Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 272
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:09:44
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà họ Diệp đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ nên không có cách nào quay đầu lại được, bởi vậy sinh vật biến dị đối với bọn họ cực kỳ trọng yếu.
Để hộp sắt lại, Văn Vịnh Thần rời đi.
Đám người đội trưởng Trần cũng dỡ lều vải, thu dọn đồ đạc, Border Collie ra ngoài tìm đường, bận rộn một hồi lâu.
Gần đến bình minh, doanh địa mới lại được bố trí lần nữa.
Dừng xe, dựng trại, đốt lửa, thay phiên nghỉ ngơi.
Vị trí mới này có tính bí mật tốt hơn nhưng lại cách núi Việt xa hơn, lộ trình phải hơn 2 tiếng đồng hồ.
...
Khương Nặc không rời đi, vẫn còn ở nguyên tại chỗ.
Tất cả mọi thứ đều đã dọn đi, chỉ còn lại một đống lửa cùng với một chút củi.
Cô ngồi bên đống lửa, quan sát những thay đổi của Nhân Nhân.
Năm tiếng trôi qua, cô ta hoàn toàn đánh mất ý thức của mình, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, cầm đồ vật lắc lư trước mắt cô ta cũng không có phản ứng gì.
Chất độc đang không ngừng hòa tan xương cốt của cô ta, khiến cơ thể cô ta biến dạng, cơ bắp cũng càng ngày càng cứng ngắc.
Cô ta thậm chí còn không có cách nào nhúc nhích.
Quá trình này hẳn là rất thống khổ, nhưng cô ta không có ý thức nên đương nhiên cũng không cảm nhận được đau đớn.
Đến bây giờ, Nhân Nhân cũng không có một chút dấu hiệu sắp c.h.ế.t nào, thậm chí còn tràn đầy sức sống.
Thân xác còn sống, chỉ có linh hồn của Lục Nhân là đã c.h.ế.t hoàn toàn.
Bây giờ cô ta đã không còn là một con người tên Lục Nhân nữa mà là một khối xương thịt chưa c.h.ế.t mà thôi.
Cô ta vẫn sẽ sống sót, thẳng cho đến khi thân thể này không thể chịu đựng nổi nữa.
Khương Nặc mở hộp sắt ra, lấy ra một ống tiêm cầm trên tay.
Nhìn chất lỏng màu vàng nhạt bên trong ống thủy tinh mỏng manh, ít nhiều có phần cảm thán.
Văn Vịnh Vi muốn thông qua sinh vật biến dị để tiến hóa, nhưng trước khi cô ta tiến hóa, cô ta lại tạo ra sự hủy diệt trước.
Đây chính là con người.
Khương Nặc rót cho Nhân Nhân một chút nước suối không gian, phát hiện độc tính có phần giảm bớt, màu xanh trên làn da không còn nghiêm trọng như vậy nữa.
Điều này có thấy nước suối không gian có hiệu quả ức chế đối với độc tính của sinh vật biến dị.
Chỉ là hàm lượng chất độc trong ống tiêm quá cao, tốc độ trúng độc lại quá nhanh.
Dựa vào nước suối không gian không thể cứu được mạng sống.
Khương Nặc lại lấy ra mấy cái chai thủy tinh nhỏ, đổ đầy m.á.u của Nhân Nhân ném vào trong không gian.
Thứ này rất nguy hiểm, cô nhất định phải có đủ hiểu biết về nó.
Nếu không, trong lòng cô sẽ cảm thấy không chắc chắn.
Khương Nặc nhìn thời gian, cách mỗi nửa giờ đồng hồ sẽ cho Nhân Nhân uống một ít nước suối không gian, nhìn màu da của cô ta dần dần khôi phục bình thường.
Nhưng vẫn không có ý thức.
Rõ ràng bộ não của cô ta đã bị hỏng hoàn toàn.
Có thể giải độc được, nhưng tổn thương tạo thành không cách nào nghịch chuyển được.
Xương cốt bị hòa tan, bị biến dạng cũng không thể trở lại hình dạng ban đầu được nữa.
