Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 286
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:10:16
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó đi vào trong, chỉnh đốn một trận.
Sau khi thả lỏng, cơn mỏi mệt xông tới, mới phát hiện ra bản thân thật sự mệt mỏi, thiếu chút nằm ngủ ngay trong thùng tắm.
Cô ngáp dài đứng dậy, lau khô tóc, thay một bộ quần áo sạch.
Chờ lúc cô đi tới, đống lửa bên ngoài đã được đốt lên, vì thế trong đêm giá lạnh đã có một tia ấm áp.
Trong rừng có một vài cây đã c.h.ế.t héo, vừa vặn bổ tới làm củi.
Nhìn thấy cả người Vân Diệu và Biên Mục cũng bám đầy bụi đất, hơn nữa quần áo Vân Diệu còn rách nát, lại còn đã mặc mấy ngày, Khương Nặc nhớ ra đây là kiệt tác của mình, ít nhiều cũng có chút áy náy.
Thế nên cô cũng lấy một cái thùng tắm, đổ đầy nước mưa, đặt ở trong phòng của Biên Mục, để cho bọn họ chỉnh trang một chút.
Cũng lấy cho Vân Diệu một ít quần áo.
Cô không tích trữ riêng đồ nam, có thể tìm ra được, đều là thu cùng một lúc ở siêu thị, kiểu dáng không đẹp, nhưng chất lượng coi như không tệ.
Chọn một bộ số to tối màu, áo khoác không có hoa văn màu sắc sặc sỡ gì, quần thể thao đơn giản thoải mái dễ chịu, tùy tiện lấy mấy món đặt ở đó.
Sau đó, cô lại động tâm làm đồ nướng.
Trong không gian của cô còn có một con hươu biến dị.
Thịt của sinh vật biến dị kiếp trước cô đã nếm qua, phía sau lưng chim tước có một chút thịt không có độc, mọi người bắt được đều sẽ ăn, Khương Nặc có lúc đi theo ra ngoài làm việc, cũng bắt được.
Xiên vào một cây sắt, đốt lửa rồi nướng chín, cũng không bỏ muối, thổi một chút rồi trực tiếp đút vào miệng, hương vị của nước thịt thật sự ăn rất ngon.
Sau khi hồi tưởng lại như vậy, cũng cảm thấy thơm quá.
Lúc còn ở tiểu khu, mẹ làm rất nhiều gia vị ướp đồ nướng, vẫn còn để ở trong không gian.
Dùng muối, bột thì là, bột ngọt, cốt gà, bột ngũ vị hương, tiêu đen trắng, bột tiêu cay, vân vân, chăm chú chế biến.
Tay nghề của mẹ là không thể chê.
Lúc này Khương Nặc không có thời gian xử lý nguyên một con hươu biến dị, nên chỉ lấy chút thịt đùi hươu, trực tiếp ở trong không gian điều khiển d.a.o nhanh chóng cắt thành miếng, lại bỏ vào đĩa cầm ra ngoài.
Chỉ ăn thịt hươu ít nhiều cũng có hơi đơn điệu, cô lại lấy chút thịt dê, mấy cái chân gà, còn có vài món rau.
Ở trong không gian có thể tùy ý cắt miếng rửa sạch, rất nhanh đã xong, toàn bộ bỏ vào đĩa.
Dùng rượu nấu ăn, dầu lạc, tỏi, thì là để ướp gia vị.
Sau đó, cô lấy bếp nướng ra, bỏ than củi vào.
Cũng lười xiên que, trực tiếp kẹp cả miếng lên nướng.
Khỏi phải nói, thịt sinh vật biến dị rất thơm, thơm hơn rất nhiều so với những thứ có sẵn trong không gian kia.
Không có so sánh thì không có đau thương.
Thịt dê nướng cánh gà nướng đã ăn ngon lắm rồi, nhưng đặt chung với thịt hươu linh khí khắp nơi, khác biệt thực sự quá lớn.
