Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 277
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:09:54
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ước chừng bò hơn hai mươi phút giữa con đường chật hẹp trong hang động, phía trước mới dần dần trống trải.
Cuối cùng cô cũng có thể từ từ đứng lên, lại đi khoảng 10 phút, cuối cùng có thể thẳng lưng.
Khương Nặc thở phào nhẹ nhõm, phát hiện mình đã đi vào một hang động đá vôi.
So sánh với hang dơi vừa rồi thì nơi này thật sự rất đẹp.
Trong hang động có rất nhiều thạch nhũ tự nhiên, nước từ đầu cột nhỏ xuống, bởi vì khí carbon tràn ra, canxi trong nước liền lắng đọng lại tạo thành hình thái này.
Trên trần hang có rất nhiều thạch nhũ rơi xuống, mặt đất lại có rất nhiều măng đá.
Bọn chúng nhìn trong suốt trắng như pha lê, giống như ngân hà khổng lồ đang sà xuống.
Cảnh đẹp do tự nhiên được tạo nên bởi bàn tay kỳ diệu của thiên nhiên, không có bất kỳ ánh sáng không cần thiết nào, Khương Nặc nhìn ánh bạc lấp lánh kia, có chút ngây người.
Khương Nặc cũng không quá yêu quý thế giới này.
Nhưng có đôi khi, nó lại thật sự rất đẹp.
Nhìn cảnh sắc, Khương Nặc tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau cô đã nghe thấy từ đằng xa có tiếng hít thở rất nhạt.
Trong hang động đá vôi không có chỗ nào có thể ẩn nấp, cô nhíu mày, đứng dựa vào tường không nhúc nhích.
Cô không nhúc nhích, đối phương cũng không nhúc nhích.
Hai người đều ở trong bóng tối chờ đợi đối phương mất hết kiên nhẫn.
Ánh mắt Khương Nặc lạnh như băng, quả nhiên Vũ Nô ở đây chờ cô.
Đứng gần mười phút, Vũ Nô vẫn ra tay trước. Ông ta chậm rãi đến gần, lạnh lùng nói: “Rõ ràng mày đã phát hiện ra tao nhưng lại chậm chạp không dám ra tay, có thể thấy được thực lực của mày cũng không hề lợi hại như lời đồn đại.”
Khương Nặc thầm ồ một tiếng, hóa ra ông ta tưởng cô là Vân Diệu.
Trên đỉnh đầu Vũ Nô đội một chiếc đèn pha, ánh sáng kia cực kỳ chói mắt. Khi ông ta đến gần, Khương Nặc vốn đã quen với bóng tối theo bản năng liền nhắm mắt lại dưới ánh sáng mạnh.
“Mày cũng chỉ có thế.”
Vũ Nô nói xong, cả người giống như một phát đạn pháo đánh về phía Khương Nặc.
TBC
Khương Nặc có ý thăm dò thực lực của ông ta nên không vội vàng né tránh mà là trong nháy mắt khi ông ta bổ nhào tới gần, cô cầm con d.a.o găm bằng thép trước kia thường dùng ngăn ở trước mặt.
Tiếng kim loại chói tai vang lên.
Trên bàn tay Vũ Nô đeo một chiếc găng tay đặc chế, động tác ông ta quá nhanh đến nỗi Khương Nặc không nhìn thấy hình dáng cụ thể, chỉ biết là bằng kim loại, hơn nữa còn vô cùng cứng rắn!
Dưới một đòn này, con d.a.o găm trong tay cô trực tiếp cong lên.
Sức mạnh của Vũ Nô không hề dừng lại, ông ta lợi dụng tình thế đánh mạnh về phía n.g.ự.c Khương Nặc.
Khương Nặc đã sớm chuẩn bị, lặng lẽ lui về phía sau, trốn đến sau một cây cột đá.
Ánh đèn sáng mạnh lóe lên vài cái, rất nhanh đã tìm thấy cô.
Lần này Vũ Nô lại tung một quyền đánh gãy cột đá, những mảnh đá văng ra ngoài giống như ngân hà vỡ vụn rơi xuống rồi nhanh chóng bị dập tắt trong bóng tối.
Trước khi ông ta đánh qua đây, Khương Nặc đã đổi thành con d.a.o găm mà Vân Diệu cho.
Keng.
