Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 273
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:09:46
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đội trưởng Trần thì không cần phải nói.
Dương thư sinh được phái tới quan sát Vân Diệu, trí nhớ phi thường, nghe nói cũng hiểu phong thủy chu dịch.
Bốn Mắt và Lão Tề đều là người của đội trưởng Trần, thị lực của Bốn Mắt rất tốt, Lão Tề phụ trách thiết bị, thân thủ của hai người đều không tệ, cũng có chút bản lĩnh.
Tiểu Hoàng... định vị đại khái là linh vật.
Khương Nặc vuốt ve Border Collie, nó thân mật cọ cọ trong lòng bàn tay Khương Nặc, sau đó gâu một tiếng rồi chạy về phía trước dò đường.
Đoàn người không nói gì, trực tiếp đi về phía mảng xanh của núi Việt.
Nghĩ đến việc Vũ Nô đã vào núi trước một ngày, Khương Nặc vẫn có chút lo lắng, sợ ông ta sẽ gây trở ngại trên đường đi.
Cũng may Border Collie vô cùng cảnh giác.
Chuyện tìm kiếm sinh vật biến dị này Vân Diệu vẫn luôn giao cho nó.
Mức độ mưa axit của núi Việt vô cùng nghiêm trọng, khắp nơi đều có dấu vết ăn mòn, càng đi vào trong, mùi chua càng nồng nặc, rất nhiều cây cối đã bị ăn mòn từ đầu cành đến tận gốc. Ánh mắt nhìn lướt qua một lượt, cả một mảng lớn cành khô.
Dương thư sinh cảm thán: “Thế núi núi Việt hùng vĩ hiểm trở, hội tụ năng lượng trời đất nhưng bây giờ ba mặt đều là tử địa, là tướng đại hung, mọi người chú ý một chút.”
Anh ta đang nói thì không cẩn thận bị vướng chân vào một gốc cây.
May mà đội trưởng Trần phản ứng nhanh, vươn tay túm lấy anh ta. Sau khi anh ta đứng vững lại liền nghiêm túc nói: “Thấy tôi nói đúng chưa?”
Tiểu Hoàng không cho là đúng, chạy đến bên cạnh Khương Nặc nói nhỏ: “Chị, kệ anh ta đi, anh ta ngày nào cũng nói mấy chuyện sống c.h.ế.t này, kết quả toàn là mấy chuyện vớ vẩn, nghe mà xui xẻo.”
Khương Nặc liếc cậu ta một cái, cũng không nói gì.
Lúc chạm trán ở giao lộ, Dương thư sinh đã nhìn cô từ đầu đến chân.
Có lẽ đó là thói quen của anh ta, cũng có thể là nhiệm vụ.
Mọi thứ trên người Khương Nặc đều là những thứ đã lộ ra hôm qua, những gì cần dùng cũng nhét hết vào trong ba lô rồi.
Khi ở chung với loại người này, trong tiềm thức cô sẽ càng cảnh giác hơn.
Hiệu suất của đoàn người rất nhanh, đi không ngừng, không bao lâu đã tới giữa sườn núi, cách rừng cây tương đối gần.
Đi tới một mảnh đất bằng phẳng rộng rãi, đội trưởng Trần đề nghị mọi người dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục một chút.
Dù sao phía trước có thể có sinh vật biến dị, đi lâu như vậy ai cũng đều rất mệt mỏi, mọi người cần phải có trạng thái tốt.
Khương Nặc không có ý kiến, cho dù người không nghỉ ngơi thì Border Collie cũng phải được nghỉ ngơi.
Chú chó ngồi ở bên cạnh Khương Nặc, chắn gió núi cho cô.
Mặc dù hình thể của nó không bằng A Muội nhưng cũng khá cao lớn, bộ lông của nó vô cùng mềm mại, giống như một tấm chăn lông lớn xa hoa, càng sờ càng thấy thích.
Tiểu Hoàng lại cọ đến bên cạnh Khương Nặc: “Chị, vậy Nhân Nhân làm sao rồi?”
“Cậu nói xem?” Khương Nặc hỏi lại.
Tiểu Hoàng thở dài: “Thật ra cô ta cũng rất đáng thương, kỳ thực em cũng hơi hiểu được cô ta…Em cũng rất muốn tự do, dù điều này nghe có vẻ rất ngốc.”
Ánh mắt thương cảm của cậu ta không giống như đang giả vờ.
“Nhưng so với tự do, em càng muốn sống hơn.”
Tiểu Hoàng cũng không để ý đến sự im lặng của Khương Nặc, lại bắt đầu nói về hoàn cảnh của núi Việt.
Lúc này, Vân Diệu cách đó không xa đột nhiên đứng dậy, đi về phía rừng cây.
Hình như anh ta đã phát hiện ra điều gì đó.
Khương Nặc đi theo Vân Diệu vào mảng rừng xanh, từ đằng xa, cô đã phát hiện trong đống cỏ có củi đã cháy hết.
Vân Diệu bước tới, nhặt một mảnh nhỏ lên quan sát.
Khương Nặc cũng ngồi xổm xuống xem xét, bên trên những thanh củi này có băng vụn, khí hậu trên núi Việt lạnh vô cùng, mấy thanh củi đã bị đốt cháy này đều đã bị đông cứng lại hết.
Điều này chứng tỏ đã có người ở chỗ này nhóm lửa nghỉ ngơi, thời gian rời đi đã hơn 6 tiếng đồng hồ.
