Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 262
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:09:23
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, có người lén lút thò đầu vào trong lều vải, dáng vẻ lấy lòng ngồi trước mặt cô.
“Chị, hôm nay cảm ơn chị nhé, chị thật đúng là chị ruột của em, em đã biết chị đối tốt với em mà.”
Tiểu Hoàng không có tóc vàng, ngồi đối diện bàn, dáng vẻ rất quen thuộc.
Trong từ điển của cậu ta căn bản không có hai chữ xấu hổ, không cần Khương Nặc mở miệng đã nói không ngừng.
“Chị không biết tình cảnh của em mấy ngày nay gian nan đến mức nào đâu, đã đến núi Việt nhiều ngày rồi mà lão đại vẫn không thấy tung tích, tất cả chúng tôi đều không biết anh ấy đi đâu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì... Chị, chị cũng biết mà, trước đây mỗi lần em tìm được cơ hội đều nhảy đến trước mặt lão đại nói chuyện, cho dù anh ấy không để ý tới em thì em cũng sẽ ngoan cố nói tiếp, chỉ để tạo ra một ấn tượng rằng em rất được anh ấy coi trọng, nếu không em là một hacker, đã sớm vô dụng rồi, sẽ không thể tiếp tục ở trong đội được nữa...”
Khương Nặc nghe cậu ta nói chuyện, mơ hồ có chút đau đầu.
Thực sự bội phục Vân Diệu, tới giờ vẫn chưa đánh c.h.ế.t cậu ta.
“Cho nên, em cơ bản là dựa vào giả vờ có quan hệ tốt với lão đại mới có thể lăn lộn tiếp, lần này lão đại không thấy đâu, em lại cái gì cũng không biết, thiếu chút nữa cũng không còn giả vờ nổi.” Tiểu Hoàng vỗ vỗ ngực, vẻ mặt nghĩ mà sợ: “Đến khi thấy lão đại quay về, em nhìn thấy anh ấy đi cùng với chị liền biết cơ hội của em tới rồi, cho nên em mới lập tức nhảy ra nói chuyện với chị, giả vờ em và chị có quan hệ rất tốt, như vậy, mấy người Tiểu Văn tổng sẽ cảm thấy em là người của chị.”
Khương Nặc cố gắng giữ bình tĩnh mặc cho giọng nói ồn ào của cậu ta vang lên bên tai, uống hai ngụm trà hoa trong ly của mình.
“Ừm, trọng điểm đâu?”
Lúc ấy cô ít nhiều có thể đoán ra ý đồ của cậu ta nên mới cùng cậu ta đáp lời, tiện thể phóng thích một chút thiện ý.
Cô không ngại việc Tiểu Hoàng lợi dụng mình nhưng đồng thời, cô cũng không phải bị lợi dụng vô ích, Tiểu Hoàng cũng phải cung cấp tin tức cho cô.
Người này nói nhiều thật nhưng IQ không thấp, giao lưu với người thông minh thường không cần nói quá rõ.
“Chị, để em kể cho chị nghe về tình huống trong doanh địa này nhé, chủ yếu là tiểu Văn tổng và nhà họ Văn.” Tiểu Hoàng đè thấp giọng.
“Đổi chỗ khác đi.”
Khương Nặc đứng lên, bước ra khỏi lều vải, đi về phía vách đá.
Lều vải không có tác dụng cách âm gì, cho dù có hạ thấp giọng thì cô cũng cảm thấy không an toàn.
Tiểu Hoàng đi theo phía sau cô, còn chưa đi ra khỏi doanh địa đã bị đội trưởng Trần chặn lại: “Đi đâu thế?”
“Cô Vu bảo tôi ra ngoài nói chuyện.” Tiểu Hoàng nói.
Đội trưởng Trần nhíu mày, cũng không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu: “Vậy cậu đi đi.”
Tiểu Hoàng nhanh chóng đuổi theo Khương Nặc.
Khương Nặc dẫn cậu ta đi dạo một vòng quanh đó để nhìn rõ địa hình hơn.
Giống như bên ngoài, cây cối nơi này cơ bản đều đã chết, mặt sau vách núi có mấy tảng đá lớn đổ vào trong bùn đất, đây là dấu vết sau khi xảy ra động đất.
Mùi hôi rất nồng, cây cối bị ăn mòn nghiêm trọng, khắp nơi đều có cành cây, có thể nói là không có một ngọn cỏ, nói rõ mức độ mưa axit ở nơi này rất nghiêm trọng.
Ít nhất là nghiêm trọng hơn so với những gì cô chứng kiến trên đường đến đây.
Nhưng điều đáng kinh ngạc là khi nhìn về phía núi Việt, không ngờ lại nhìn thấy một mảng màu xanh.
Khi so sánh với bốn phía xung quanh thì lại càng có vẻ quỷ dị hơn nữa.
Những cành cây khô héo bên ngoài vươn dài không còn dấu vết của sự sống, còn sâu trong núi Việt là một mảng cây xanh.
Khi còn bé đọc mấy câu chuyện kinh dị, người qua đường đi nhầm vào một ngọn núi, trong núi không có một ngọn cỏ, tràn đầy cành khô cùng lá mục, nhưng mà trong núi lại có nơi giống như chốn đào nguyên tồn tại. Người qua đường cho rằng mình đã đến nơi ở của thần tiên, kết quả lại rơi xuống miệng yêu quái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-262.html.]
Cũng tương tự với hiệu ứng ở ngay trước mắt này.
Không cần ai hướng dẫn, Khương Nặc cũng nhìn ra được bên trong mảnh màu xanh lá kia nhất định có linh nguyên.
