Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 271

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:09:42
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc nghe, ánh mắt nhìn về phía Văn Vịnh Thần, trách không được sắc mặt anh ta khó coi như vậy.

Mặc dù từ khi phát hiện Nhân Nhân là nội gian, sắc mặt của anh ta đã rất khó coi rồi nhưng nhưng giờ khắc này chắc chắn là khó coi nhất.

Bác sĩ có vấn đề, vậy bình thường cho bọn họ uống thuốc, làm xét nghiệm, liệu có vấn đề hay không?

Cảm giác tính mạng bị người khác nắm trong tay khiến anh ta kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tại sao bác sĩ Hứa lại muốn cô làm như vậy?”

“Không... Không biết...”

Mọi người đều không bất ngờ với câu trả lời này.

Nhân Nhân chỉ là một quân cờ, ngay cả chính mình rốt cuộc đang làm cái gì cô ta cũng không nhất định biết được.

Manh mối hữu dụng chỉ có bác sĩ Hứa.

Nhưng bác sĩ Hứa ở Hải Thành xa xôi, không biết rốt cuộc có liên quan gì với nhà họ Diệp.

Văn Vịnh Thần lại hỏi: “Bác sĩ Hứa cho cô ích lợi gì? Vì sao cô phải nghe anh ta?”

“Bác sĩ Hứa sẽ giúp tôi... Giúp tôi, g.i.ế.c Văn Vịnh Thần...”

Văn Vịnh Thần giận dữ.

Anh ta lập tức đứng dậy khỏi ghế bãi biển, muốn xông tới đá Nhân Nhân.

Đội trưởng Trần kịp thời kéo anh ta lại, nghiêm mặt nói: “Tiểu Văn tổng, cậu muốn hỏi cái gì thì mau hỏi đi, ý thức của cô ta sẽ càng ngày càng mơ hồ, không có thời gian cho cậu trút giận đâu.”

Văn Vịnh Thần rút tay ra khỏi tay đội trưởng Trần, căm tức nhìn anh ta: “Tôi còn cần anh dạy à?”

Nói xong, anh ta sửa sang lại quần áo, lại ngồi trở lại trên ghế bãi biển, nhẹ nhàng nói với Nhân Nhân:

“Lục Nhân, vì sao cô muốn g.i.ế.c Văn Vịnh Thần? Anh ta để cho cô sống đến bây giờ, cho cô cơm ăn áo mặc, vì sao cô lại còn hận anh ta?”

“Anh ta bắt tôi phẫu thuật thẩm mỹ…khống chế tôi…” Ánh mắt Nhân Nhân mơ màng nhìn về phía bầu trời đen kịt: “Chỉ cần anh ta chết…tôi sẽ được tự do…Tôi có thể, được ở bên cạnh bác sĩ Hứa.”

Văn Vịnh Thần cười lạnh một tiếng, nhìn cô ta nói:

“Cô là cái quái gì chứ? Một người chưa tốt nghiệp cấp 3, bán hàng giả trên mạng, nếu không phải có khuôn mặt đó thì cô đã c.h.ế.t trong trận mưa to đầu tiên rồi. Bác sĩ Hứa có thực sự muốn ở bên cạnh cô không? Anh ta chỉ lừa cô mà thôi, lợi dụng cô xong rồi, anh ta sẽ lập tức vứt bỏ cô như một miếng giẻ rách bẩn thỉu!”

“Bác sĩ Hứa sẽ không như thế…Anh ấy nói, tôi là Lục Nhân, tôi là Lục Nhân…Tôi là duy nhất…”

Vẻ mặt của Nhân Nhân càng lúc càng mơ màng, giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ.

Có thể nhìn ra được, ý thức của cô ta đang dần dần biến mất.

Cuối cùng, đôi mắt của cô ta hoàn toàn mất đi ánh sáng, mê mang nhìn bốn phía.

Cô ta muốn nhấc ngón tay lên nhưng lại không nhấc nổi, giống như tay chân đã không còn là tay chân của mình nữa.

Phát hiện này khiến đầu óc chậm chạp của cô ta bị kích thích.

Cô ta chảy nước miếng, nở nụ cười.

“Tôi được tự do.”

“Đúng là ngu xuẩn.” Trên mặt Văn Vịnh Thần chỉ có khinh thường.

Hiện tại Nhân Nhân đã không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa.

Tất cả ý thức của cô ta gần như đều biến mất, chỉ là cơ thể cô ta vẫn còn sống, vẻ mặt đờ đẫn, cũng không biết gì cả.

Đội trưởng Trần cầm s.ú.n.g đi tới, dường như muốn kết thúc sinh mệnh của cô ta.

Văn Vịnh Thần lại ngăn cản nói: “Chờ một chút, giữ lại đó cho tôi.”

Đội trưởng Trần nhìn thảm trạng của Nhân Nhân, khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, cất s.ú.n.g đi.

Lúc này, Khương Nặc lại đột nhiên nói: “Nếu anh không vội g.i.ế.c cô ta thì giao người phụ nữ này lại cho tôi đi.”

Văn Vịnh Thần nhìn Khương Nặc bằng ánh mắt thăm dò, cũng có chút khiêu khích.

“Cô Vu muốn cứu cô ta à?”

Khương Nặc thản nhiên nói: “Nhìn bộ dáng của cô ta cũng không còn sống được mấy ngày nữa, anh đơn giản chỉ là cảm thấy cô ta phản bội anh, muốn giữ lại cô ta để cho anh trút giận. Thật ra cũng không cần thiết đâu, tiểu Văn tổng, thời gian của chúng ta có hạn, so với những chuyện nhàm chán này thì anh càng nên làm chút chuyện nên làm đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-271.html.]