Lần này, âm thanh va chạm nặng nề nhưng lại không vang dội như trước, Khương Nặc đã đoán trước phương hướng tấn công của ông ta nên c.h.é.m thẳng vào, lưu lại một vết xước rõ ràng trên găng tay.
Nhưng sức mạnh của Vũ Nô quá mạnh, cô không va chạm chính diện mà nghiêng người né tránh, đồng thời nhanh chóng ra tay, c.h.é.m về phía đèn pha trên đỉnh đầu ông ta.
Một đòn này vừa nhanh vừa chuẩn, vỏ ngoài đèn pha bị cô cắt gọn gàng, đèn cũng tắt phụt.
Sau khi Khương Nặc c.h.é.m trúng cũng không xác nhận lại mà lăn về phía trước, lần nữa trốn vào trong bóng tối.
“Ông chủ Diệp vẫn luôn tìm mày.” Vũ Nô bỗng nhiên nói: “Tao vốn tưởng rằng mày là người không tầm thường gì đó, kết quả là mày làm tao rất thất vọng.”
Ông ta gỡ cái đèn pha xuống, ném xuống đất.
Đồng thời, Khương Nặc cũng phát hiện, trên áo khoác của ông ta có thứ gì đó phát ra ánh sáng.
Độ sáng đương nhiên kém xa so với đèn pha, nhưng ở trong hang động tối tăm này cũng đã đủ rồi.
Vũ Nô còn nói nhiều hơn Khương Nặc tưởng tượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-277.html.]
Ông ta đi về phía Khương Nặc đang ẩn núp, một khuôn mặt hình chữ quốc, thần thái cao cao tại thượng.
“Thì ra mày chỉ là một người bình thường, thậm chí còn không chịu nổi sức mạnh cú đ.ấ.m của tao, mày căn bản không hiểu được thế giới bên kia, mày chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà thôi, là ông chủ Diệp đã đánh giá mày quá cao rồi.”
Khương Nặc biết ông ta đang khích mình nói chuyện.
Nhưng chắc chắn ông ta phải thất vọng rồi.
Lúc này, Khương Nặc có lòng lợi dụng Vũ Nô để luyện tập tốc độ xuất đao của mình, cũng không vội tấn công, mà là tận khả năng ẩn núp ở chỗ tối, tìm kiếm cơ hội.
Người bình thường thì sao chứ?
Cô nắm chặt con dao, ngay cả người bình thường cũng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta.
Hang động đen ngòm lúc đầu bây giờ đã xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt.
Những đốm bạc trên cột đá lóe lên từng tia sáng, u tĩnh bắt mắt, vô cùng xinh đẹp.
Khương Nặc ẩn nấp phía sau cột đá, thừa dịp Vũ Nô nói chuyện, cô lập tức phi thân, chủ động rút đao.
Chủy thủ rạch ra một lỗ hổng rất dài trên quần áo của Vũ Nô, cô còn muốn thuận thế đánh tới nhưng Vũ Nô lại đánh trả mạnh mẽ, suýt nữa thì Khương Nặc đã bị gã đánh trúng, chỉ đành lui về phía sau, tiếp tục ẩn nấp.
Hổ khẩu của cô có chút tê dại.
Dùng bao tay và mặt nạ phòng độc quả nhiên sẽ khiến cho người ta trở nên trì độn, Khương Nặc nghĩ ngợi một hồi rồi tháo bao tay ném vào không gian.
Một anh khỏe chấp mười anh khôn, đại khái chính là như thế.
Dù có thể dự đoán được hành động của Vũ Nô nhưng vẫn không thể tạo ra tổn thương trí mạng với gã.
Trọng điểm nằm ở chỗ cô c.h.é.m Vũ Nô một đao, chưa chắc Vũ Nô sẽ chết, nhưng Vũ Nô đánh cô một cái, cô chắc chắn sẽ bị thương, cho nên Khương Nặc không hề nóng nảy.
Địa hình bên trong hang động đá vôi vô cùng phức tạp, cột đá khắp nơi, rất thuận lợi để cô ẩn thân, một kích không thành, cô lập tức lui về phía sau.
Tốc độ của cô nhanh hơn Vũ Nô nhiều, thị giác thính giác cũng vượt xa gã ta.
Cô còn rất kiên nhẫn, có thể không ngừng khiến đối phương tiêu hao sức lực, chờ gã lộ ra sơ hở trí mạng.