Một nguồn linh khí khổng lồ nuôi dưỡng cho toàn bộ sự sống, sau khi trải qua một cơn mưa axit khủng khiếp mà sức sống vẫn bừng bừng.
Khương Nặc đánh giá hoàn cảnh xong liền dẫn Tiểu Hoàng đến một nơi không người.
Chăm chú lắng nghe xung quanh xong, cô ngồi xuống một tảng đá bằng phẳng, nói với Tiểu Hoàng: “Bây giờ nói đi.”
Tiểu Hoàng nói: “Chị, tiểu Văn tổng này chính là em trai của nữ tổng giám đốc bá đạo Văn Vịnh Vi mà em từng nhắc tới với chị. Lần trước em cũng từng nhắc đến với chị về những người này, nhưng qua lâu như vậy, em cũng hiểu về bọn họ nhiều hơn một chút.”
TBC
“Vậy cậu có thể từ từ nói, nơi này không có người.”
Tiểu Hoàng cũng phủi bụi ở tảng đá ở bên cạnh, ngồi xuống nói: “Đội chúng ta có 7 người kể cả em. Trong đội ngoại trừ em và Dương thư sinh là được tổng giám đốc Văn tìm tới thì những người khác đều là đội trưởng Trần mang theo.”
Dương thư sinh mà cậu ta nói chính là người thanh niên có bộ dáng thanh tú nhưng tóc rất ít kia.
Theo Tiểu Hoàng nói, người này bề ngoài không quá đẹp trai, bình thường ở chung cũng chỉ ngơ ngác nhưng chỉ số thông minh rất cao, trí nhớ rất tốt, kiến thức cũng vô cùng rộng, nói đến phong thủy Dịch Kinh giống như là rà trúng đài, mà nói đến cổ văn lịch sử cũng là hiểu biết rộng rãi.
Dần dần, mọi người bắt đầu gọi anh ta là Dương thư sinh.
Lúc này anh ta ở trong đội chịu trách nhiệm quản lý vật tư và trang bị.
Nhưng nói thật, Tiểu Hoàng cảm thấy việc này chính đội trưởng Trần cũng có thể làm được, còn tiện hơn, vì sao tổng giám đốc Văn lại đưa Dương thư sinh vào đội, chuyện này cũng đáng để suy ngẫm.
“Em đoán Dương thư sinh này chính là người của tổng giám đốc Văn, xếp anh ta ở bên cạnh lão đại chính là để dò xét lai lịch của lão đại. Chỉ là tổng giám đốc Văn này không thích người thông minh nên mới tìm Dương thư sinh có chỉ số IQ cao như vậy, mà EQ lại thấp, trí nhớ siêu phàm lại không có căn cơ gì, cứ như vậy, Dương thư sinh có thể thường xuyên báo cáo hết tất cả mọi chuyện của lão đại cho cô ta biết.”
Khương Nặc mím môi, không nói gì.
Suy đoán này của Tiểu Hoàng cho dù không trúng hết, chỉ sợ cũng là tám chín phần mười.
Cô nhìn về phía Tiểu Hoàng: “Văn tổng không thích người thông minh à?”
Tiểu Hoàng ho khan một tiếng: “Em không thông minh, nếu em thông minh thì sao lại bị cô ta giăng bẫy bắt được nhược điểm rồi bóp c.h.ế.t chứ? Trước tận thế, em thật sự là phải làm việc không công cho cô ta, lại còn ăn không ngon ngủ không yên nữa.”
Khương Nặc thản nhiên nói: “Nhưng đặt cậu ở bên cạnh anh ta, chẳng lẽ cậu không có nhiệm vụ khác nữa sao?”
Tiểu Hoàng suýt nữa bị nghẹn họng, sửng sốt một lúc mới bất đắc dĩ nói: “Chị, một nhân vật nhỏ bé như em thật sự sống không dễ dàng gì, nếu như em là người do tổng giám đốc Văn cài vào thì sao em có thể cho chị biết mấy chuyện này chứ? Còn không phải tiểu Văn tổng cả ngày lấy em ra để trút giận đó sao?”
Khương Nặc mỉm cười: “Đùa thôi, cậu tiếp tục đi.”
Suy cho cùng thì mặc kệ thân phận của Tiểu Hoàng như thế nào, Khương Nặc đều sẽ tin lời cậu ta một cách có chọn lọc.
Lòng phòng bị người không thể không có.
“Chị, lát nữa em sẽ nói tỉ mỉ cho chị nghe về đội của đội trưởng Trần, em cũng biết chị quan tâm đến nhà họ Văn hơn, vừa hay em quả thật biết một ít bí mật của hai chị em nhà họ Văn này…” Tiểu Hoàng ngồi thẳng người, vô thức nhìn bốn phía, giọng nói cũng hạ thấp xuống không ít.
Vẻ mặt cậu ta nghiêm túc: “Văn Vịnh Thần này si mê chị gái của anh ta, là một kẻ biến thái!”
Khương Nặc:...
Chỉ như vậy??
Vẻ mặt Tiểu Hoàng thần bí, thấp giọng nói: “Thật đó, đừng thấy bề ngoài tiểu Văn tổng ngời ngời như vậy nhưng trong lòng lại không bằng cả cầm thú, đánh chủ ý lên cả chị gái mình!”
Nói đến đây, cậu ta còn nháy mắt với Khương Nặc, cố gắng ám chỉ.
“Em nói đánh chủ ý tức là không phải loại bình thường…là muốn cùng chị gái làm…cái kia ấy, chị hiểu mà, là kiểu đó ấy!”