Xem ra sau khi bị tiêm loại thuốc này, trừ phi lập tức uống nước suối không gian vào, nếu không thì sẽ không có tác dụng gì.
Loại chất độc này sẽ phá hủy cơ quan nội tạng và mô dưới da trong thời gian rất ngắn, gây chảy m.á.u ồ ạt, sau đó sẽ tiết ra một loại vật chất khiến cho xương cốt biến dạng nghiêm trọng.
Sau đó là đại não bị tổn thương.
Lúc đầu, cả người sẽ trở nên đờ đẫn, hỏi cái gì đáp cái đó, tiếp tục kéo dài thì sẽ mất đi bản thân.
Cho dù có miễn cưỡng sống sót thì cũng rất khó để nói đó vẫn là một con người.
Khương Nặc nghĩ, nếu như một người uống nước suối không gian trong thời gian dài, thân thể đã tiến hóa đến một mức độ nào đó mà bị tiêm loại chất độc này vào thì sẽ như thế nào?
Cô lấy d.a.o găm ra, cắt ngón tay mình, nhỏ 3 giọt m.á.u lên 3 mảnh thủy tinh.
Sau đó, cô nhỏ m.á.u của Nhân Nhân lên một giọt trong đó.
Máu của Nhân Nhân vốn đã có màu nâu sẫm pha chút màu xanh nhạt, hoàn toàn không còn nhận ra đây là m.á.u người nữa.
Hai giọt m.á.u hòa quyện vào nhau.
Máu màu nâu sẫm bắt đầu nhiễm vào m.á.u của Khương Nặc, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị m.á.u của Khương Nặc hòa tan.
Cô suy nghĩ một lúc rồi thêm 3 giọt m.á.u màu nâu sẫm lên một giọt m.á.u khác của mình.
Lần này, quan sát bằng mắt thường có thể thấy mức độ ô nhiễm nghiêm trọng hơn, phải mất rất lâu thì chất lỏng sẫm màu kia mới được m.á.u màu đỏ tươi hòa tan.
Đến giọt cuối cùng, Khương Nặc nhỏ 6 giọt m.á.u màu nâu sẫm vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-272.html.]
Lần này, m.á.u bị nhiễm độc gần như hoàn toàn làm ô nhiễm m.á.u của Khương Nặc, toàn bộ đều biến thành màu nâu sẫm có ánh xanh.
Tuy nhiên, m.á.u của Khương Nặc vẫn có sức sống mãnh liệt, sau một tiếng đồng hồ vẫn dần dần thanh lọc được chất độc này.
Làm xong những việc này, Khương Nặc mặt không biểu tình ném toàn bộ mấy mảnh thủy tinh vào trong lửa lớn, để nó cháy rụi hoàn toàn.
Xem ra, cô vẫn có thể miễn cưỡng chống chịu được với loại độc tố này.
Nhưng quá trình này cũng sẽ rất khó chịu, cũng khó có thể nói trước được có sẽ có những ảnh hưởng gì đến cơ thể.
Mà mẹ, Lý Mộng và những người khác thì căn bản không thể nào chịu nổi.
Cô đứng dậy, nhìn người phụ nữ đang nằm bên cạnh đống lửa, nếu như cô ta còn có thể được gọi là “người”.
Khuôn mặt Nhân Nhân vẫn như trước, ngũ quan tinh xảo, quyến rũ tự nhiên.
Tuy rằng sắc mặt đã chuyển sang màu xanh, có một vết cắt rõ ràng kéo dài từ khóe miệng đến má nhưng trông cũng không hề xấu xí.
Chỉ là hình dáng cơ thể cô ta lại vô cùng quái dị và đáng sợ.
Bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng thế này đều sẽ không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Thiên tai mang đến cho con người chỉ là tử vong và đau khổ.
Nhưng chính con người lại tự tạo ra địa ngục cho mình.
“Cái này là do tự cô lựa chọn, cũng đã phải trả một cái giá quá lớn, một mạng sống là đủ rồi, an nghỉ đi.”
Khương Nặc vừa nói vừa lấy một con d.a.o dưa hấu từ trong không gian ra, nhanh chóng đ.â.m thẳng vào trái tim của Lục Nhân.
