Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 283
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:10:10
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi đồng hồ và cô tiến vào không gian, thì đứng im bất động.
Sẽ không bởi vì đi theo cô, mà trở nên không giống nhau.
Xem ra, trước mắt không gian đối với Khương Nặc là cá thể phá lệ duy nhất.
Cho dù nói thế nào, đây là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Về sau gặp phải nguy hiểm, hoặc là muốn che giấu mình, thì có thể trực tiếp đi vào không gian, không có bất cứ kẻ nào có thể tìm được cô.
Chuyện này khiến cô có cảm giác an toàn tăng gấp bội.
Mà mối liên hệ giữa cô và đại thụ... Hiện tại còn chưa nói rõ, nhưng cô có dự cảm, đây lại là một chuyện vô cùng quan trọng, có ý nghĩa sâu xa.
Nhưng bây giờ, cô vào không gian còn chưa thuần thục.
Đầu tiên là ý thức đi vào, sau đó lại tới gần đại thụ, quá trình này, cô giống như là nhắm mắt ngẩn người trước, sau đó cả người biến mất.
Trong quá trình này đơn giản là sơ hở trăm chỗ.
Muốn an toàn đi vào không gian, nhất định phải thuần thục hơn, hơn nữa, cũng phải tìm một nơi an toàn trước.
Nghĩ tới đây, Khương Nặc không ngừng luyện tập, cả người không ngừng ra vào không gian.
Trong chăn, cô không ngừng biến mất, lại không ngừng một lần nữa nằm ở trên giường.
Nhiều lần, cũng từ từ thuận buồm xuôi gió.
Khi cô ngồi trên tàng cây, kết nối với cây đại thụ che trời này, sẽ cảm thấy trong lòng vô cùng an tâm, sức mạnh tinh thần tràn đầy, có một loại cảm giác khoan khoái khi ý thức được bồi dưỡng.
Lúc này, lực chú ý của cô mới chuyển đến nơi khác.
Lần trước thăng cấp, xuất hiện một rừng trúc, lần này không có quá nhiều thay đổi.
Chỉ là sương mù ở rìa không gian, hình như lại phai nhạt đi một chút.
Đoán chừng lần sau thăng cấp, không gian này còn sẽ mở rộng phạm vi hơn một chút, đến lúc đó cũng không biết sẽ xuất hiện đồ mới hay không.
Nghĩ đến chuyện này, cảm giác chờ mong trong lòng Khương Nặc cũng lập tức kéo căng.
Mặc dù vẫn không thể chân chính đi vào căn nhà nhỏ của cô, ngồi ở trong cái nhà kia, nhưng cũng là một tiến bộ rất lớn.
Lần nữa rời khỏi không gian, trở lại chiếc giường trong căn phòng container.
Cho dù rời đi, hình như cô cũng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của cây đại thụ trong không gian, chuyện này khiến cô và không gian trở nên càng giống như một thể.
Cô nhắm mắt lại, thả lỏng ra, cẩn thận lắng nghe tiếng động bốn phía.
Tiếng hít thở cách cô gần nhất, nghe có chút gấp rút, quy luật cũng rất bình ổn, đây là thuộc về chó.
Vân Diệu hình như không ở đây?
Cô nghe ngóng càng thêm chuyên chú hơn, mở rộng phạm vi ý thức, cuối cùng mới tìm thấy Vân Diệu.
Anh ta không ở trong phòng container cùng với Biên Mục, mà chính là đứng ở rất xa, cũng không biết một mình anh ta đứng ở nơi xa như vậy làm gì.
Nói thật, tiếng hít thở của Vân Diệu thực sự quá nhẹ, chắc là anh ta có cách thở riêng của chính mình, vô cùng nhỏ nhẹ nhưng kéo dài.
Khương Nặc có hơi kinh hỉ.
Dưới khoảng cách này, trước kia cô không nghe thấy tiếng thở của Vân Diệu.
Bây giờ nghe thấy rồi.
