Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 280

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:10:00
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc nổi cơn hứng thú: “Vậy nếu, tôi nói là nếu, nếu tôi tìm được cách mở nó ra giúp anh thì anh có gì để cảm ơn tôi không?”

Vân Diệu trầm mặc một hồi rồi tháo chiếc nhẫn trên tay xuống đặt lên mặt bàn.

“Cho cô, nếu mở được thì cho cô.”

Khương Nặc tò mò mà cầm lấy chiếc nhẫn kia đánh giá một hồi.

Nhìn không ra nó được làm từ thứ kim loại gì, vô cùng trơn nhẵn, trọng lượng cũng rất nhẹ, tạo hình cũng chỉ là một vòng tròn vô cùng phổ thông.

Trước mắt thì không nhận thấy nó có mối liên hệ đặc thù nào với không gian.

Đương nhiên, Khương Nặc cũng chỉ là nhìn thử xem thế nào chứ cũng không muốn lấy thật.

Cô không có tham lam như vậy.

Cô trả chiếc nhẫn lại cho Vân Diệu, dường như anh hơi sửng sốt: “Không cần sao?”

Khương Nặc kiên định lắc lắc đầu.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, hình như Vân Diệu thoáng thất vọng nhưng sau đó anh lại khôi phục vẻ trầm tĩnh rất nhanh.

...

Uống hết chung tra, Khương Nặc bước ra khỏi phòng, đi được một đoạn thì mới lấy t.h.i t.h.ể của Vũ Nô ra.

“Tôi không nhìn được cách thức gã ta sát nhưng chắc chắn trên người gã ta có độc nên tôi không chạm vào.”

Vân Diệu duỗi tay nắm lấy khớp hàm của Vũ Nô, tách ra quan sát: “Có độc thật, giấu ở trong răng.”

Khương Nặc như suy tư gì đó: “Tôi từng thấy cảnh này trên truyền hình, không ngờ ngoài đời cũng có thật.” Cô nói xong thì lại hỏi Vân Diệu: “Biết là có độc mà anh vẫn động tay vào sao?”

“Tôi không sao.” Vân Diệu nói.

Khương Nặc lấy một thanh gậy gỗ trong không gian ra, dạt áo khoác của Vũ Nô sang một bên, chọc chọc vào mấy cái bao treo trên người gã, rõ ràng đã chọc phải một thứ gì đó rất cứng.

“Anh giúp tôi lột đồ gã ra.”

Vân Diệu rất nghe lời lột sạch Vũ Nô cho đến khi chỉ còn thừa một chiếc quần lót.

Thi thể vẫn còn giữ lại dáng vẻ khi vừa tử vong, toàn bộ thân thể đỏ lên, làn da trông cứ như bị lửa thiêu đốt.

Nhìn thấp thoáng có thể phát hiện ra hình xăm trên n.g.ự.c gã ta, hiện tại vì da thịt đã xuất hiện tình trạng bỏng rộp nên hình xăm cũng biến dạng, không thể nhìn rõ hình dạng.

Khương Nặc phỏng đoán đây là một loại đồ đằng.

Cô vội vàng lấy di động, nhờ Vân Diệu cầm đèn led chiếu sáng giúp mình rồi bắt đầu chụp lại hình xăm.

Sau khi chụp xong, bọn họ bắt đầu thiêu thi thể.

Khương Nặc mang bao tay, bắt tay kiểm tra quần áo của Vũ Nô.

Túi quần trống không nhưng n.g.ự.c áo của gã lại chứa một ít đồ vật.

Có một thẻ tích điểm, tiêu đề là tên một xã khu ở Hải Thành, khẳng định không phải là của Vũ Nô, trong thẻ tích được hơn tám trăm điểm.

Có một con d.a.o gấp, sau khi mở ra thì dài hơn chủy thủ một chút, Khương Nặc thử d.a.o một hồi, rất nặng, dùng tốt.

Còn có một bao nhỏ, bên trong chứa bốn thẻ từ.

Khương Nặc có thể nhận ra trong đó có một thẻ từ thuộc về phòng ở của căn cứ số một Nam Giang, loại thẻ từ này màu bạch kim, phải có giá trị cống hiến rất cao mới có thể đổi được.

Trên thẻ có ghi số phòng, có lẽ đây là một cứ điểm của Vũ Nô?

Trong phòng chắc chắn không thể không có thứ gì, lần sau đến căn cứ có thể tìm cách đột nhập vào phòng gã tra soát một chút, dù sao hiện tại cũng không ai biết gã đã chết.

Khương Nặc vui sướng hạ quyết tâm.

Ngoài tấm thẻ từ đó tra thì còn có ba tấm khác màu xanh xám, không phải thẻ phòng thì chính là thẻ thông hành, gã ta đã mang theo bên người thì chắc chắn là rất quan trọng.

Tóm lại là cứ thu trước đã.

Còn có một phần tư liệu.

Tư liệu có tổng cộng bốn trang giấy được gấp thành một hình vuông nên có chút nhăn nhúm.

Khương Nặc liếc sơ qua, biểu cảm lập tức trở nên lạnh lùng.

Đây lại là tư liệu về viện nghiên cứu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-280.html.]

Trang thứ nhất là một danh sách, đều là nhân vật nòng cốt của viện nghiên cứu, trong đó có một số tên đã bị gạch đỏ, chứng minh hơn phân nửa số người đã từ giã cõi đời.

Còn có một cái tên được đánh dấu đặc biệt, là một người phụ nữ ba mươi ba tuổi tên là Chu Duyệt Nghiên.

Sau trang đó còn có một ít thông tin về Chu Duyệt Nghiên, công việc chính của cô ta ở viện nghiên cứu là dùng “linh” để kích hoạt hạt giống, trước khi mạt thế ập tới đã có một số thành tựu nhất định.

