Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 282
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:10:08
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc quyết đoán nói với Vân Diệu: “Tôi cần yên tĩnh, không bị người khác quấy rầy, anh có thể giúp tôi không?”
Vân Diệu nhàn nhạt nói: “Đương nhiên.”
Khương Nặc gật đầu: “Cảm ơn.”
Cô để lại nước và thức ăn cho Biên Mục cùng Vân Diệu rồi xoay người đi ra ngoài, chọn một mảnh đất bằng rồi lấy phòng container của mình ra.
Sau khi bước vào, cô khép mành treo ngoài cửa lại, chỉ chừa lại một khe hở để thông khí.
Sau đó cô lại lấy một chiếc máy khoan điện trong không gian ra, khoan mấy lỗ thông khí trên tường để hình thành khí đối lưu với khe hở trên rèm cửa, đảm bảo ngủ một thời gian dài ở đây cũng sẽ không thiếu oxy.
Biên Mục dường như nhận ra cô sắp làm một chuyện gì đó rất quan trọng nên cũng không có tâm tình ăn uống, chỉ khư khư nằm canh giữ bên ngoài rèm cửa.
Sau đó, cô cởi áo khoác, nằm lên giường.
Đến lúc này, vết thương trên xương quai xanh của cô đã có chút châm chích, lỗ chân lông toàn thân như đang hấp thụ linh khí.
Lần trước ở gần viện nghiên cứu, Vân Diệu cũng cho cô một nguồn linh khí cỡ chừng này, lúc ấy cô cũng có thể cảm giác được lực hấp dẫn giữa không gian và nguồn linh khí nhưng lại cũng không mãnh liệt như hiện tại.
Xem ra khi các giác quan của cô càng nhạy bén thì cảm giác nguồn linh khí mang lại cho cô càng thêm mãnh liệt.
Khương Nặc nắm nguồn linh nguyên trong tay cùng mang nó vào không gian, nhắm hai mắt lại.
Trong nháy mắt, cô cảm giác bản thân bị cuốn vào một luồng không khí vô cùng to lớn.
Không gian trước mắt cô lại phát sinh biến hóa.
Cái thay đổi rõ rệt nhất vẫn là đại thụ kia.
Lần trước đại thụ trong không gian đã cao lên rất nhiều, từ bảy trượng cao tới mười hai trượng, sau khi kết trái, nó lại quay về bộ dáng trụi lủi, hiện tại nó lại cao hơn.
Sinh mệnh lại quay về với gốc đại thụ này, lần này nó lại cao hơn ba trượng, lá cây dài hơn, phiến lá to hơn, lá xanh lại mọc um tùm.
Một chút màu xanh kia dường như thắp lên toàn bộ sức sống cho đại thụ, lá cây từ xanh non đến xanh biếc, bóng râm tỏa ra tựa như một chiếc dù.
Sau đó cây lại kết quả.
Không giống như lần trước dồn hết mọi sinh lực vào một quả, lần này trên cây đã xuất hiện tới mấy quả vàng, chỉ nhỏ như một hạch đào, bề ngoài trơn nhẵn cứng rắn.
Đến đây, sự biến hóa của đại thụ cũng chững lại.
Nó lại quay về bộ dáng lúc đầu khi mới xuất hiện trong không gian, chỉ là cao hơn rất nhiều.
Cô từng lấy quả vàng này trồng vào một chậu hoa, cuối cùng thổ nhưỡng và chậu hoa đều bị nó hút cạn, hơn nữa còn có xu hướng lan ra ngoài.
May mà cô kịp thời ngưng việc trồng trọt lung tung này, ném quả vàng về vị trí của nó.
Khương Nặc thử tới gần, cảm giác quen thuộc lại ùa về.
Khi ý thức của cô tiếp cận đại thụ, tinh thần lực đã tiêu hao của cô được phục hồi một cách nhanh chóng, từ chỗ cạn kiệt không có một chút sức lực đã trở về như lúc ban đầu, thậm chí còn nhiều hơn một thứ gì đó.
