Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:10:14
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc thu nhà container lại, ở chung một chỗ với Biên Mục và Vân Diệu, trở lại trong đội ngũ của đội trưởng Trần.

Nửa đường, Khương Nặc đã đeo xong khẩu trang và đội mũ, quấn khăn quàng cổ, che mặt lại.

Hai người ra khỏi đội đã hai ngày, trong thời gian này đám đội trưởng Trần ở ngay tại chỗ chờ lệnh, bây giờ trở về, trực tiếp thu dọn đồ đạc lên đường, cũng không ai dám hỏi cái gì.

Chỉ có Tiểu Hoàng chậm rãi nấn ná tới: “Chị, các người đi đâu thế?”

Khương Nặc cũng không quay đầu lại, đeo túi xách tiếp tục bước đi, nhưng Tiểu Hoàng sẽ không dễ dàng từ bỏ.

“Có phải mấy người gặp được người của Diệp gia rồi hay không? Em đoán vậy, quần áo của lão đại đều rách nát, đây là lần đầu tiên.” Tiểu Hoàng gương mặt thần bí: “Xem xét cũng là vũ khí sắc bén cắt rách? Với thân thủ của lão đại, người Diệp gia này rất lợi hại hả? Có phải mấy người vì bảo vệ chúng ta mà một mình rời đi, lại xảy ra một trận chiến với người của Diệp gia không? Mặc dù lão đại đã rút lui, nhưng cũng suýt trúng chiêu...”

“Là tôi cắt.” Khương Nặc nói.

Một câu đã chặn lại bộ não đang chuyển động của Tiểu Hoàng, anh ta suýt nữa bị nghẹn lại, mất nửa ngày mới thông thuận được.

Tiếp theo, không biết đầu óc anh ta lại nghĩ đến chuyện gì, không nhịn được mà đỏ mặt.

“Chị, lão đại của bọn em còn nhỏ, chị... phải nhẹ nhàng với anh ấy một chút nhé.”

Khương Nặc thật sự là mặc kệ anh ta.

Anh ta cũng rất biết điều, không tiếp tục nói nhảm, mà chính là lặng lẽ báo cáo sự việc hai ngày này một chút.

Bọn họ hạ trại ở nguyên chỗ, đội trưởng Trần mỗi ngày đều chia một ít đồ ăn và thức uống.

Cũng may thời tiết lạnh lẽo, ban ngày âm 10 độ, ban đêm âm 40 độ, thịt hươu biến dị được chia ra trực tiếp thành thịt đông, so với tủ lạnh còn dùng tốt hơn.

Hiện tại là do học trò Dương bảo quản.

TBC

Học trò Dương có đến chỗ Tiểu Hoàng và đội trưởng Trần nghe ngóng về Khương Nặc, nhưng Tiểu Hoàng cái gì cũng không chịu nói.

Đương nhiên, cho dù anh ta có muốn nói, cũng không có gì có thể nói, anh ta gần như không biết gì về Khương Nặc cả, gọi chị chỉ là để lôi kéo làm quen, đương nhiên, học trò Dương có tin hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh ta.

“Sau khi Văn Vịnh Thần trở về, chắc chắn sẽ nói đến chị với Văn tổng, chị, chị phải cẩn thận một chút.”

...

Một đoàn người, dần dần đi vào nơi sâu nhất trong rừng xanh.

Trên đường, Vân Diệu đi đường vòng, lần lượt dẫn bọn họ lại tìm được hai con hươu biến dị.

Bọn họ đã bắt g.i.ế.c được một con, dĩ nhiên cũng tìm được nhược điểm của hươu biến dị.

Lão Tề bốn mắt tiến lên đỡ lấy, đội trưởng Trần b.ắ.n ba phát, một phát b.ắ.n trúng mắt, một phát b.ắ.n hụt, một phát trúng bụng dưới.

Hươu biến dị bị thương phát cuồng, lại kéo dài đến 20 phút, bị đội trưởng Trần giải quyết.

Khương Nặc đứng bên cạnh, xem bọn họ xử lý thịt hươu.

