diệu nghiêng người sang một bên, nhẹ nhàng lui về sau, nhưng “rầm” một tiếng, mấy khối đá lớn vô căn cứ rơi xuống, phong bế đường lui của anh ta.
Vân Diệu không lùi mà phản kích, đi ra sau lưng Khương Nặc.
Khương Nặc biết anh ta lại như vậy, cho nên cùng lúc anh ta đứng dậy, đã vung ra hai thanh đao cách phía sau mình khoảng chừng ba thước.
Vân Diệu đều tránh được.
Nhưng, d.a.o dài trong tay Khương Nặc đã lần nữa đổi thành d.a.o găm, vào lúc anh ta né tránh, mũi d.a.o bổ thẳng vào sau lưng anh ta.
Lần này, đã tiếp cận anh ta gần vô cùng.
Lòng tin của Khương Nặc cũng tăng thêm nhiều.
Cố gắng lợi dụng không gian, trong thực chiến có thể chơi gian rất nhiều.
Ngoại trừ đá lớn, xác công trình, còn có thể thu một số sắt nhọn, chất độc.
Vũ khí ngoại trừ d.a.o dài và d.a.o ngắn, cũng có thể lại luyện thêm một chút làm sao để nhanh chóng b.ắ.n được ná cao su.
Vân Diệu rất mạnh, nhưng cũng không phải là không thể chiến thắng.
Đánh một trận gần nửa tiếng, thể lực của Khương Nặc tiêu hao cực nhanh, có chút thở hổn hển.
Không ngừng đột phá và vung chém, tăng tốc độ bản thân lên mức cao nhất, đồng thời sử dụng không gian, đặt thị lực và thính lực đến mức lớn nhất, nhìn chằm chằm mỗi một động tĩnh ở trong bóng tối, vẫn rất mệt mỏi.
Dưới nhiệt độ không khí này, gần như là hà hơi thành băng, đổ mồ hôi thành sương, có thể sẽ có tổn thất với da thịt, cô vội vàng ngừng lại, lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán.
“Nghỉ ngơi một lát, rồi tiếp tục.” Khương Nặc rất nhanh đã hồi phục lại hô hấp, đồng thời, cô đưa cho Vân Diệu một cái chén.
Trong chén là nước suối không gian.
Cũng không thể để người ta giúp mình luyện không công, vẫn phải cho thù lao.
Vân Diệu nhận cái chén, nhìn nước bên trong một chút, đột nhiên anh ta trả lại cái chén cho Khương Nặc, nói với cô: “Cô uống đi, đừng nghỉ ngơi, tiếp tục luyện tập.”
“Vì sao?”
Vân Diệu nhẹ giọng nói: “Trong nước này có linh khí, cái này vô cùng quý giá, sau khi cô uống xong, phải không ngừng hao hết thể lực, rồi lại không ngừng bổ sung, mới có thể nâng cao giới hạn của bản thân.”
Khương Nặc ồ lên một tiếng, cảm giác thuyết pháp này vô cùng đáng tin.
Nhưng cô một mình luyện tập đơn độc với không khí, rất khó có loại hiệu quả này.
Đoạn thời gian Lý Mộng dùng ná cao su đánh với cô kia, quả thực cảm giác được bản thân mình phản ứng nhanh hơn rất nhiều, nhưng sau khi nâng cao tới mức độ nhất định thì lại dừng lại.
Cho nên, Khương Nặc phải bắt được thời cơ tăng cường hiện tại.
“Cảm ơn.”
Khương Nặc uống sạch nước trong ly, lại một lần nữa cầm d.a.o lên.
Lần này, cô không hề giữ lại sức lực, mãi cho đến khi mệt bở hơi tai mới thôi, nhưng cô vẫn chưa muốn ngừng.
Cực hạn đều là ở dưới áp lực mới có thể tấn công, Vân Diệu nói không sai.
Khi cô hao hết thể lực, sức mạnh tinh thần cũng tiêu hao đến cực hạn, chẳng những toàn thân bất lực, ngay cả đại não cũng bắt đầu mê muội, cô cũng không dừng lại.
Vân Diệu quan sát tình trạng của cô một chút: “Được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-259.html.]
Khương Nặc lại lắc đầu.
Cô vẫn tiếp tục được.
Cô đã nhiều lần cận kề cái chết, sinh bệnh, bị thương, sốt cao, đói khát, đến mức đứng cũng không đứng nổi.
Nhưng nếu cắn răng kiên trì thì vẫn có thể tiếp tục.
Giới hạn của cô không chỉ dừng lại ở đó.
Cùng với sự tấn công không ngừng của Khương Nặc, bốn phía xung quanh bọn họ đã có vô số ống thép, thanh sắt, đá tảng, mảnh vỡ xây dựng, d.a.o dài d.a.o ngắn chất đầy đất.