Đồ ăn ngon trong không gian của cô rất nhiều, được mẹ nuôi khiến cho càng kén chọn hơn, đã có rất ít đồ ăn có thể khiến cho cô thèm như thế.
Vừa nướng, vừa quét dầu, lại rải gia vị nướng mẹ đặc chế lên.
Ở trên lửa than, dầu bị nướng nổi lên, nước thịt vang lên xèo xèo, mùi thơm của gia vị toả khắp bốn phía.
Khương Nặc ăn thử vài miếng, ăn ngon khiến cho cô không dừng được.
Có một loại kinh diễm như lần đầu tiên uống nước suối không gian.
Lúc này Vân Diệu cũng đã thay quần áo, cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi tới.
Cho dù thực tế anh ta bao nhiêu tuổi, nhìn mặt cũng rất nhỏ, nhiều lắm chỉ hơn 20, ngũ quan thanh tú, thần thái trầm tĩnh, quả nhiên sau khi người được chỉnh đốn sạch sẽ, dáng vẻ cũng càng thuận mắt hơn.
Khương Nặc ra hiệu cho anh ta đi gắp thịt.
Sau đó lại nướng cho Biên Mục một ít đồ không thêm gia vị, đựng tràn một bát cho nó.
Biên Mục đi theo Vân Diệu, thịt của sinh vật biến dị đã ăn không ít, nhưng đều là ăn sống, chưa từng được xào nấu qua như vậy, khiến nó có cảm giác rất mới mẻ.
Khương Nặc mỉm cười với nó, làm riêng đồ ăn cho nó, loại cảm giác được yêu này, cũng khiến cho nó mừng rỡ.
Khương Nặc bày một cái bàn lớn bên cạnh vỉ nướng, ở bên trên đặt đồ ăn, gia vị để rắc, còn có hai bình rượu trắng.
Vân Diệu không uống rượu, uống nước suối không gian.
Khương Nặc ăn uống no đủ, đột nhiên lại sinh ra một chút hiếu kỳ về Vân Diệu: “Vết thương trên người anh, là thế nào?”
Vân Diệu nhìn cô một chút.
Cũng không nói gì, chỉ kéo tay áo lên, duỗi tay ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-286.html.]
Khương Nặc nhìn, trong lòng có chút giật mình.
Trên bề mặt da thì hoàn hảo, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện dưới da đầy những vết đỏ đan xen chằng chịt.
“Toàn thân đều là như này sao?” Cô hỏi: “Đây là vì xuyên qua màn sương mù nên bị thương à?”
“Có một ít là sau khi tỉnh lại đã có, có một ít là về sau thêm.” Vân Diệu nói.
Cho đến nay, anh ta đối với nơi bên trong sương mù kia, một “chính mình” khác ở trên đài cao, cũng không hiểu là ra sao.
Kiếp trước, thương tổn này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Bởi vì kiếp trước để làm rõ bên trong sương mù là cái gì, anh ta đã từng ra vào 3 lần, tạo thành gánh nặng vô cùng lớn với cơ thể, thời gian lâu dài, toàn bộ cánh tay phải đều không thể sử dụng được.
Nhưng sau khi sống lại, cũng không cần thiết nữa.
Thật ra Khương Nặc đã yên lặng quan sát, mỗi lần anh ta uống nước suối không gian, thần sắc đều sẽ có sự thả lỏng trong nháy mắt.
Nhưng thương tổn này, quả thực lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của Khương Nặc.
Xem ra anh ta nói mình không sợ đau, cũng thật sự không hề khoa trương, đủ để chịu được.
TBC
Linh nguyên có khả năng giúp đỡ Vân Diệu trị thương, loại tình hình này, còn sẵn lòng chia linh nguyên cho cô, nghĩ tới đây, sự tin tưởng của cô với Vân Diệu cũng nhiều hơn một phần.
Xem ra, anh ta có thành ý hợp tác.
Ăn xong, Khương Nặc thu hết đồ kể cả vỉ nướng vào trong không gian, rồi hỏi Vân Diệu: “Vừa rồi anh dẫn theo Biên tướng quân, muốn đi tìm cái gì sao?”