Hiện tại có tổng cộng ba con hươu biến dị, hình thể thì con này to hơn so với con trước, nói ít cũng phải 400 cân thịt, cũng coi là thắng lợi trở về.

Lúc bọn họ xử lý thịt hươu lần thứ hai, Vân Diệu lại một mình rời đi mấy tiếng.

Sau khi anh ta trở về, nói với đội trưởng Trần: “Mọi người có thể đi về rồi.”

Đội trưởng Trần ngơ ngác một chút, không nói gì.

Bốn mắt lại mở miệng: “Thầy, lúc trước có nơi có sinh vật biến dị, hơn phân nửa đều có độc trùng, hay là lại tìm một chút?”

Vân Diệu không nói chuyện, chỉ là nhìn về phía đội trưởng Trần.

Đội trưởng Trần lập tức quát ngăn bốn mắt lại: “Im miệng.”

Lúc này anh ta nói: “Chúng ta lên núi đã rất nhiều ngày rồi, thịt của những động vật biến dị này, c.h.ế.t càng lâu, thành phần tiến hoá trôi đi càng nhiều, cho dù có độc trùng, hiện tại cũng không đoái hoài tới, ham hố ngược lại hỏng việc, nhanh đi về!”

Nói xong, anh ta hạ lệnh thu dọn hành lý, lập tức trở về doanh địa.

Từ doanh địa đến Hải Thành, cho dù không có chuyện ngoài ý muốn, tối thiểu cũng phải mất hai ba ngày ở trên đường, lại còn đưa thịt hươu đến tay Văn Vịnh Vi, quả thực quá lâu.

Trước khi đi, dưới sự đồng ý của Vân Diệu, đội trưởng Trần giữ lại một chút thức ăn nước uống.

Những thứ khác, mang đi toàn bộ.

Vân Diệu hiển nhiên cũng không phải lần đầu tiên như này, đội trưởng Trần rất phục anh ta, để bọn họ đi, chưa đến 20 phút đã đi sạch.

“Chị, chị đừng quên em.” Trước khi Tiểu Hoàng đi, còn nhìn Khương Nặc đầy mong chờ, vẫy tay với cô.

Bốn phía yên tĩnh im ắng.

Khương Nặc đi một vòng đến cuối nơi núi rừng sâu xa này, quan sát hoàn cảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-285.html.]

Cô muốn đào mấy cây trở về trồng.

Đào quá nhiều cũng tốn thời gian, cho nên cô dự định chọn lựa mấy loại cây khác nhau để đào.

Kế bên này nhiều nhất là cây du, dáng dấp đều vô cùng cao lớn, cộng thêm biến dị, thân cây vừa dày vừa xanh, cành lá tươi tốt.

“Thảo nào sinh vật trong rừng cây chỉ có một ít hươu sống tiếp được, lại còn biến dị.” Khương Nặc lẩm bẩm nói.

Thức ăn của hươu chủ yếu chính là lá cây du.

Nơi này vừa vặn nhiều cây du, biến dị cũng nhiều.

So sánh với những sinh vật khác, hươu có thức ăn phong phú, ăn vào cũng biến dị theo.

Trước khi Khương Nặc đến đã chuẩn bị một lần, tra xem Việt Sơn có loại cây cối chủ yếu nào, lại lưu giữ hình những loại cây này ở trong kho số liệu vào điện thoại di động.

Lúc này trong rừng không có người, cô lấy điện thoại di động ra đối chiếu để tìm.

Cũng không phải tất cả cây đều biến dị, nhìn gần vẫn có một ít c.h.ế.t héo, đại khái là không thể thích nghi được với tốc độ tiến hóa, c.h.ế.t trước khi bị mưa axit.

Việt Sơn có rất nhiều thực vật mà quốc gia bảo hộ, cây hương quả, kim tùng, cây liên hương, cây đậu đỏ, cây ngân tước.

Cô chọn một gốc có dáng dấp tốt nhất.

