Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 268
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:09:35
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Hoàng vội vàng giải thích: “Những cái đó đều tương đối lớn, mang đi ra ngoài không tiện, tôi đều ở lại trong phòng ngủ, chỉ mang theo mấy món đồ nhỏ, tiện thể lúc nào rảnh rỗi thì làm một chút... Tiểu Văn tổng, nếu anh không tin thì có thể đi hỏi tổng giám đốc Văn mà, mỗi một thứ trong này đều lấy được từ chỗ cô ấy, mọi thứ đều hợp lý hết!”
Văn Vịnh Thần gật đầu, đột nhiên tiến lên một bước, tức giận không kìm được giơ tay tát Tiểu Hoàng một bạt tai.
Tiểu Hoàng ở tư thế này vốn đã khó nói chuyện, bây giờ lại bị tát một cái, cử động càng khiến cổ bị siết chặt hơn, khó chịu đến mức cậu ta không ngừng ho khan và thở dốc, đã sắp hít thở không thông rồi.
“Thu hồi tâm tư nho nhỏ của cậu đi.” Văn Vịnh Thần lạnh lùng nhìn cậu ta: “Câu nào cũng nhắc đến chị tôi hết, cậu cho rằng tôi nhất định sẽ không dám tra hỏi Văn Vịnh Vi sao?”
Anh ta nắm lấy tóc Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng đau đớn đến mặt co rúm lại, so với cảm giác đau đớn trên da đầu thì cậu ta càng cảm nhận rõ sự nghẹt thở ở cổ hơn, rõ ràng là Văn Vịnh Thần cố ý.
Tiểu Hoàng biết mình đang gặp nguy hiểm.
TBC
Cậu ta là một hacker không có bất kỳ tác dụng gì sau tận thế, có thể sống đến bây giờ cũng là nhờ những cách riêng của mình.
“Khụ khụ... Chị, chị... Lão đại, hai người không thể mặc kệ em được... Khụ khụ khụ!”
Cậu ta từ bỏ việc giải thích sự vô tội của mình với Văn Vịnh Thần mà là gửi gắm hy vọng vào đùi mình ôm.
Nhìn thấy Khương Nặc và Vân Diệu đi ra, ánh mắt Tiểu Hoàng lập tức sáng lên, càng cố gắng giả bộ đáng thương: “Chị...”
Khương Nặc cầm cốc giữ nhiệt trong tay, đứng bên cạnh lều vải liếc nhìn cậu ta.
Không thể nghi ngờ rằng Tiểu Hoàng là người thông minh, là kiểu người viết hết những suy nghĩ của mình ở trên mặt mà lại không khiến người ta phản cảm.
Nhưng chuyện này cũng phải xem tình huống.
Rõ ràng cậu ta không nói thật với Văn Vịnh Thần, Văn Vịnh Thần cũng không ngốc.
Những thứ đó đều là tìm Văn Vịnh Vi để lấy nhưng quả thật cậu ta cũng dùng để nghe lén người khác. Tiểu Hoàng không dám nói ra sự thật, cũng không trả lời rõ ràng, chỉ nói đi nói lại rằng những thứ đó là do tổng giám đốc Văn đưa cho mình, nói rằng có thể đi hỏi tổng giám đốc Văn, ngầm ẩn ý rằng Văn Vịnh Thần không nên đi quá sâu vào chuyện này.
Đương nhiên Văn Vịnh Thần sẽ tức giận.
Nhưng Tiểu Hoàng còn có chút tác dụng với Khương Nặc, bởi vậy cô sẽ không ngồi nhìn cậu ta bị Văn Vịnh Thần bóp chết.
Văn Vịnh Thần nắm lấy sợi dây thừng siết chặt cổ Tiểu Hoàng, không bao lâu sau, cậu ta không còn phát ra được âm thanh nào nữa, khuôn mặt đỏ bừng.
Lúc này, đội trưởng Trần chú ý tới Vân Diệu đi ra, thấy ánh mắt anh ta, vội vàng tiến lên ngăn cản.
“Tiểu Văn tổng, sự tình còn chưa làm sáng tỏ, nếu cậu g.i.ế.c cậu ta, manh mối cũng đứt mất.”
Văn Vịnh Thần buông lỏng tay, Tiểu Hoàng ngã xuống đất, ho sặc sụa rồi thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ngạt thở.
