Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 265
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:09:29
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt Tiểu Hoàng trắng bệch, ngoài miệng lại không dừng được: “Cái này... toàn bộ doanh địa chỉ có một mình Nhân Nhân là phụ nữ, vậy, vậy cái này là của cô ta và tiểu Văn tổng để lại đây sao…Cái này…Trời lạnh như vậy, ở trong lều vải tốt như vậy không thoải mái hơn sao? Lăn lộn trên mấy tảng đá rách này làm cái gì vậy chứ, cũng không sợ làm con gái người ta lạnh c.h.ế.t sao?”
”Ai nói nhất định phải là phụ nữ?” Khương Nặc thản nhiên nói: “Đàn ông cũng được mà.”
“A a a a chị, chị đừng nói nữa.” Tiểu Hoàng điên cuồng vỗ quần, thật sự là nghĩ thôi cũng xui xẻo: “Em đây vẫn còn trong trắng lắm, tự nhiên bắt em đụng phải thứ gì vậy chứ…”
Khóe miệng Khương Nặc giật giật.
Trời đã tối, cô cũng không có thời gian nghe Tiểu Hoàng nói chuyện tào lao, đi ra ngoài lâu như vậy, chắc chắn Văn Vịnh Thần đã sinh nghi rồi.
Cô đứng lên, đang chuẩn bị trở lại doanh địa, chợt nghe thấy một tiếng kêu trầm thấp, là Border Collie từ phía sau tảng đá chạy tới.
“Mày tới tìm tao à? Vân Diệu đâu?” Khương Nặc nhìn nó.
Border Collie nhìn thẳng vào mắt Khương Nặc, lần nữa phát ra tiếng kêu trầm thấp, cũng xoay người sang chỗ khác, ra hiệu cho Khương Nặc đuổi theo.
Khương Nặc lập tức ý thức được Border Collie phát hiện ra cái gì đó, đang dẫn đường cho cô.
Cô không hề nghĩ ngợi, đi theo Border Collie.
“Chị, chị không thể bỏ em lại...” Tiểu Hoàng có chút gấp gáp.
“Cậu đứng yên tại chỗ, đừng nhúc nhích.” Khương Nặc lấy một cái đèn pin nhỏ từ trong túi áo ra ném cho cậu ta: “Cho cậu cái đèn pin này, nhưng trước khi tôi trở về thì cậu không được bật lên, cũng đừng phát ra âm thanh.”
Lúc này trời tối, cậu ta ngồi xổm tại chỗ ẩn thân, rất khó bị người phát hiện, so với một mình đi trở về doanh địa an toàn hơn.
Tiểu Hoàng cũng không ngốc, lập tức ngậm chặt miệng.
Khương Nặc đi theo sau lưng Border Collie, đi sâu vào trong rừng.
Cô không cần đèn pin cũng có thể nhìn rõ đường, Border Collie càng không có vấn đề gì, hai người thả nhẹ bước chân đi trong trong bóng tối.
Tuy trong lòng Khương Nặc có nghi ngờ nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Border Collie.
Chắc lúc dò đường nó đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng nhất thời không tìm được Vân Diệu bèn tới tìm cô.
Cả hai đi xuyên qua khe núi, con đường trở nên khó đi hơn, càng đi về phía trước, mùi hôi sau cơn mưa axit càng thêm nồng nặc, ngay cả tảng đá cùng đất đai đều có dấu vết bị ăn mòn rõ ràng.
Đột nhiên, bước chân của Border Collie ngừng lại.
Khương Nặc cũng dừng lại.
Cô nhìn thấy một chút ánh sáng nhàn nhạt ở phía xa, chắc là ánh sáng của đèn pin.
Tiếp theo, Khương Nặc nhìn thấy một người mà cô không thể ngờ tới.
Khương Nặc cúi người, giấu mình ở phía sau tảng đá, nhìn về phía trước.
