Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 261
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:09:20
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Văn Vịnh Thần lập tức càng không cho là đúng đối với người gọi là thầy này.
Anh ta vẫn cảm thấy người trong gia tộc đều thổi phồng người này quá mức, đầu óc chị gái giống như bị cửa kẹp vậy, người trong nhà cũng giống như bị tẩy não, đối với người này muốn gì được nấy.
Mặc dù anh ta xác thực có thể tìm được sinh vật biến dị, nhưng những vật này quan trọng lắm sao?
Sinh vật biến dị sinh sôi nảy nở rất nhanh, qua vài năm nữa là có thể bắt g.i.ế.c số lượng lớn. Nếu như cho phép anh ta đưa ra quyết định thì anh ta sẽ lựa chọn mấy năm nay làm công tác chuẩn bị, đến khi thời cơ chín muồi rồi sẽ ra tay.
Căn bản không cần vội vã như vậy, còn phải bị người khác chỉ huy.
Hiểu biết của nhà họ Văn đối với người này rất có hạn, thậm chí không biết lai lịch thực sự của anh ta là thế nào, theo Văn Vịnh Thần, đây là một chuyện rất đáng sợ.
Đem tương lai của nhà họ Văn cược ở trên người người này, lỡ như thua cuộc thì sao?
Trước khi đến, thầy trong tưởng tượng của Văn Vịnh Thần tuyệt đối là một lão già lừa đảo ra vẻ cao thâm, ai biết là một tiểu bạch kiểm trẻ tuổi như vậy, còn mang theo cả phụ nữ bên người...
Có phải chị gái anh ta có vấn đề gì rồi không?
Vừa đối mặt, tâm lý Văn Vịnh Thần đã vô cùng phong phú.
Khương Nặc lại không có hứng thú với anh ta, ngược lại chú ý tới một người khác.
Trần Chính Vũ.
Thì ra anh ta chính là đội trưởng Trần mà Tiểu Hoàng đã nói.
Thật trùng hợp, kiếp trước anh ta cũng dẫn đội, mọi người cũng quen gọi anh ta là đội trưởng Trần.
Kiếp trước, Trần Chính Vũ là tiểu đội trưởng của đội cảnh vệ căn cứ thứ hai Nam Giang, chịu trách nhiệm quản lý mấy khu lao động chỗ Khương Nặc, nhiệm vụ của anh ta là giữ gìn ổn định trong khu, tổ chức phòng cháy chữa cháy cùng biện pháp khẩn cấp.
Cũng coi như là quen mặt.
Ấn tượng của Khương Nặc đối với anh ta không tính là kém, dù sao thì vấn đề đạo đức trong thời tận thế thường không cao, Trần Chính Vũ trầm mặc ít nói, không bao giờ xen vào chuyện của người khác. Suy cho cùng thì anh ta vẫn không đến mức nhìn thấy chuyện mà giả mù làm như không thấy hoặc là nhận lợi ích rồi làm chuyện xấu bắt nạt kẻ yếu.
Đây đã coi như nhân phẩm vẫn còn khá rồi.
Kiếp trước Khương Nặc vẫn muốn rèn luyện bản thân, nhưng thiếu khuyết dinh dưỡng, thể lực lại kém. Vài năm sau căn cứ ổn định lại, cuối cùng có thể ăn cơm no nhưng lại không có phương pháp rèn luyện.
Cô có nhìn lén Trần Chính Vũ luyện tập buổi sáng mới học được một chút phương thức rèn luyện sức mạnh cốt lõi.
Sau đó căn cứ thường xuyên bị sinh vật biến dị xâm lấn, anh ta bị điều đến đội vũ trang, sau đó Khương Nặc cũng không còn gặp lại anh ta nữa.
Không ngờ anh ta lại ở trong đội của Vân Diệu.
Như vậy đời này, anh ta hẳn sẽ không đi căn cứ thứ hai Nam Giang nữa.
Ngoại trừ Trần Chính Vũ, doanh địa này còn có mấy người khiến Khương Nặc chú ý.
Có một người đàn ông trung niên mặc áo lông dày cộm đang ngồi bên cạnh lều vải nghịch loa phát thanh, khí chất người này khá giống Ngô Đại Hà, cộng thêm hành động của anh ta, Khương Nặc đoán ông ta chịu trách nhiệm về trang thiết bị.
TBC
Bên cạnh ông ta có một người đàn ông trung niên cao lớn cường tráng, dáng người thẳng tắp, nhìn có vẻ lớn hơn Trần Chính Vũ, nhưng thân thủ hẳn là không tệ, sau lưng đeo hai cây súng.
Ngoài ra, còn có một thanh niên hào hoa phong nhã, dáng dấp cũng rất thanh tú, chỉ là tóc lại hơi thưa.
Sau khi đánh giá những thứ này một vòng không để lại dấu vết, ánh mắt Khương Nặc lại trở về trên người Văn Vịnh Thần.
“Cô Vu, tôi muốn biết cô định vào núi hay ở lại doanh địa?” Văn Vịnh Thần hỏi.
“Tôi muốn vào núi.” Khương Nặc thản nhiên nói.
Văn Vịnh Thần dường như có vẻ rất bất ngờ, lại đánh giá cô mấy lần, mỉm cười nói: “Cô Vu đừng đùa, cô có biết bên trong có thứ gì không? Đó không phải là thứ mà một người phụ nữ có thể đụng vào.”
Trong lòng Khương Nặc sáng như gương.
