Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 264
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:09:27
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con người cũng có thể hấp thu linh khí, chỉ là thông qua tiếp xúc da thịt thì quá trình hấp thu vô cùng chậm chạp. Bà cụ Lưu gần như cả đời đều mang chiếc vòng tay có chứa linh khí nhưng chỉ có thân thể khỏe mạnh, tinh lực dồi dào và sống lâu hơn bình thường một chút mà thôi.
Nhưng con người luôn luôn có cách.
Thông qua Ngô Đại Hà có thể thấy được, ăn đồ ăn có chứa linh khí thì có thể rút ngắn thời gian tiến hóa thân thể rất nhiều.
Cho nên lúc ấy viện nghiên cứu cũng nghiên cứu cái này.
Các chuyên gia của viện nghiên cứu đã tìm được phương hướng chính xác để sử dụng linh khí, đáng tiếc thiên tai ập đến khiến bọn họ không thể không từ bỏ mảnh ruộng thí nghiệm kia.
Lại liên tưởng đến việc viện nghiên cứu điều tra Vân Diệu, Khương Nặc có thể khẳng định, lúc ấy Vân Diệu đã tiết lộ tin tức về linh khí cho phía chính phủ.
Nhưng đồng thời, anh ta cũng bởi vậy mà bị bại lộ, bị nhà họ Diệp để mắt tới.
Nhà họ Diệp không quan tâm bất kể giá nào cũng cố tìm cho được anh ta, lần tìm theo mọi dấu vết của anh ta, những nơi anh ta đi qua, đồ vật anh ta mua, thậm chí còn chụp được một bức ảnh mơ hồ không rõ.
Anh ta không hiểu rõ các biện pháp công nghệ theo dõi của trái đất, nếu không tìm nhà họ Văn hợp tác, có một đội giúp anh ta xóa bỏ mọi dấu vết thì chỉ sợ hành động sẽ bất tiện, sẽ thường xuyên bị nhà họ Diệp quấy rầy.
Trong đầu Khương Nặc làm rõ mối quan hệ giữa những manh mối này, quan hệ giữa các nhân vật, đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Văn Vịnh Vi không muốn kết hôn với ông chủ Diệp, muốn thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Diệp.
Điều này nói rõ nhà họ Văn và nhà họ nhà họ Diệp có liên quan ở mức độ nhất định.
Nhà họ Văn hợp tác với Vân Diệu, che giấu hành tung Vân Diệu ở ngay dưới mí mắt nhà họ Diệp, cũng rất hay.
Nếu như để cho nhà họ Diệp biết điều này, vậy thì chơi vui rồi.
Trong lòng Khương Nặc sắp xếp lại mối quan hệ giữa những người và những chuyện này, thông qua những thứ Tiểu Hoàng tiết lộ, cô cảm thấy mình đã nhìn rõ ràng hơn.
Về phần Vân Diệu lúc ấy tiết lộ cho phía chính phủ như thế nào, để sau này cô tìm anh ta hỏi một tiếng là được.
Bây giờ viện nghiên cứu vẫn còn có một số tài liệu nằm trong tay Khương Nặc.
Theo như ông cụ Trịnh nói, những tài nguyên và mẫu vật quan trọng nhất đều đã được chuyển đi, trong tòa nhà B chỉ để lại một phần dữ liệu.
Những dữ liệu này không quan trọng bằng mẫu vật nhưng cũng rất tốt cho việc xác minh và bổ sung.
Viện nghiên cứu được thành lập sáu năm, rất nhiều chuyên gia đã đầu tư tâm huyết như vậy, quả thật đã tìm được một con đường có khả năng cứu vớt nhân loại. Chỉ là thiên tai ập đến, hiện tại còn không biết liệu còn điều kiện để tiếp tục nghiên cứu hay không.
TBC
Những tài liệu kia, Khương Nặc còn chưa tìm được người thích hợp để hỗ trợ cho mình.
Vốn dĩ Giang Cầm là một lựa chọn tốt, nhưng trước tận thế bà ấy đã từng có hợp tác với nhà họ Diệp, hiện tại mọi hành động của bà ấy đều bị nhìn chằm chằm, nếu tài liệu rơi vào tay bà ấy thì chắc chắn là không giữ được, thậm chí còn có thể hại đến tính mạng bà ấy nữa.
Chỉ có thể đặt ở không gian trước, sau này lại nói.
Tiếp theo, Khương Nặc lại nghe Tiểu Hoàng nói về thông tin của những người khác bao gồm cả đội trưởng Trần.
Sau ngày tận thế, tuy rằng mạng internet đã không còn nhưng Tiểu Hoàng đã lợi dụng những thứ có được trong tay, nghiên cứu sóng điện, vô tuyến điện để nghe lén những thứ này.
Ít nhiều cũng có chút tâm đắc.
Theo như cậu ta hiểu, tuy tai họa liên tục xảy ra trên trái đất nhưng các vệ tinh đều ở trong vũ trụ, bây giờ vẫn còn tốt, chắc chắn phía chính phủ vẫn còn giữ lại một ít cơ sở để thông tin liên lạc.
Học thêm chút kỹ năng, nếu sau này tổng giám đốc Văn không còn cần đến cậu ta nữa thì còn có thể đi tới căn cứ để cầu sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-264.html.]
Vì vậy, cậu ta lấy hết can đảm xem người bên cạnh như đối tượng nghe lén.