Không gian thăng cấp lần nữa, sau khi thành lập liên hệ với đại thụ, năng lực cảm giác của cô lại được tăng lên, hơn nữa sức mạnh tinh thần cuồn cuộn không dứt, bất kể dùng thế nào, hình như cũng sẽ không có hiện tượng hoa mắt chóng mặt.
Cảm giác này cũng quá thoải mái dễ chịu.
Sức mạnh tinh thần vô tận, mang ý nghĩa cô có thể sử dụng kỹ năng của mình trong xạ kích và chiến đấu với hiệu suất cao hơn, không cần tính toán tỉ mỉ tính toán mức độ.
Cộng thêm thân thể cũng có thể đi vào không gian ẩn náu.
Càng nghĩ càng thấy hài lòng.
Cô nằm ở trong chăn ngáp một cái, sau khi thả lỏng toàn thân, rất tự nhiên sẽ cảm thấy buồn ngủ.
Dù sao cũng có Biên Mục và Vân Diệu trông coi, Khương Nặc dứt khoát ngủ một giấc.
TBC
Giấc ngủ này, lại là một ngày một đêm.
Khương Nặc ngáp dài, nhìn đồng hồ và đồng hồ điện tử đặt bên giường, rơi vào trầm tư.
Còn tưởng rằng chỉ là tùy tiện ngủ một chút, không nghĩ tới lại lâu như vậy.
Cô vặn eo bẻ cổ đứng lên, cảm giác thân thể có sức sống vô cùng.
Xuyên thấu qua màn cửa nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là đêm tối, lúc này chính là lúc thích hợp tìm Vân Diệu luyện dao, sau đó tiếp tục tìm linh nguyên.
Một ngày nào đó, cô muốn đi vào căn nhà lầu nhỏ kia, còn muốn dẫn theo mẹ, ngồi ở trong sân uống trà.
Chuyện này khiến cô tràn đầy hứng khởi.
Khương Nặc thay quần áo, rửa mặt, vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-283.html.]
“Ngao gâu!!” Biên Mục vẫn luôn canh giữ ở cửa.
Tâm trạng của cô tốt, giang hai cánh tay ôm lấy chú chó, ôm nó một hồi vò lông xoa đầu.
“Một ngày không gặp, có nhớ tao hay không?”
Chú chó ngoan ngoãn để cho cô sờ soạng một trận.
Khương Nặc cảm nhận một chút, Vân Diệu không ở gần đây, hình như còn ngủ ở chỗ mà trước đó cô ngủ.
Khoảng cách đại khái hơn 100 mét.
Phương hướng cụ thể cô lại không rõ, tiếng hít thở của Vân Diệu thực sự quá mờ nhạt.
Chỉ có thể mơ hồ cảm giác được ở hướng kia.
Cô tìm tòi một chút, cuối cùng phát hiện Vân Diệu ở trên một tảng đá cao bên sườn núi nên đã đi tới.
Quả nhiên, anh ta rất an tĩnh ngồi ở đỉnh núi.
Vị trí này lưng tựa vách đá, không bị gió thổi, địa thế cao, có thể nhìn thấy phần lớn đất bằng bên ngoài.
Khương Nặc đứng ở bên cạnh anh ta, ánh mắt nhìn về phía xa xa, càng cảm thấy nơi này không tệ, chỉ cần nhãn lực tốt, thì ngay cả động tĩnh ở nơi sâu nhất trong rừng xanh cũng có thể nhìn thấy.
Vân Diệu mở mắt ra, khẽ gật đầu với Khương Nặc, không hề nói gì.
Nhưng Khương Nặc nhìn ra được, anh ta đang bảo vệ nhà container này an bình không bị quấy rầy.
Ngược lại là một đồng đội rất đáng tin.
Lúc Khương Nặc thăng cấp, có thể phát hiện ra sự tồn tại của anh ta từ nhà container, như vậy, chắc chắn anh ta cũng có thể phát hiện ra mình nhiều lần đột nhiên biến mất ở trong phòng container.
Đương nhiên, có một vài bí mật không cần phải đ.â.m thủng.