Khương Nặc nhất thời không cách nào hình dung được, chỉ cảm thấy giữa mình và cái cây này có một mối liên hệ, lúc này càng trở nên thân mật hơn, khi ý thức của cô tới gần, cô có thể cảm nhận được đại thụ đã mở rộng cành lá, tiếp cận cô, bảo vệ cô.
Loại cảm giác thân thiết như vậy khiến Khương Nặc không nhịn được muốn tới gần nó.
Đường kính cành lớn nhất của đại thụ ước chừng một mét, cô ngồi lên đó cũng cảm thấy vô cùng rộng rãi, tuy nhánh cây không trơn nhẵn nhưng vô cùng sạch sẽ, khí vị giữa những cành cây khiến người ta càng thêm dễ chịu, ngồi dựa vào thân cây cũng rất thoải mái.
Hừm, có thể ngồi lâu sẽ cảm thấy cộm, nhưng cảm giác mà đại thụ mang lại thật sự quá tốt đẹp, tinh thần lực của cô nhanh chóng được lấp đầy, vẫn còn đắm chìm trong cảm giác được tẩm bổ, ngồi ở chỗ này, chỉ cần liếc nhẹ là có thể nhìn thấy từng chi tiết trong không gian.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sạch sẽ vỏ cây, Khương Nặc thoải mái nửa nheo lại đôi mắt.
Từ từ.
Cô đột nhiên kinh ngạc ngồi thẳng người.
Sờ??
Không sai, cô đang sờ.
Khương Nặc ngây dại, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cánh tay của mình, sau đó lại nhìn quần áo trên người.
Cô đã cởi áo khoác nằm lên giường rồi, trên người mặc một chiếc quần thể thao màu đen và một chiếc áo hoodie màu xám đậm.
Mỗi lần cô tiến vào không gian này thì chỉ có ý thức đi vào, thân thể vẫn luôn ở lại bên ngoài cho nên mỗi khi bước vào không gian cô đều không nhìn thấy chính mình.
Ý thức của cô có thể đi tới mọi ngóc ngách bên trong không gian, tùy ý thao túng đồ vật trong đó nhưng thân thể của cô lại không vào được.
Nếu cô đoán không sai thì không gian này là một thế giới có đẳng cấp cao hơn thế giới hiện tại của cô, bất luận thứ gì có sinh mệnh ở địa cầu tiến vào trong thì đều tử vong.
Không gian giống như có một cơ chế bảo vệ đặc thù không cho thân thể của cô tiến vào, nhưng bây giờ cô lại vào được!
Phát hiện này khiến cho Khương Nặc vô cùng kích động.
Cuối cùng cô đã có thể vào trong không gian rồi!
Vậy sau này nếu có phiền phức gì, có thể trực tiếp vào trong không gian, ai cũng không tìm thấy cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-282.html.]
Không cần phải lăn qua lăn lại căn phòng container nữa, cô có thể vào trong căn nhà lầu nhỏ nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.
Khương Nặc càng nghĩ càng vui vẻ.
Cô đứng lên, đi đến sát cành cây nhìn xuống.
Nơi này cao hơn 9 trượng, nói cách khác, cách mặt đất chưa đến 30 mét.
Trước kia đều là ý thức đi vào nên không cảm thấy, hiện tại đứng ở phía trên, còn có hơi sợ độ cao.
Nhìn vật tư ở phía xa xa bên trong, những kệ hàng chồng chéo và container cao hơn 100 mét đó cũng càng hùng vĩ.
Khương Nặc đã quen ý thức tự nhiên di chuyển trong không gian, hiện tại cần nhờ bước đi, cảm giác cũng trở nên kỳ diệu.
Cô thử một chút, dụng ý là điều khiển đồ vật trong không gian
Trong lúc đưa tay, một ly cà phê trên kệ hàng ở phía xa xa bay tới phía cô, chớp mắt đã bay vào tay.
Ừm, không tệ.
Mở nắp ra uống một ngụm, vẫn nóng hổi.