“Chắc hẳn là Vũ Nô.” Khương Nặc nhỏ giọng nói: “Xem ra ông ta cách chúng ta không xa.”
Vân Diệu không nói gì, chỉ gật đầu với cô.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-273.html.]
Ở núi Việt có một khu du lịch rất lớn, đi từ đường cái lên đến sườn núi. Nhưng bọn họ không đi theo đường cái mà đi đường núi bên kia, gần với khu vực không người hơn.
Khu vực không người là một khu vực nằm trong núi Việt chưa được khai phá, bình thường cũng không cho phép du khách tiến vào.
Khu vực này rất khó đi, nếu còn mang theo trang bị thì 6 tiếng đồng hồ cũng không đi được bao xa.
Khương Nặc cẩn thận kiểm tra ở khu vực phụ cận.
Nơi nào có người dừng lại thì tất nhiên sẽ có một ít dấu vết để lại.
Vũ Nô chỉ tùy tiện đá mấy thanh củi đã đốt cháy vào trong đống cỏ, không vùi lấp nó lại, rõ ràng là ông ta cũng không có ý định cẩn thận che giấu dấu vết.
Hơn nữa một cước này cũng không phải là ông ta đá.
Dù sao thì Khương Nặc nhìn thấy có hai bóng người, chứng tỏ có người đi cùng với ông ta.
Khương Nặc tìm tới tìm lui ở gần đống lửa nhưng không tìm được dấu vết đóng đinh lắp đặt lều trại ở đó.
Không có lều vải, việc nghỉ ngơi vào ban đêm khi nhiệt độ gần âm 50 độ không phải là một chuyện khó khăn bình thường.
Có vẻ như đám người Vũ Nô chỉ nhóm lửa nghỉ ngơi ở đây, nhiều nhất là chợp mắt một lát chứ không hề ngủ.
Đây là đang đi đường.
Khương Nặc còn tìm thấy hai cái túi nhựa đựng thịt khô trong rừng cây.
Lúc này, Border Collie lại tru lên, đứng trong rừng nhắc nhở Khương Nặc. Cô bước tới, lại nhìn thấy mấy dấu chân.
Khương Nặc vừa nhìn thoáng qua là đã hiểu.
Những dấu chân này là do giẫm lên tro than lưu lại.
Cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia ——
Đám người Vũ Nô đốt lửa sưởi ấm, sau đó dập lửa, trước khi đi đá mấy thanh củi đã đốt cháy vào trong đống cỏ để khỏi bị phát hiện.
Nhưng cũng bởi vậy mà trên giày đều bị dính rất nhiều tro than, cũng bởi vậy mà khắp nơi trên mặt đất toàn là dấu chân.
Theo cách nhìn của Khương Nặc, hành vi này rất chủ quan nhưng cô cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm, tự bản thân Vũ Nô cảm thấy mình cao cao tại thượng, là thợ săn mà không phải là con mồi.
Dù sao vào núi Việt cũng phải thử một lần.
Chẳng bao lâu sau, cô lại phát hiện ra một vấn đề khác.
”Dấu chân đi theo hướng khác nhau...” Khương Nặc nói nhỏ.
Vân Diệu gật đầu: “Bọn họ chia đường rồi.”
“Quả thật tôi đã nhìn thấy hai người, một người là Vũ Nô, còn người kia tôi không nhận ra.”
Cùng nhau vào núi, lại chia ra hai ngả, nhất định phải có lý do.
Bây giờ còn không biết vì sao Vũ Nô lại vào núi Việt, nếu như nguồn tin tức của ông ta chính là Nhân Nhân, vậy nhiều lắm chỉ biết là sinh vật biến dị.
Nếu như ông ta còn thêm nguồn tin tức khác nữa, vậy khó mà nói.
Border Collie đứng canh ở bìa rừng, phát ra tiếng gầm nhẹ, không cho đội trưởng Trần và Tiểu Hoàng muốn đi theo, để Khương Nặc và Vân Diệu có thể nói chuyện thoải mái hơn.
Từ xa, Tiểu Hoàng tò mò duỗi cổ ra nhưng không dám đi về phía trước, xoay người, nhìn thấy Dương thư sinh cũng đứng ở bên cạnh.
Nhưng có Biên tướng quân ngăn cản, bọn họ cũng không dám đi qua.
Trong rừng, trong lòng Khương Nặc đã nhanh chóng đưa ra quyết định: “Chúng ta cũng chia đường đi.”
Vân Diệu khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn cô.
“Nếu như chúng ta không tách ra, đương nhiên sẽ bỏ lỡ một người.”
Trong chuyến đi đến núi Việt này, mục tiêu là lấy linh nguyên, nhưng Khương Nặc cũng rất kiêng kị Vũ Nô này.
Xem ra, bọn họ còn chưa đi được bao xa.
Dù sao thì bọn họ cũng sẽ phải đụng nhau, theo quan điểm của Khương Nặc, chia binh hai đường là lựa chọn tốt nhất.
“Tôi sẽ đi theo dấu chân hướng về phía tây, nếu gặp phải sinh vật biến dị, có thể g.i.ế.c thì giết, nếu không thể g.i.ế.c thì tôi sẽ đánh dấu địa điểm lại. Nếu một ngày một đêm trôi qua mà còn không phát hiện được gì thì tôi sẽ trở về theo đường cũ, dùng nơi này là điểm tập hợp.” Khương Nặc nói.
Dấu chân đi về phía tây có hình dạng lớn hơn.