Dưới một khoảng cách an toàn, càng có lợi hơn với sự hợp tác của bọn họ.
“Giúp tôi luyện d.a.o đi, đợi lát nữa mời anh uống trà.”
“Ừm.” Vân Diệu nhẹ gật đầu.
Hiện tại trạng thái của Khương Nặc rất tốt.
Cô có thể càng tự nhiên lấy đồ từ trong không gian đập không ngừng ra bên ngoài, còn có thể vừa đập vừa thu, coi như thủ đoạn chiến đấu, không ngừng tạo chướng ngại cho Vân Diệu.
Trong bóng tối, giác quan của cô cũng càng thêm nhạy cảm.
Hiện tại cô ra chiêu càng tuỳ ý tự nhiên, d.a.o găm và cô dường như trở thành một thể, lợi dụng ưu thế tự thân, cô có thể lần lượt đưa mũi d.a.o tới gần Vân Diệu.
Đồng thời, cô còn quan sát được phương thức né tránh của Vân Diệu, tiến hành bắt chước.
Vân Diệu cũng cố gắng hết sức để bày tỏ cho cô thấy, dạy cô làm sao dự đoán và né tránh sớm.
Khi mũi d.a.o cắt lên quần áo của Vân Diệu, Khương Nặc vô cùng mừng rỡ, cực kỳ hưng phấn.
Động tác của cô càng nhanh hơn, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Trận luyện tập này kéo dài hơn 2 tiếng, luyện tập vô cùng thoải mái vui vẻ tràn trề.
Vân Diệu nói chuyện không quá được, nhưng anh ta là người rất có kiên nhẫn, vừa giúp đỡ luyện tập vừa dạy, làm động tác giống nhau từng lần một cho Khương Nặc nhìn, thuận tiện để cho cô bắt chước.
Sau khi sức mạnh tinh thần trở nên cuồn cuộn không dứt, rất nhiều chiêu thức trước kia Khương Nặc không làm được, bây giờ có thể làm được, cũng nhìn càng thêm rõ ràng, cảm giác này thật sự là thoải mái.
Khương Nặc luyện tập đến mức đổ mồ hôi, mới dừng lại.
Cô thu lại đồ vật ném ra đầy đất, trở lại căn nhà container của Biên Mục, chào hỏi Vân Diệu: “Đến đây, Vân sư phụ, ngồi một chút.”
Vân Diệu chần chờ ngồi xuống: “Đừng gọi như vậy.”
Khương Nặc có chút buồn cười, cố ý nói: “Nhưng anh dạy tôi rất nhiều, hay là tôi gọi anh là huấn luyện viên Vân?”
Vân Diệu bất đắc dĩ nhìn cô một cái.
Chơi thì chơi, Khương Nặc vẫn tay chân lanh lẹ dùng nước suối nấu trà, cũng rót cho anh ta một chén.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
Vân Diệu nhận chén trà trong tay cô, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng cần sự giúp đỡ của cô.”
“Có thể nói cho tôi biết là cái gì không?” Khương Nặc hỏi.
Vân Diệu hơi do dự một chút.
Khương Nặc cũng không vội, cũng không thúc giục anh ta, mà chính là lấy từ trong không gian ra chút điểm tâm, vừa uống trà, vừa ăn chút đồ ngọt.
Cuối cùng, Vân Diệu ngước mắt lên, nhìn Khương Nặc nói: “Cô biết phần lớn linh nguyên trên trái đất ở đâu không?”
“Trong lòng đất?”
Vân Diệu nói: “Nói chính xác hơn, là ở dưới đáy biển.”
Khương Nặc ồ một tiếng: “Chuyện này rất bình thường. 71% bề mặt trái đất đều là đại dương, chỉ có 29% là lục địa. Theo như chúng ta phỏng đoán, linh nguyên đều ở sâu dưới lòng đất, như vậy nhìn từ xác suất, phần lớn cũng ở dưới đại dương.”
Nói xong, cô dừng một chút: “Chuyện này thì sao?”
“Không chỉ là 71%, phải càng nhiều hơn.” Vân Diệu nói.