Hiện tại giáo sư của cô ta đã qua đời, cô ta nhận lấy gánh nặng này, tiếp tục phần công tác bí mật hàng đầu, chính là nghiên cứu ra hạt giống lương thực cải tiến nhằm giải quyết nạn đói do thiên tai gây ra.

Trong phần tư liệu của Vũ Nô có một ghi chú do chính tay gã ta viết: phải bắt sống.

Chỉ ba chữ ngắn ngủn, vô cùng ngạo mạn.

Mục đích của bọn chúng chính là hàng mẫu trong tay Chu Duyệt Nghiên và số liệu nghiên cứu trong tay cô ta.

Suy xét đến việc cô ta chưa chắc đã ngoan ngoãn nghe lời, ngoại trừ thông tin về chính cô ta, bọn chúng còn điều tra thêm thông tin người nhà, xem đó như một lợi thế.

Hiện tại không rõ hành tung của cha mẹ cô ta, cô ta còn có một người chồng, đang công tác ở trạm cứu nạn Nghi Thành.

Gương mặt của Khương Nặc không lộ ra chút cảm xúc nào, thu phần tư liệu này lại.

Họ Diệp này đúng là vươn tay thật dài.

Cô và Vân Diệu thiêu sạch sẽ số quần áo còn thừa lại rồi bắt đầu chôn đống xương cốt vụn.

Khương Nặc còn đi tìm về mấy tảng đá lớn đè lên trên.

Đây đều là những tảng đá được tìm thấy ở Càng Sơn, đều phủ đầy rêu phong, nơi chôn xương cốt bị cô chôn lấp một hồi, toàn bộ địa mạo cũng có chút biến hóa.

Ngoài Khương Nặc ra, không ai biết dưới những tảng đá kia là gì.

Sau khi Vũ Nô tiến vào Càng Sơn thì hoàn toàn mất tích, sẽ không có ai tìm ra gã ta đang ở đâu.

Người cao cao tại thượng như vậy, cho rằng bản thân có được năng lực siêu phàm là có thể coi người khác như con kiến, tùy ý cướp đoạt tài nguyên của thế giới này đến cuối cùng cũng bị chôn sâu dưới lớp bùn đất đá sỏi, quay về với cát bụi.

...

TBC

Nghỉ ngơi chợp mắt mấy tiếng đồng hồ thì Khương Nặc lại tỉnh.

Lúc này vừa vặn đã hừng đông, cô bị một âm thanh quái dị làm cho bừng tỉnh, cô bước ra khỏi phòng container, vừa lúc nhìn thấy những vật thể bay qua những tảng đá lớn.

Là dơi biến dị.

Ban đêm đám dơi này sẽ ra ngoài kiếm ăn, sáng sớm sẽ kéo đàn bay về động. Khương Nặc ngẩng đầu, vừa lúc thấy một đàn dơi ùn ùn bay qua, âm thanh vô cùng chói tai.

Nhưng cửa động dơi đã bị Vũ Nô bố trí bẫy rập chặn lại.

Lúc này đàn dơi bay lòng vòng trên không trung, phát ra tiếng kêu ồn ào, ánh mặt trời càng ngày càng sáng tỏ, mắt thấy bọn chúng đang có xu thế tháo chạy tán loạn.

Vân Diệu tiến lên, đẩy tảng đá ở cửa động ra, đám dơi biến dị như tìm được đường về nhà, sôi nổi bay về phía trước.

“Làm không tồi.” Khương Nặc mở lời khen anh.

Đám dơi không thể quay về sẽ gây loạn bên ngoài, không bằng để chúng nó về nhà rồi lại phóng hỏa giải quyết một thể.

Dù Khương Nặc muốn luyện đao thì cũng không cần luyện tới mấy chục ngàn đường đao như vậy.

Sau khi thương lượng với Vân Diệu, hai người mang theo Biên Mục cùng tiến vào động dơi.

Vân Diệu không cần mặt nạ phòng độc, Khương Nặc cũng không ép, nhưng bản thân cô phải mang.

Sau khi đóng kín cửa động, hai người chậm rãi thâm nhập.

Vân Diệu nói: “Hẳn là trong sơn động này có nguồn linh khí, chỉ là tương đối nhỏ cho nên lúc trước tôi không phát hiện ra. Bằng không tại sao đám dơi này phải một hai quay về đây chứ?”

Khương Nặc nhớ lại bộ dáng hung bạo của đàn dơi khi nãy, cũng đồng ý với cách nghĩ này.

“Vậy nguồn linh khí kia hẳn đang ở chỗ bọn nó sống.”

Lần trước cô tới đây thì bị mấy chục ngàn con dơi biến dị đập vào mặt, chỉ cảm thấy ghê tởm nên không phát hiện ra sự tồn tại của nguồn linh khí.

Hai người một chó đi vào hang động, tìm kiếm chỗ đàn dơi tụ tập.

“Động vật biến dị đa số là do đã uống phải nước được nguồn linh khí tẩm bổ.” Vân Diệu nói.

Vì để không kinh động đàn dơi, anh cố gắng nói chuyện rất nhỏ, cơ hồ chỉ mấp máy môi, không hề phát ra âm thanh.

Thính lực của Khương Nặc rất tốt, chỉ là một âm thanh mỏng nhẹ cũng có thể nghe ra, hai người chậm rãi thích ứng với loại giao lưu không tiếng động này.

“Đàn dơi này cần uống nước, nhìn sơn động này thì hẳn là chúng nó uống nước chảy ra từ khe đá, vậy nguồn linh nguyên hẳn là nằm trong những khe đá kia.”

Vân Diệu gật gật đầu.

Loading...