Border Collie thì dùng thân thể của nó, giống như một người bảo vệ chắn trước mặt Khương Nặc, Khương Nặc nhịn không được xoa xoa nó, sau đó lấy ra một cái ống nhòm từ trong không gian.
Khoảng cách quá xa, lại tối như vậy, nếu không dùng đến ống nhòm thì sẽ rất khó nhìn rõ.
Khu vực phía trước đều là cành khô lá úa, còn có một vũng đất mềm sau khi bị ô nhiễm nghiêm trọng, không thích hợp đi xa hơn.
Khương Nặc hướng ống nhòm về phía có ánh sáng, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy hai bóng người đang nhanh chóng rời đi.
Thứ mà bọn họ cầm không phải là đèn pin mà là một loại đèn của người thợ mỏ đeo trên đỉnh đầu, ngược lại tạo ra hiệu ứng bóng tối dưới đèn, chỉ thấy bóng người mà không thấy rõ hình dáng.
Nhưng thân hình một người trong đó lại khiến Khương Nặc cảm thấy rất quen.
Rất nhanh, cô đã nghĩ ra.
Là Vũ Nô.
Trong chốc lát, hai người kia đã đi xa, thân thể hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
Khương Nặc nhíu mày, Vũ Nô vì sao lại ở chỗ này?
“Pằng!”
“Pằng!!”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng s.ú.n.g nổ. Trong núi rừng yên tĩnh này, tiếng s.ú.n.g vang lên nghe rất rõ ràng, dường như chấn động bên tai.
Khương Nặc quay người nhìn lại, xác định âm thanh đó phát ra từ phía doanh địa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-265.html.]
Xem ra doanh địa đã xảy ra chuyện.
Tiếng s.ú.n.g vang lên, còn có Vũ Nô vừa mới xuất hiện.
Trong bóng tối, ánh mắt Khương Nặc trở nên sắc bén, xẹt qua một tia lạnh lùng.
Điều này chứng tỏ hành tung của bọn họ đã bị phát hiện.
Vũ Nô tìm tới, doanh địa cũng có nổ súng.
Nhưng Vũ Nô làm sao tìm được nơi này?
Trong đầu Khương Nặc lướt qua vô số ý niệm, cô đang suy nghĩ rất nhanh.
Mục tiêu của Vũ Nô vẫn luôn là Vân Diệu, nhưng khi ở căn cứ, ông ta còn chưa có đầu mối gì.
Từ căn cứ đến đây, Khương Nặc và Vân Diệu ngoại trừ ở lại thôn An Lâm hai giờ, thời gian khác đều đang gấp rút lên đường, hơn nữa với cảm giác của cô và Vân Diệu, không thể nào có người có thể theo dõi.
Vậy thì vấn đề không nằm ở chỗ bọn họ.
Hiện tại vị trí doanh địa đã bị bại lộ, chỉ có thể nói rõ một chuyện.
Trong doanh địa, có nội gián của nhà họ Diệp.
Tiếng s.ú.n.g ở phía xa đã ngừng lại, Border Collie khẽ “ư” một tiếng, Khương Nặc cũng lấy lại tinh thần, nhìn Vũ Nô đã đi xa từ lâu bèn gật đầu với Border Collie, khẽ nói: “Chúng ta quay về.”
“Gâu.”
Border Collie đi ở phía trước, có nó dò đường, tinh thần Khương Nặc không quá khẩn trương, chỉ cầm một khẩu s.ú.n.g trên tay, cẩn thận tiến lên trong bóng tối.
Tiện thể còn dẫn cả Tiểu Hoàng đang đứng tại chỗ run lẩy bẩy đi theo.
“Chị, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có tiếng súng?” Tiểu Hoàng sợ tới mức giọng nói run rẩy: “Vừa rồi em thật sự sợ c.h.ế.t khiếp, chị để em lại, một mình em không chịu nổi...”
“Câm miệng.” Khương Nặc khẽ nói.
Tiểu Hoàng lập tức ngậm miệng, thành thật đứng ở phía sau cô.