Cô ta mặc quần áo khá dày, cộng thêm làn da bị cứng lại nên lần này Khương Nặc phải dùng sức rất mạnh mới đ.â.m được vào trong ngực.
Thân thể Nhân Nhân bắt đầu run rẩy.
Lúc không bị công kích thì cô ta không hề nhúc nhích nằm trên mặt đất, trông rất vô hại.
Nhưng sau khi thân thể bị đ.â.m xuyên qua, cô ta đột nhiên theo bản năng chống cự, trong miệng phát ra tiếng gầm rú chói tai.
Khương Nặc vặn thân đao, nhanh chóng cắt nát trái tim của cô ta.
Tất cả động tác của Nhân Nhân cũng đột nhiên dừng lại.
“Xem ra trái tim vẫn là vết thương trí mạng.” Khương Nặc nói khẽ.
Không biết Vân Diệu đã trở lại từ lúc nào, anh ta đứng sau lưng Khương Nặc, trầm ngâm nhìn Khương Nặc rút d.a.o từ trên người Nhân Nhân ra.
Khương Nặc nói với anh ta: “Cho dù c.h.ế.t rồi như trong thân thể của Nhân Nhân vẫn có chứa độc tố nên nhất định phải xử lý.”
Vân Diệu gật đầu.
Hai người đốt cháy hoàn toàn t.h.i t.h.ể cô ta.
Ngay cả vị trí m.á.u cô ta chảy ra cũng châm lửa thiêu đốt.
Toàn bộ số củi còn lại đều bị đốt sạch sẽ, xóa sạch tất cả mọi dấu vết.
Trong bóng tối, Khương Nặc nhìn ngọn lửa dần dần tắt đi kia, trầm giọng nói: “Loại đồ vật này không được xuất hiện nữa.”
“Ừm.” Vân Diệu đáp: “Không còn nữa đâu.”
“Anh định ngăn cản cô ta như thế nào?” Khương Nặc hỏi: “Mấy năm nữa sinh vật biến dị sẽ xuất hiện khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra độc tố.”
Cô đọng và chiết xuất chất độc không phải là kỹ thuật khó khăn phức tạp gì, chỉ cần có người có thiết bị là có thể làm được.
“Tôi sẽ giải quyết chuyện này.” Vân Diệu nghiêm túc nói: “Hãy tin ở tôi.”
Khương Nặc không nói gì.
Cô rất khó có thể thực sự thả lỏng chỉ bởi người khác nói một câu hãy tin ở họ.
Nhiều khi, con người lấy được một chiếc chìa khóa nhưng lại không biết sẽ mở ra được cái hộp gì.
Thiên tai không ngừng tàn phá, thế giới này không thể chịu đựng nổi sự giày vò nữa rồi.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thứ này biến mất khỏi thế gian, cô sẽ không thể nào an tâm được.
“Anh định giải quyết như thế nào?” Khương Nặc hỏi: “Ý của tôi là, tôi có thể giúp anh.”
Vân Diệu mím môi nhìn cô: “Vậy thì cô phải đi cùng với tôi đến Hải Thành.”
“Không thành vấn đề.”
...
TBC
Khương Nặc không đi tới doanh địa mới mà tìm một chỗ yên tĩnh bí mật, lấy phòng container ra để nghỉ ngơi.
Vân Diệu cũng không rời đi.
Vừa ngủ chưa được bao lâu thì Border Collie tìm tới.
Nghe thấy tiếng chó sủa, Khương Nặc nhanh chóng tỉnh dậy. Sau khi cất container vào trong không gian, bọn họ đi theo Border Collie đến một con đường núi.
Bên cạnh đường núi là đám người đội trưởng Trần đã trang bị đầy đủ.
Khương Nặc nhìn qua, đội trưởng Trần, Dương thư sinh, Bốn Mắt, Lão Tề, Tiểu Hoàng.
Còn mấy người khác, hoặc là ở lại trông chừng doanh địa hoặc là bảo vệ Văn Vịnh Thần quay về.