Văn Vịnh Thần quay đầu, lạnh lùng nhìn đội trưởng Trần: “Anh còn có mặt mũi nói manh mối đứt mất sao? Trần Chính Vũ, xem ra anh cũng không phải không hiểu cái gì gọi là lưu lại người sống nhỉ.”
Nói xong, anh ta chỉ về phía xác c.h.ế.t nằm trên mặt đất kia.
“Vậy sao anh cứ nhất quyết phải b.ắ.n c.h.ế.t anh ta?” Sắc mặt Văn Vịnh Thần châm chọc nói: “Anh b.ắ.n ba phát, một phát b.ắ.n trúng tảng đá, một phát b.ắ.n trúng đùi, một phát b.ắ.n xuyên đầu. Trần Chính Vũ, khi b.ắ.n trúng đùi, anh ta đã không thể nào thoát được nữa rồi, vì sao anh còn muốn tiếp tục nổ s.ú.n.g g.i.ế.c anh ta?”
Đội trưởng Trần không khỏi sửng sốt trước câu hỏi đột ngột này.
Nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, trả lời: “Lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, tôi là nhắm mục tiêu liên tục nổ súng, cũng không biết cụ thể mình đã b.ắ.n trúng chỗ nào, cho dù biết đã b.ắ.n trúng đùi thì theo quán tính, tôi vẫn sẽ b.ắ.n ra phát s.ú.n.g thứ ba.”
Khóe miệng Văn Vịnh Thần nhếch lên, nhìn về phía đội trưởng Trần cười lạnh một tiếng.
“Theo quán tính nổ phát s.ú.n.g thứ ba, vừa vặn diệt khẩu, lời này chính anh có tin không?”
Nói xong, anh ta đi đến trước mặt đội trưởng Trần: “Tôi giận tên khốn này vì cậu ta không chịu nói thật cho tôi biết, cậu ta lại to gan lớn mật dám lấy chị của tôi ra để chèn ép tôi. Nhưng từ khi tôi nhìn thấy xác c.h.ế.t này, người mà tôi nghi ngờ nhất chính là anh đấy!”
Bầu không khí ngưng trọng.
Tiểu Hoàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, cả người mới khá hơn một chút thì nghe thấy Văn Vịnh Thần chất vấn đội trưởng Trần, câu hỏi trực tiếp làm cậu ta choáng váng.
Con mẹ nó, thật hay giả đấy, nghe còn có vẻ rất hợp lý.
Đội trưởng Trần là ai? Anh ta chơi s.ú.n.g đã bao nhiêu năm, chưa nói đến bách phát bách trúng nhưng ít nhất cũng là một mãnh nhân, bây giờ nói anh ta khống chế không tốt nổ s.ú.n.g theo quán tính, đến Tiểu Hoàng cũng cảm thấy không thích hợp.
Nhưng đội trưởng Trần bình thường biểu hiện quá trung thành với lão đại, là loại thật sự tán thành cùng sùng bái, từ góc độ này mà xem thì Tiểu Hoàng không thể tin rằng đội trưởng Trần sẽ là nội gián.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-268.html.]
Thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong doanh địa đều tập trung ở trên người mình, đội trưởng Trần hít vào một hơi, mở miệng lần nữa.
“Tiểu Văn tổng, lúc Bốn Mắt báo cáo với tôi, tôi chỉ biết là có người đang theo dõi doanh địa chúng ta, cũng không nghĩ tới nội gián gì cả. Lúc tôi nổ súng, một lòng chỉ nghĩ muốn loại bỏ mối đe dọa này. Không lưu lại người sống là sai lầm của tôi, cân nhắc không chu toàn, nhưng ngoài điều đó ra thì tôi không thẹn với lương tâm.”
Tất cả đồ đạc của mọi người đều đã tìm ra.
Trí nhớ của Dương thư sinh rất tốt, anh ta còn nhớ rõ trong những ngày qua có người nào tự tiện rời khỏi doanh địa, rời đi bao nhiều lần, anh ta nhớ rất rõ, đồng thời cũng có ghi chép lại.
Nhìn anh ta lấy ra một quyển sổ ghi lại thời gian ra vào doanh địa của từng người một, Khương Nặc thầm nhíu mày.
Có một người có khả năng quan sát tỉ mỉ và trí nhớ tuyệt hảo như vậy thì cô phải càng cẩn thận hơn.