Nhưng cậu ta cũng không dám làm quá mức, nghe lén được một hai lần rồi sẽ không tiếp tục nữa, trong thời gian này cậu ta đều thành công.
Ngoại trừ có một lần gặp sự cố khi thiết bị nghe lén của cậu ta bị đội trưởng Trần đập nát khi luyện quyền ra thì những người khác đều không phát hiện ra động tác nhỏ của cậu ta.
Còn có một lần, cậu ta tò mò không biết lão đại ngủ có nói mớ hay không, cũng thử nghe lén lão đại.
Nhưng Vân Diệu lại lấy cái linh kiện nhỏ từ trên cúc áo của ba lô xuống, nhẹ nhàng bóp nát, sau đó nhìn cậu ta một cái.
Đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh của anh ta trong một giây phút đó lại có vẻ uy nghiêm khó lường.
Tiểu Hoàng lúc ấy bị dọa gần chết, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cậu ta vội vàng khóc lóc thảm thiết nhào tới giải thích, nói cậu ta không hề có động cơ bí mật gì cả, chỉ là muốn kiểm tra mức độ an toàn của thứ này một chút bởi vì trước đó khi cậu ta đi theo dõi tổng giám đốc Văn đều không bị cô ta phát hiện ra nên cậu ta mới sinh kiêu ngạo, dứt khoát muốn khiêu chiến cấp độ cao hơn.
Vì bảo vệ tính mạng, cậu ta khóc rất chân thành, kể lể rằng một đứa trẻ bị bỏ rơi như cậu ta lớn lên khó khăn đến cỡ nào, tự mình mày mò học được kỹ thuật hacker, vừa sống thoải mái không được bao lâu đã bị tổng giám đốc Văn kéo xuống nước.
Cậu ta càng khóc càng nghiêm túc, còn nói mặc dù cậu ta không có người thân, cũng không có bạn bè gì, nhưng dù sao thì cậu ta cũng gọi cô là chị, mà cô cũng không hề phản đối hay không cho cậu ta gọi cô bằng chị, bởi vậy nếu cậu ta c.h.ế.t thì sau này không được gặp lại chị nữa.
Có lẽ là Vân Diệu bị làm phiền, không để ý đến cậu ta nữa nên bỏ đi.
Sau lần này, cậu ta không còn dám nhảy ngang trên bờ vực tìm đường c.h.ế.t nữa, chỉ lấy âm thanh tự nhiên bên ngoài để kiểm tra khả năng nghe lén.
Trong quá trình này, cậu ta ít nhiều cũng hiểu rõ chuyện của những người trong đội.
Ví dụ như lão Tề vẫn luôn tìm vợ anh ta.
Bốn Mắt thường xuyên gặp ác mộng, lẩm bẩm tên của kẻ thù nào đó.
Mỗi người đều có quá khứ và trải nghiệm của riêng mình, cậu ta tùy tiện nghe một chút, cũng không quá để trong lòng, hiện tại Khương Nặc muốn biết, liền nói hết cho cô nghe.
Cậu ta vừa nói liền không dừng được, trời cũng đã tối, Khương Nặc không thể không cắt ngang lời của cậu ta.
“Đủ rồi, những chuyện khác tôi sẽ hỏi lại cậu sau.”
“Được.” Tiểu Hoàng thở phào nhẹ nhõm: “Cổ họng em cũng bắt đầu đau rồi, chỉ sợ chị không hài lòng thôi.”
Khương Nặc nhìn cậu ta: “Vì sao cậu lại muốn nói với tôi nhiều như vậy?”
Tiểu Hoàng cười khổ nói: “Chị, trong lòng em hiểu rõ, lão đại và Biên tướng quân hai lần cố ý đi tìm chị, liệu chị sẽ là nhân vật đơn giản sao? Em không biết chị nghĩ về em thế nào, em chỉ có thể nói ra những thứ mình biết thôi. Em không muốn sau này chị suy nghĩ lại rồi lại cảm thấy em cố ý giấu diếm. Hơn nữa, con người của em vốn dĩ cũng nói rất nhiều…”
Khương Nặc có chút buồn cười, ánh mắt vẫn dừng trên mặt cậu ta, quan sát biến hóa rất nhỏ trên mặt cậu ta: “Cậu cũng không đơn giản.”
Tiểu Hoàng sửng sốt một chút.
Cậu ta suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Em cũng chỉ muốn sống mà thôi, hiện tại em dựa vào việc giả vờ có quan hệ tốt với lão đại, với chị mới khiến cho đám người tổng giám đốc Văn không lập tức vứt bỏ em, em dựa vào ôm đùi mà sống nên hiểu được nên cố gắng có được lòng tin của ai, em chỉ là không ngốc.”
Khương Nặc gật đầu, từ chối cho ý kiến.
Tiểu Hoàng cũng thở phào nhẹ nhõm, từ trên tảng đá nhảy xuống, kết quả không cẩn thận dẫm phải thứ gì đó, suýt nữa thì trượt một phát.
“Ui cha...”
Cậu ta không quay lại, trực tiếp ngồi lên vật kia.
Nhưng cúi đầu nhìn xuống, thấy thứ mà mình giẫm lên lại là một cái bao cao su, tức giận đến mức nhảy dựng lên tại chỗ, suýt nữa hét lên: “Cái này... cái quỷ gì vậy chứ? Trời ạ, nhìn thì hình như còn rất mới...”