TBC
“Cậu bật đèn pin lên, nhặt cái bao cao su kia lên rồi cất đi.” Khương Nặc lại nói.
Tiểu Hoàng không khỏi sợ hãi: “Chị... chị, đây... đây là còn có thể lấy về làm kỷ niệm sao...”
Khương Nặc nhẹ giọng: “Bảo cậu nhặt thì cậu nhặt.”
Giọng điệu nói chuyện của cô không nặng, nhưng lại rất có lực áp bách, Tiểu Hoàng không dám không nghe, nhưng lại thật sự không qua được cửa ải tâm lý kia, giãy dụa ước chừng 8 giây mới bật đèn pin lên, dùng tay run rẩy sờ vào cái bao trên mặt đất kia.
Sau đó nhanh chóng nhét vào trong túi áo, sợ chạm vào quá nhiều.
“Được rồi, chị!”
Khương Nặc mang theo Tiểu Hoàng chậm rãi trở lại gần doanh địa, Khương Nặc từ xa nhìn lại, lúc này tất cả mọi người đều ở bên ngoài lều trại, đều cầm s.ú.n.g trong tay, sắc mặt Văn Vịnh Thần rất khó coi.
Ở bên cạnh Văn Vịnh Thần là một người phụ nữ xinh đẹp, tóc dài đen nhánh, ngũ quan tinh xảo, có một loại mị thái ngây thơ.
Cô ta ngoan ngoãn đứng bên cạnh Văn Vịnh Thần, có chút sợ hãi ngửa đầu nhìn anh ta. Văn Vịnh Thần thấy cô ta như vậy liền cúi xuống hôn lên má cô ta: “Không sao đâu.”
Thị lực của Khương Nặc rất tốt, nhìn từ góc độ này có thể nhìn thấy cánh mũi của cô có một vết sẹo rất nông, đây là vết sẹo của một lần phẫu thuật thẩm mỹ thu nhỏ cánh mũi.
Xem ra độ tương tự 80% này ít nhiều gì cũng có can thiệp vào, muốn l.à.m t.ì.n.h nhân của tổng giám đốc bá đạo cũng không phải dễ dàng như vậy.
Sau khi Khương Nặc đến gần, Vân Diệu đang ngồi ở bên đống lửa giương mắt nhìn cô.
Ở bên nhau một thời gian, Khương Nặc hiểu ý của anh ta, đi qua ngồi ở chiếc ghế trống bên cạnh anh ta, đội trưởng Trần thì đứng ở bên cạnh cô, cầm s.ú.n.g bảo vệ.
Dưới chân đội trưởng Trần có một xác chết.
Người này vừa mới c.h.ế.t không lâu, trên người có hai vết đạn, một vết xuyên qua đùi, một vết xuyên qua đầu.
Bên cạnh t.h.i t.h.ể có vết m.á.u kéo lê, đoán chừng là bị b.ắ.n c.h.ế.t sau đó kéo trở về.
Áo khoác của anh ta bị kéo ra, có thể nhìn thấy bên trong có mặc một cái áo chống đạn nhưng nó vẫn không bảo vệ được anh ta khỏi vết thương trí mạng, c.h.ế.t không thể c.h.ế.t hơn.
Không khí có chút quái dị, một lúc sau, Văn Vịnh Thần thiếu kiên nhẫn đi tới trước mặt Vân Diệu:
“Tình huống bây giờ là thế nào? Tại sao doanh địa của chúng ta lại đột nhiên bị tập kích? Người này rốt cuộc lai lịch gì, lúc anh tới không chú ý xem mình có bị người nào theo dõi hay không sao?”
Đội trưởng Trần một bước xông tới, tức giận nói: “Tiểu Văn tổng, cậu nói chuyện chú ý đúng mực! Làm sao mà thầy có thể bị theo dõi được? Ở những nơi hoang vu bên ngoài thì không có bất kỳ người nào có thể phát hiện ra anh ta, cậu ngu ngốc như vậy, tôi chỉ có thể báo cáo cho chị của cậu thôi.”