“Ừm, tìm người.” Vân Diệu thản nhiên nói: “Không phải cô nói, bên cạnh Vũ Nô còn một người sao.”
Khương Nặc gật đầu.
Người kia và Vũ Nô cùng nhau lên núi, nhưng nửa đường tách ra, hiện tại Vũ Nô c.h.ế.t rồi, người kia vẫn như cũ không thấy tăm hơi, phải chăng còn đang ở Việt Sơn cũng không rõ.
“Đã tìm được chưa?”
Vân Diệu nhẹ gật đầu: “Gã ta ở ngay bên cạnh linh nguyên.”
“Gã ta biết linh nguyên?” Khương Nặc nhíu mày, ngay cả Vũ Nô cũng không biết, người này rốt cuộc là ai? Cô nhất thời cũng không có tâm tư ăn thịt nướng nữa: “Anh không trực tiếp ra tay sao?”
“Không cần ra tay, gã ta không đi được nữa rồi.” Vân Diệu nói.
Lúc Khương Nặc bận rộn đào cây, Biên Mục theo thói quen đầu tiên tuần tra bốn phía, xác nhận xem có an toàn hay không.
Lúc này, nó phát hiện ở trong bụi cỏ có túi đồ ăn đóng gói lạ nên đã đến tìm Vân Diệu.
Trong rừng rậm mùi mưa axit quá nặng, đối với khứu giác của chó vô cùng không tốt, kích thích rất nặng, cũng khiến cho nó không cách nào phán đoán được mùi vị như bình thường, tiến hành truy lùng tung tích, chỉ có thể xin Vân Diệu giúp đỡ.
Vân Diệu lần theo dấu vết này, lại tìm thấy một số vết máu, đoán chừng là m.á.u của hươu biến dị.
Sau đó, anh ta đi ra thung lũng phía sau vách núi, nhìn thấy một huyệt động, có người đang ở bên trong m.ổ x.ẻ hươu biến dị.
Đang định đến bắt người, anh ta phát hiện trong huyệt động có mấy cái bóng màu vàng bay qua bay lại, nên đã dừng bước.
Khương Nặc nghe mà cũng rất bội phục.
Anh ta cũng đã tìm được người rồi, kết quả còn có thể làm như không xảy ra chuyện gì, trở về đào cây với cô hơn một ngày.
“Anh nhìn thấy cái gì?” Khương Nặc hỏi.
“Bướm độc.”
Khương Nặc sửng sốt một chút, rất nhanh đã hiểu được.
Kiếp trước, cô cũng đã gặp bướm độc.
Trong thành thị thứ này không nhiều, nhưng chỉ cần xuất hiện, nhất định sẽ thành đàn thành đội khuấy đảo trời đất, dịch thể có tính ăn mòn, độc tính mạnh không nói, còn khá khát máu.
Mỗi một con đều lớn hơn so với bàn tay, trên xúc tu có lông tơ và gai nhọn, có thể trực tiếp cắm vào trong thịt.
Ngoại trừ phóng hỏa hun khói xua đuổi, không có thủ đoạn nào hữu hiệu để đối phó.
“Trên người gã ta có một chỗ bị thương, hươu biến dị cũng chảy máu, mùi m.á.u tươi quá nặng, không trốn ra được.” Vân Diệu nói.
Khương Nặc cũng yên lặng.
Bướm độc vô cùng khát máu, mùi m.á.u tươi sẽ khiến cho chúng nó bị kích thích, người này lại ở trong huyệt động m.ổ x.ẻ thịt hươu, không c.h.ế.t mới ngạc nhiên.
Lúc ấy Vân Diệu cách gã ta một khoảng rất xa, cứu cũng không cứu được, dứt khoát từ bỏ.
Thảo nào anh ta có thể bình tĩnh ngồi xuống uống trà.
Khương Nặc nghĩ một chút, hỏi: “Ý của anh là, linh nguyên cũng ở chỗ đó?”
Vân Diệu nhẹ nhàng gật đầu: “Ở bên dưới hang động.”