“Mày không cảm thấy bản thân rất giống một tên hề sao?” Vũ Nô hừ lạnh một tiếng: “Mày giống như một con chuột bị tao đuổi đánh phải chạy trốn khắp nơi, nếu ngài Diệp mà biết người ngài ấy muốn tìm lại như một con kiến nhỏ bé, ngài ấy chắc chắn sẽ thất vọng.”
Gã vừa nói chuyện, ý đồ chọc giận Khương Nặc, vừa chậm rãi đi về phía Khương Nặc, tìm kiếm vị trí của cô.
Khương Nặc lúc này không cần nhìn, chỉ cần nghe tiếng của gã ta thì cũng biết được gã đang đứng ở đâu.
Cô tính toán khoảng cách, phân tích tốc độ di chuyển của gã, dự đoán vị trí gã sắp đi tới, sau đó phi thân nhảy ra ngoài, ý đồ ám sát từ phía sau lưng.
Vũ Nô phản ứng rất nhanh, kỹ xảo đánh nhau của gã ta cũng rất chuyên nghiệp, lần này Khương Nặc khó khăn lắm mới cắt được một miếng da sau lưng gã, còn nắm tay của gã đã đánh tới bả vai cô.
Khương Nặc đã sớm dự tính từ trước, một giây trước đó đã nghiêng người né tránh, lại tiếp tục lẩn vào trong bóng tối.
Vũ Nô chưa kịp thu tay, lực đạo nhẹ nhàng đánh nát một cột đá, đá vụn bay khắp nơi, xem ra gã đang rất nóng nảy.
Đá vụn bay ra va vào người Khương Nặc, cô trốn sau một cột đá khác, không hề động đậy.
Cô không phải là người có thiên phú và bản năng chiến đấu, ưu thế của cô nằm ở chỗ đầu óc bình tĩnh, cảm giác nhạy bén, cô có thể dựa vào hai tai để phán đoán vị trí của đối phương, dự đoán hành động tiếp theo của đối thủ.
Nhưng cô ra tay vẫn còn chưa đủ nhanh.
Cô cần phải bắt giữ động thái của đối thủ một cách chính xác hơn, tốc độ ra tay phải nhanh hơn nữa.
Cơ hội rất khó có được, Khương Nặc lợi dụng việc Vũ Nô không ngừng điều chỉnh động tác, cô dùng xúc giác cảm nhận hướng đi của luồng không khí, dùng lỗ tai phân biệt vị trí của đối thủ, dùng đôi mắt tìm kiếm sơ hở của gã ta.
Mỗi lần cô chỉ đánh một chiêu, không trúng chỗ hiểm thì lập tức lui về phía sau, không hề do dự.
Quần áo của Vũ Nô đã bị cô c.h.é.m rách tả tơi, trên người có nhiều chỗ chảy máu, có một đao đã đ.â.m trúng ngực, tuy rằng chỉ khiến gã tổn thương một chút da lông nhưng cũng đủ khiến Vũ Nô phiền càng thêm phiền.
Cơn phẫn nộ khiến gã mất đi kiên nhẫn, gã không chơi trò đuổi bắt với Khương Nặc nữa mà bắt đầu tay đ.ấ.m chân đá với những cột đá trong hang động.
Trong nháy mắt, những cột đá mỹ lệ không ngừng đổ vỡ.
“Không phải mày thích trốn lắm sao? Vậy thì cứ thử xem.”
Hang động đá vôi rất lớn nhưng Vũ Nô cứ đánh hết chiêu này tới chiêu khác, gã ta nhanh chóng phá hủy một góc hang động thành bình địa trống trải, đá vụn rơi đầy đất sẽ khiến ưu thế di chuyển linh hoạt của cô bị giới hạn, tăng thêm ưu thế cho gã ta.
“Mày không dám ra mặt sao? Không muốn xem thử cái gì mới được gọi là sức mạnh thật sự sao? Con kiến như mày cả đời chẳng gặp qua thứ gì, không phải đám người bọn mày hướng tới thần lực trong truyền thuyết sao, hiện tại tao cho mày, mày mau ra đây đánh với tao một trận!”
Khương Nặc vẫn không thèm để ý đến gã ta.
Những lời này hoàn toàn không kích động được cô, cô chẳng có một chút hứng thú gì với những điều mà gã nói, cô chỉ nghe thấy tiếng thở dốc khẽ khàng của Vũ Nô.