Giống như trước đó, cô có thể tùy ý điều khiển tất cả đồ vật mà cô đã bỏ vào trong không gian.
Nhưng đồ vật vốn có của không gian, ví dụ như cây trúc trong rừng, đại thụ dưới chân, nước suối trong ao, cô lại không điều khiển được.
Muốn uống nước suối trong không gian, vẫn như cũ chỉ có thể dùng một cái cốc gì đó để múc nước, rồi mới cầm được vào tay.
Khương Nặc đang định rời khỏi đại thụ, đi đến căn nhà nhỏ của cô.
Lúc này, lại phát hiện không thích hợp.
Cô không thể rời đi được.
Khương Nặc đứng ở rìa nhánh cây, thử thăm dò duỗi chân ra, nhưng, sau khi rời khỏi phạm vi nhánh cây, lại đụng phải bức tường không khí, còn đánh bật cô trở về.
Phát hiện này, khiến cho cô có chút ngạc nhiên.
Khương Nặc khẽ nhíu mày, trước hết để mình rời khỏi không gian.
Mở hai mắt ra, cô về lại trên giường của mình.
Đưa tay sờ lên chăn mền, cảm nhận được xúc cảm hiện thực đã trở lại, cô giơ cổ tay lên nhìn thời gian.
Thời gian không thay đổi.
Cô hơi kinh ngạc, chẳng lẽ nói, sau khi tiến vào không gian, thời gian bên ngoài sẽ dừng lại? Cho dù đi vào trong không gian bao lâu, sau khi trở về thì vẫn sẽ là thời gian kia?
Nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng.
Đồng hồ là đeo trên cổ tay cùng vào không gian với cô, đồ vật tiến vào không gian, thời gian sẽ đứng im, giống như điện thoại di động của cô, nhiều lần cầm vào lấy ra, thời gian đã sớm rối loạn rồi.
Thời gian ở đồng hồ vẫn là lúc lần trước ở cửa căn cứ đăng ký, ứng với đồng hồ ở cửa căn cứ.
Cô vẫn quyết định thử lại một chút.
Khương Nặc cởi đồng hồ ra, đặt ở bên gối, lại lấy từ trong không gian ra một cái đồng hồ điện tử mua ở siêu thị, chỉnh xong thời gian, đặt ở nơi hơi xa.
Sau đó một lần nữa thử tiến vào không gian.
Đầu tiên là ý thức đi vào.
Giống như trước đây, ý thức của cô có thể dừng lại ở bất cứ nơi nào trong không gian.
Sau khi dạo qua một vòng, Khương Nặc đi đến bên cạnh đại thụ.
Ý thức của cô tới gần thân cây, đi lên nhánh cây thô to, sau đó, thử vuốt ve vỏ cây.
TBC
Tiếp theo, cô thật sự sờ được.
Khương Nặc nhìn tay của mình, thở dài một hơi.
Cứ như vậy, cũng coi như nắm giữ được cách để thân thể tiến vào không gian.
Tiếp theo, cô lại thăm dò một phen, cuối cùng xác nhận, cô có thể tiến vào không gian, nhưng nơi có thể hoạt động, chỉ có thể ở trên ngọn cây này.
Cô không có cách nào rời khỏi cái cây này.
Lần thăng cấp này của không gian, cô có thể cảm nhận được rõ ràng chính mình và cái cây này thiết lập một liên hệ nào đó, giữa bọn họ trở nên thân thiết hơn, đại thụ rất ôn nhu bảo vệ cô.
Đây cũng là cách duy nhất để thân thể của cô tiến vào không gian.
Ở trên ngọn cây này, ý thức của cô vẫn như cũ có thể tự nhiên điều khiển tất cả đồ vật đã bỏ vào trong không gian.
Sau khi nghĩ thông suốt, Khương Nặc rời khỏi không gian.
Trước tiên xem xét đồng hồ và đồng hồ điện tử, thời gian trôi qua đều là 26 phút.
Xem ra, trong không gian và bên ngoài không gian, thời gian trôi qua ngang nhau, như thể không tồn tại sự khác biệt.