Người này hẳn là kim chủ hoặc là lãnh đạo của những người trong doanh địa này, hiện tại cô tới, xem như là một người mới nên tên này sẽ trấn áp cô trước, thể hiện uy tín của mình ở trong doanh địa này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-261.html.]
Lúc này mà cho anh ta sắc mặt tốt, anh ta cũng sẽ không cám ơn cô mà chỉ biết tiếp tục giẫm lên cô để lập uy.
“Thật xin lỗi, tiểu Văn tổng.” Khương Nặc nói: “Tôi có vào núi hay không cũng không cần đến ý kiến của anh.”
Sắc mặt Văn Vịnh Thần trở nên lạnh lùng, mím môi mỏng lạnh lùng nhìn cô.
Ngay khi Khương Nặc sợ anh ta nhảy ra một câu “Được lắm, cô gái, cô đã khiến cho tôi chú ý rồi” thì đội trưởng Trần đã đi tới.
“Tiểu Văn tổng, cô ấy là do thầy đưa tới đây, phiền cậu nói chuyện khách khí một chút, đừng hoài nghi quyết định của thầy.”
Nhìn dáng vẻ dầu muối không ăn này của đội trưởng Trần, Văn Vịnh Thần sắp tức chết, hận không thể một cước bay về phía anh ta.
Người này thật sự là mẹ kiếp chỉ có cơ bắp không có đầu óc, cũng không biết cái tên tiểu bạch kiểm kia làm sao lại tẩy não anh ta, vì một người phụ nữ lai lịch không rõ mà lại chống đối anh ta.
Anh ta có biết tất cả những thứ bọn họ đang dùng, tất cả những phúc lợi mà bọn họ hưởng thụ, đều là của nhà họ Văn cho hay không?
Xem ra lần này anh ta tới là đúng rồi.
Nhà họ Văn tuyệt đối không nên đặt hết hy vọng vào người khác, chỉ cần anh ta biết cách tìm kiếm sinh vật biến dị thì toàn bộ những người này đều có thể cút hết đi được rồi.
Khương Nặc theo Vân Diệu đi vào trong một lều vải.
Căn lều này rất lớn, một nửa lót đệm mềm, có giường gấp, một nửa là đất trống, có bày một cái bàn.
Xem ra đây là chỗ ở của Vân Diệu.
Lúc trước nghe Tiểu Hoàng nói còn không cảm thấy gì, sau khi tới doanh địa này nghe thấy bọn họ gọi Vân Diệu là “thầy”, cảm giác lại rất kỳ quái.
Đặc biệt là gương mặt của anh ta trông rất trẻ, Khương Nặc trước kia nhìn ra anh ta cũng chỉ mới 20 tuổi thôi, chính bởi thế mà càng thêm quái dị, có mùi của lừa đảo.
Vân Diệu nói với cô: “Không cần để ý tới những người đó, sau khi vào núi chúng ta sẽ đi một mình.”
Khương Nặc gật đầu: “Vậy không còn gì tốt hơn.”
Cô không hề bài xích hợp tác đoàn đội, cô đã nhìn thấy ngày tận thế trong tương lai, cũng biết có rất nhiều chuyện không phải một người là có thể làm được.
Nhưng gã ông chủ họ Văn kia nhìn quá không đáng tin cậy, cô cũng không đủ kiên nhẫn để chăm sóc cho người khác.
“Tôi để Biên tướng quân đi dò đường rồi, cô nghỉ ngơi trước đi.”
Vân Diệu nói xong, rời khỏi lều vải.
Kỳ thật Khương Nặc còn muốn tìm anh ta hỏi một chút tình huống cụ thể của những người trong doanh địa này, nhưng thấy anh ta đi rồi, cô cũng không giữ lại.
Đừng bao giờ đánh giá thấp thông tin, chỉ khi nào có nhiều thông tin hơn trong tay, hiểu rõ người khác thì mới có thể ở thời điểm mấu chốt đưa ra những quyết định đầy đủ và chính xác được.
Nhưng cô suy nghĩ một chút, cho dù có hỏi Vân Diệu thì chắc chắn anh ta cũng sẽ nói “Tôi không hứng thú với bọn họ” hay là “Cô không cần để ý.”
Hỏi hay không hỏi cũng chẳng có gì khác nhau cả.
Không bằng chờ một người nào đó lắm mồm tự mình tìm tới.
Trên bàn có một cái bếp than nhỏ, phía trên có ấm đun nước nóng, còn có một bình trà nhỏ, chỉ cần bỏ mấy cục than vào là có thể pha trà bất cứ lúc nào.
Bố trí cũng rất tinh xảo.
Nhìn những thứ này, Khương Nặc ít nhiều có chút hoảng hốt, đây chính là ở tận thế.
Cô đã chứng kiến những người bình thường trôi dạt bên ngoài, giãy dụa cầu sinh.
Nhìn lại kiểu tóc được tạo kiểu cẩn thận và bộ quần áo sạch sẽ quý khí của Văn Vịnh Thần liền hiểu được, ở nơi mà người thường không thể nhìn thấy, những người này nắm giữ rất nhiều tài nguyên, sống một cuộc sống tương đối thoải mái.
Nghĩ đến những thứ này, Khương Nặc chỉ nhẹ nhàng thở dài.
Cô sẽ không tùy tiện uống những thứ ở bên ngoài, chỉ bỏ thêm than vào trong bếp để lửa cháy, đặt ấm đun nước nóng lên, uống trà trong không gian của mình.