Mỗi một bước đi đều phải cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh hơn mới không bị những thứ này làm cho vấp ngã.
Khương Nặc cũng không biết đã trôi qua bao lâu, đến mức mỗi một lần hít thở phổi đều sẽ mơ hồ cảm thấy đau nhức nhưng cô vẫn không dừng lại.
Rất mâu thuẫn, cô gần như không thể nghe thấy gì nhưng lại có thể nhạy bén cảm nhận được hướng chuyển động của luồng không khí.
Vũ khí trên tay cô liên tục thay đổi, nhìn chằm chằm vị trí mà Vân Diệu di chuyển, ném ra một mảng thép lớn đã bị rỉ sét, đồng thời lùi về phía sau anh ta, mũi đao đ.â.m thẳng về phía anh ta đang né tránh.
Vân Diệu xoay người lại.
Lần đầu tiên, mũi d.a.o của Khương Nặc đ.â.m vào n.g.ự.c anh ta, mà phía sau anh ta đã không còn chỗ để lui nữa.
Nhưng Khương Nặc cũng vào giờ khắc này, hoàn toàn không còn sức lực.
Trước mắt biến thành màu đen, thậm chí trong nháy mắt cô còn không thấy rõ bất cứ thứ gì nữa, chân cũng mềm nhũn, mũi đao hoàn toàn mất khống chế, đ.â.m về phía Vân Diệu.
Vân Diệu lặng lẽ nhìn cô giống như chưa bao giờ thấy một sức sống nào mãnh liệt mà ngoan cường như vậy.
Cuối cùng, Khương Nặc vẫn đứng vững, thu lực trên tay lại.
Vì vậy mũi đao chỉ đ.â.m nhẹ vào n.g.ự.c Vân Diệu một cái, không để lại bất cứ dấu vết gì trên quần áo.
“Cám ơn.”
Khương Nặc hơi choáng váng, cô cất con d.a.o rồi xoay người đi về phía container.
Sau khi đi vào, rốt cuộc không còn chút sức lực nào ngã xuống ghế lười của cô.
Thể lực và tinh thần lực đều tiêu hao hết sạch, cả người như thể bị hút khô.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, cô mới lấy cho mình một cốc nước suối không gian.
Linh khí dồi dào nhanh chóng tràn đầy cơ thể, giống như hạn hán lâu ngày gặp được mưa rào, Khương Nặc vẫn luôn biết nước suối không gian uống ngon nhưng không ngờ còn có thể uống ngon đến vậy.
Nước suối ngọt ngào để lại dư vị vô tận, uống vào khiến cả thể xác và tinh thần đều thoải mái, một hơi uống hết hai cốc lớn, thể lực được khôi phục rất nhanh, chỉ còn lại đầu óc vẫn còn có chút choáng váng.
Khương Nặc đứng dậy khỏi ghế lười, cảm nhận rõ ràng cơ thể đã nhẹ hơn rất nhiều, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Xem ra phải ép khô bản thân nhiều lần, lại bổ sung nước suối, cứ lặp đi lặp lại quá trình này thì mới có thể hoàn toàn phát huy hết tác dụng của nước suối được.
Đáng tiếc đối tác bồi luyện như thế này không phải lúc nào cũng có, thời gian cũng quá eo hẹp.
Trong container đốt lò lửa, nhiệt độ cũng vô cùng dễ chịu.
Cô lau mồ hôi trên mặt rồi bước ra cửa.
Border Collie đang canh giữ ở ngoài cửa, có chút lo lắng nhìn cô.
Khương Nặc sờ đầu nó, nhìn về phía Vân Diệu bên cạnh đống lửa, đưa nước suối cho anh ta: “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
Nói xong, lại lấy ra bàn thấp cùng một ít đồ ăn.
Nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hơn 7 giờ sáng.
Từ khi Vân Diệu bảo cô uống nước suối không nghỉ, cô đã cầm cự được gần 3 tiếng đồng hồ, bây giờ thể lực đã khôi phục, chỉ là tinh thần lực có chút theo không kịp, thời gian cũng không kịp, bằng không cô cũng muốn làm thêm mấy lần nữa.
Vân Diệu khẽ lắc đầu: “Cô cũng từng giúp tôi mà.”
TBC
“Vậy thì chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.” Khương Nặc cười một tiếng, bày đồ ăn lên bàn: “Tới đây, tôi mời anh ăn cơm.”
Củ cải anh đào trộn được mẹ cắt thành từng lát, dùng dầu mè, muối, bột ngọt, tiêu, vừng, tỏi, rắc thêm bột ớt khô, rưới một muôi dầu nóng làm thành nước chấm cực thơm, trộn củ cải với nước chấm.