Cây du số lượng nhiều, biến dị tốt, chứng minh rằng sức sống mạnh mẽ, lá cây còn có thể lấy để nuôi dưỡng động vật, cũng phải đào mấy cây.

Còn có lá thông, lá thông non có thể cho dê ăn cũng có thể cho thỏ ăn, năng lực sống sót cũng mạnh.

Những loại cây biến dị này, tưới nước suối không gian chắc là có thể duy trì cho bọn chúng sinh trưởng, lấy lá cây cho động vật ăn, động vật cũng biến dị theo, ngẫm lại là đắc ý.

Sự tuần hoàn lành tính của thiên nhiên mới là tuyệt nhất.

Khương Nặc chọn được một gốc sam trước, rồi lấy xẻng ra đào.

Những cái cây này cắm rễ ở đây đã nhiều năm, rắc rối khó gỡ, chôn sâu vào lòng đất, muốn móc ra cũng không phải chuyện dễ dàng, sức lực cô lại lớn, không cẩn thận đã đào bị thương.

Cây thứ nhất, cô đào gần 2 tiếng mới xong.

Ném vào không gian, rồi lại đi đào cây thứ hai.

Cũng may sau khi phát hiện ra được kinh nghiệm, về sau đào không còn khó khăn như vậy nữa, cây thứ hai là cây tùng tương đối nhỏ, 1 tiếng đã giải quyết xong.

Khương Nặc ở đây đào cây, Vân Diệu mang theo Biên Mục không biết đi đâu, chờ cô đào được cái cây thứ tư mới trở về.

Chờ Vân Diệu trở về, trời cũng đã tối đen rồi.

Anh ta không hề nói gì, chỉ dùng d.a.o cũng giúp cô đào.

Hai người cùng nhau đào cả ngày, đào được hơn 40 cái cây, cây nào cũng biến dị, cành lá thân cây có đầy đủ dịch nhờn, có thời gian rảnh có thể chậm rãi nghiên cứu.

Rừng quá lớn, Khương Nặc muốn đào thêm mấy cây nhỏ một chút.

Nhưng lúc này Vân Diệu bày tỏ rằng muốn nghỉ ngơi rồi.

Hiện tại Khương Nặc ngày đêm hỗn loạn, ăn cơm, ngủ đều tùy duyên, nhìn thấy Vân Diệu tìm chỗ ngồi xuống, mới nhớ ra hình như đã rất lâu rồi không ngủ.

Hai người đều đào cây trên người đều là đất.

“Anh nghỉ ngơi đi, tôi kiên trì thêm một chút nữa.” Khương Nặc nói.

Cô nghĩ rằng phải đào những thứ muốn đào lên trước, sau đó mới có thể tắm rửa thay quần áo, sau đó không đào nữa.

Dù sao cũng mệt mỏi, nghĩ đến hôm nay không đào xong, ngày mai còn phải tiếp tục đào đầy bụi đất, lại cảm thấy có thể tiếp tục kiên trì thêm.

Cô cởi áo khoác, xắn tay áo lên, tiếp tục đào.

Lần trước đào đất đã khiến cô dùng xẻng quen, hiện tại khỏi phải nói, xúc rất nhanh.

Thấy cô lại đào hai cây tương đối nhỏ, Vân Diệu đã ngồi xuống rồi, thấy cô còn không chịu ngừng, lại tới hỗ trợ.

Khương Nặc phụ trách những chuyện đao to búa lớn dùng xẻng đào đất.

Vân Diệu phụ trách những chuyện tỉ mỉ hơn ví dụ như xử lý gần rễ cây.

Đào liên tục 16 cây tùng mới dừng lại.

Tổng cộng 63 cây.

Trong đó có 25 cây tùng, 16 cây du, chủ yếu là lá cây có thể lấy ra cho thỏ cho dê ăn.

Còn lại về cơ bản thì gặp loại cây nào thì đào một gốc.

Làm xong những chuyện lặt vặt này, trên mặt Khương Nặc đều là đất, cô ném đồ vào trong không gian, rồi theo Biên Mục tìm một bãi đất trống, lấy hai căn phòng container ra.

Loading...