Văn Vịnh Thần trừng mắt nhìn cô, trong lòng tràn đầy tức giận, thậm chí còn giận quá hóa cười.

Tại sao người phụ nữ họ Vu này lại có thể nói chuyện với anh ta bằng ánh mắt và giọng điệu như chị gái anh ta vậy chứ? Cô ta là thứ gì, dựa vào cái gì mà cô ta cũng khinh thường anh ta như vậy?

Rốt cuộc cô ta có lai lịch gì?

Khương Nặc thấy vẻ mặt anh ta âm tình bất định, lại lộ ra lửa giận, hiển nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.

“Thế này đi, tôi cũng không yêu cầu miễn phí, để trao đổi thì tôi có thể giúp anh một chuyện. Bây giờ người của nhà họ Diệp đang ở núi Việt, tôi sẽ g.i.ế.c ông ta, không cho ông ta mang tin tức về chuyện nhà họ Văn hợp tác với thầy về, được không?”

Lời này của cô rất nhẹ nhàng nhưng khi những người khác nghe thấy lại không thể không rung động.

Tiểu Hoàng nghe không hiểu còn đỡ.

Đội trưởng Trần và Văn Vịnh Thần đều lập tức ngây ngẩn cả người.

Đây chính là người của nhà họ Diệp.

“Nhưng mà, ngoại trừ người phụ nữ này ra thì tôi còn muốn một thứ nữa, chính là 3 ống tiêm còn lại kia. Anh đưa mấy thứ đó cho tôi, tôi giải quyết phiền toái này cho anh.”

TBC

Văn Vịnh Thần mím môi: “Tại sao tôi phải tin cô? Nếu như cô thất bại thì sao?”

“Tin hay không tùy anh.” Khương Nặc nói.

Văn Vịnh Thần cũng không ngốc, loại đề lựa chọn này, căn bản không cần phải cân nhắc cái gì.

Nội gián xuất hiện ở bên cạnh anh ta, bác sĩ Hứa cũng là người của bọn họ, chuyện này rõ ràng là toàn bộ trách nhiệm của nhà họ Văn. Thầy qua lại như gió, tìm được sinh vật biến dị xong liền không biết anh ta đi đâu, căn bản sẽ không quản bọn họ.

Người phụ nữ này đến cùng với thầy, lại có quan hệ không cạn, cô mở miệng không phải là vừa vặn sao?

Để cô ta xử lý chuyện ở núi Việt, còn mình thì quay về Hải Thành sớm một chút để xử lý bác sĩ Hứa.

Lý trí là nghĩ như vậy, nhưng Văn Vịnh Thần nhìn Nhân Nhân trên mặt đất, nỗi hận trong lòng vẫn không thể tiêu tan.

Thật sự quá hời cho cô ta rồi.

Cho cô ta ăn, cho cô ta mặc, muốn cái gì cho cái ấy, nuông chiều đến như vậy nhưng lại nuôi ra được một con ch.ó muốn cắn người.

Về phần những ống tiêm kia thì quả thực hiếm có, nhưng cũng không phải là không thể chiết xuất lại được.

So với sự an toàn của nhà họ Văn thì thứ này có đáng là gì đâu?

Văn Vịnh Thần hừ lạnh một tiếng: “Được, tôi hy vọng các người nói lời giữ lời!”

Lúc anh ta nói chuyện đồng thời nhìn về phía Vân Diệu, dùng kỹ xảo ngôn ngữ kéo anh ta vào.

Bọn họ đi cùng nhau, anh ta coi lời nói của người phụ nữ này là sự đồng ý ngầm của Văn Diệu.

Vân Diệu đứng bên cạnh Khương Nặc, không nói một lời.

Văn Vịnh Thần quay đầu rời đi, bắt đầu bận rộn.

Bác sĩ Hứa có vấn đề, cần phải có người trở về tìm Văn Vịnh Vi.

Mà chuyện này cần phải làm càng nhanh càng tốt, chỉ cần chậm một bước đều sẽ có những nguy hiểm khó lường.

Hơn nữa nếu giao cho bất cứ người nào đi làm thì Văn Vịnh Thần cũng không yên tâm.

Anh ta chỉ có thể tự mình trở về Hải Thành.

Mà anh ta còn không thể đi một mình, phải mang theo hai người đi cùng anh ta để bảo vệ dọc đường.

Nhưng vị trí doanh địa đã bị bại lộ, xe của bọn họ, lều vải, thiết bị cỡ lớn đều không thể mang vào núi, phải tìm một chỗ hạ trại một lần nữa.

Từ lúc này trở đi, Văn Vịnh Thần chỉ có thể tách ra để hành động.

Chuyến đi núi Việt này hoàn toàn khác với kế hoạch của anh ta.

Một mực canh giữ trong doanh địa, đợi nhiều ngày như vậy, còn chưa vào núi, anh ta lại phải trở về.

Nhưng cũng không tính là không có thu hoạch.

Nếu như không phải Nhân Nhân bị bại lộ, anh ta căn bản không biết bác sĩ Hứa có vấn đề, cũng không biết anh ta có quan hệ với nhà họ Diệp, đây thật là chuyện có thể làm cho người ta kinh ngạc đến đổ mồ hôi lạnh.

Văn Vịnh Thần tìm đội trưởng Trần xin hai người, thu thập hành lý, mang theo thức ăn cùng vũ khí, suốt đêm lái xe chạy về Hải Thành.

Những người còn lại vào núi Việt chấp hành nhiệm vụ của mình.

Loading...