Đặc biệt là lấy đồ từ không gian, nếu chi tiết và số lượng không khớp, rất có thể sẽ bị anh ta báo cáo cho Văn Vịnh Vi, Văn Vịnh Vi sẽ liên tưởng như thế nào?
Khương Nặc suy nghĩ một chút, chuẩn bị lát nữa sẽ đem toàn bộ đồ có thể dùng đặt ở trong ba lô.
...
Bây giờ tra hỏi nội gián thì không ai sẽ tự mình thừa nhận, tra hỏi từng người sẽ chỉ làm tăng thêm mâu thuẫn nội bộ, như vậy hành trình đến núi Việt Sơn sẽ bị trì hoãn.
Vẫn là phải có chứng cứ mới được.
Những ngày này, tất cả mọi người đều ở trong doanh địa này, mỗi ngày thay phiên nhau tuần tra.
Rất khó có cơ hội tiếp xúc với người ngoài.
Như vậy rốt cuộc là làm sao đưa tin ra ngoài?
Vân Diệu vừa tới, người của nhà họ Diệp đã tới thăm dò, nói rõ nội gián ít nhất là sau khi Vân Diệu xuất hiện còn truyền tin một lần nữa.
So sánh ra thì Tiểu Hoàng vẫn là người có hiềm nghi lớn nhất.
Thứ nhất, cậu ta đã rời khỏi doanh địa nhiều lần, ít thì 3 phút, nhiều thì 15 phút.
Thứ hai, sau khi thầy xuất hiện, cậu ta lại rời đi một thời gian dài, mãi đến khi đội trưởng Trần nổ s.ú.n.g mới quay về.
Ngoại trừ cậu ta ra, những người khác hầu như không rời khỏi doanh địa.
Tiểu Hoàng sắp khóc đến nơi rồi.
Cậu ta ngồi xuống giải thích: “Hôm nay rời đi là chị bảo tôi đi... Sau đó Biên tướng quân cũng tới, chúng tôi cùng nhau trở về.”
Nói đến đây, cậu ta ít nhiều có chút chột dạ, lặng lẽ nhìn Khương Nặc một cái.
Cậu ta đã bỏ qua một việc, sau khi trời tối Khương Nặc từng rời đi, để lại cậu ta đứng một mình tại chỗ.
Việc này nói ra rất phiền phức nên cậu ta không muốn nói.
Dù sao hôm nay cậu ta có thể sống hay không đều phải xem chị có bảo vệ cậu ta hay không, nếu chị không bảo vệ cậu ta, Văn Vịnh Thần hoàn toàn có thể bóp c.h.ế.t cậu ta như bóp một con kiến để trút giận.
Thấy Khương Nặc không nói chuyện, cũng không vạch trần mình, cậu ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói:
“Còn mấy ngày trước, mỗi lần tôi ra ngoài đều là đi vệ sinh... Tôi không quen giải quyết ở gần đây có được không? Đi xa hơn một chút, vừa đi vừa về thì mất thời gian như thế đấy.”
Tiểu Hoàng nói với Văn Vịnh Thần: “Tiểu Văn tổng, anh nghĩ xem, nếu là tôi làm thì tôi sẽ ngu như vậy sao, bỏ đồ vật truyền tin vào trong hành lý, còn nhiều lần rời đi trước mặt Dương thư sinh nữa? Nhiều năm như vậy, nếu như tôi là nội gián thì sao có thể thiếu chuyên nghiệp như vậy được?”
Văn Vịnh Thần mặt không biểu cảm ngồi trên ghế bãi biển.
Nếu nói theo cách này thì anh ta cũng tin tưởng mấy phần.
Gã tóc vàng này là do chị anh ta chọn, đã kiểm tra lý lịch kỹ lưỡng, ngoài nhiệm vụ ra thì cậu ta vẫn luôn sống ở trong căn phòng do nhà họ Văn cung cấp, hầu như không có cơ hội tiếp xúc người ngoài.
Nếu như cậu ta có thể ẩn giấu sâu như vậy thì sẽ không mắc nhiều sai lầm dễ thấy như thế.
Theo Văn Vịnh Thần, người khả nghi nhất vẫn là đội trưởng Trần.
Lão Tề và Bốn Mắt đều là người của anh ta, hơn nữa gần đây số lần anh ta ra ngoài một mình cũng nhiều nhất, tiếp xúc không ít người, có quá nhiều việc mà anh ta có thể làm.