Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 287

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:10:18
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc tê cả da đầu, không phải dơi thì cũng là bướm độc, thật sự là đủ rồi.

Vân Diệu dường như nhìn ra cô chán ghét, nhẹ nói: “Sau khi bình minh tôi đi lấy, cô tiếp tục đào cây.”

Khương Nặc thiếu chút bị anh ta làm cho tức điên: “Tôi đào nhiều cây như vậy làm cái gì?”

Nếu đã là hợp tác, lúc nên xuất lực vẫn phải xuất lực.

Cô nhìn đồng hồ, chỉnh đồng hồ báo thức cho mình, sau đó thu vỉ nướng và bàn vào không gian, nằm lại trên giường.

Ngủ hơn 5 tiếng đồng hồ, bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh lại.

Lúc này là 11 giờ 40, trời vừa sáng.

Khương Nặc làm một số chuẩn bị, cất kỹ phòng container, cùng với Vân Diệu xuyên qua rừng cây, leo lên leo xuống, đi hơn một tiếng đồng hồ, vòng qua phía sau vách núi.

Xa xa, cô đã nhìn thấy huyệt động mà Vân Diệu nói.

TBC

Hang động này nhỏ hơn nhiều so với Khương Nặc tưởng tượng, khó khăn lắm mới để cho một người đứng vào được.

Gần cửa động, có hai bộ thi thể, đã bị gặm cắn hoàn toàn thay đổi rồi.

Một bộ là của con người, một bộ là hươu biến dị.

Trên hai cỗ t.h.i t.h.ể này, còn có tầm mười con bướm độc cánh vàng đang nằm, đại khái là ăn no rồi, lúc này không nhúc nhích.

Tổ của bướm độc ở ngay chỗ này, chắc chắn không chỉ có từng này, theo suy đoán của cô cũng đã bay trở về rồi.

Tối hôm qua Biên Mục đã xác nhận qua, huyệt động này chỉ có một cửa vào.

Trừ phi trong lòng đất còn có thông đạo, vậy thì không thể nào biết được.

“Lúc chúng tôi ở căn cứ, thỉnh thoảng cũng sẽ có một số đàn bướm xuất hiện, lúc ấy đội trưởng Trần… ừm, cũng là đội trưởng cảnh vệ lúc ấy phụ trách chúng tôi, đã dẫn theo chúng tôi phóng hỏa đốt, vẫn rất có hiệu quả.”

Khương Nặc nói xong, lấy từ trong không gian ra một thùng xăng 10 lít.

“Kiếm nhiều củi chút, ngăn bọn nó ở bên trong rồi đốt, thiêu c.h.ế.t là xong.” Cô nói: “Dù sao nơi này thực vật đều biến dị, dịch nhờn trên thực vật sẽ ngăn cản lửa cháy, chúng ta nhóm lửa cũng khó, chỉ cần chú ý chút, cũng không cần lo lắng thế lửa lan tràn. Tôi không tìm những thứ này để luyện dao, tìm chúng nó không bằng tìm anh.”

Vân Diệu nhìn cô một chút: “Được.”

Nói làm là làm, Khương Nặc cung cấp xăng, giúp đỡ chặt củi, đồng thời leo lên đỉnh vách đá, phòng ngừa cháy núi.

Vân Diệu thì động thủ.

Đi vào trong huyệt động, đầu tiên anh ta dùng dao, giải quyết bướm độc trên thi thể, sau đó vứt từng bó củi đã ngâm xăng vào sâu trong huyệt động.

Ngoại trừ củi khô còn có một số cửi ướt Khương Nặc tìm ra được từ trong không gian, cùng một số rác sinh hoạt bình thường quên vứt đi, những thứ này dấy lên sẽ có rất nhiều khói.

Mỗi một lần ném mạnh một bó đi vào, sẽ có một ít bướm độc bay ra ngoài, Vân Diệu có thể c.h.é.m thì chém, không c.h.é.m đến, anh ta mặc kệ, để mặc cho bướm độc ở trên người anh ta gặm cắn, lông mày cũng không nhíu một chút.

Ngay cả Khương Nặc cũng thấy có chút kinh hãi.

Đó là một kẻ tàn nhẫn.

Chờ tất cả những thứ có thể thiêu đốt đều được ném vào, Vân Diệu dùng một nhánh cây đốt lửa lên, để vào trong động.

Đồng thời, anh ta đẩy hòn đá lớn Khương Nặc lưu lại từ trước chặn lại cửa động.

Những tảng đá này không phải nặng bình thường, rất khó tưởng tượng được có người có thể di chuyển bọn nó như này.

Khương Nặc ở trên tảng đá quan sát cẩn thận, nhìn thấy lúc Vân Diệu dùng sức, làn da dưới cổ và cổ tay anh ta, từng đường vết thương màu đỏ sẽ càng trở nên đỏ hơn một chút.

Xem ra lúc dùng sức, cũng sẽ tăng thêm những thương thế này.

Lửa cọ một chút đã cháy lên.

Tức khắc, đàn bướm điên cuồng tuôn ra bên ngoài, nhao nhao bay ra khỏi khe hở chỗ tảng đá, Vân Diệu lại nhặt được một ít tiếp tục chắn.

Chi chi C-K-Í-T..T...T.

Củi lửa thiêu đốt vang lên những tiếng nổ đôm đốp bên trong, bí mật mang theo một số tiếng kêu điên cuồng nhỏ bé, khiến cho người ta rất không thoải mái.

Khương Nặc thế mới biết, bươm bướm khổng lồ biết kêu, hóa ra là thật.

Ngọn lửa và khói đặc cháy rất lâu, khói đen không ngừng phun ra nuốt vào, xoay quanh giữa không trung.

Vách đá cũng bị đốt đến nóng lên.

Nhưng không khác mấy so với dự đoán, thực vật biến dị chịu nhiệt rất cao, cũng không dễ gì thiêu đốt, cộng thêm trời đông giá rét, lửa này không lan tràn nổi.

Khương Nặc đợi hơn một tiếng, khói đen dần dần nhỏ lại, mới quay lại cửa động.

Lúc này, Vân Diệu đã lột sạch t.h.i t.h.ể trên đất, đồng thời tiến hành đốt cháy, quần áo giao cho Khương Nặc.

Cân nhắc đến việc có để lại độc tố, Khương Nặc không trực tiếp chạm vào, mà chính là ném vào không gian trước.

Sau đó đưa cho Vân Diệu một chén nước suối.

Anh ta chắc hẳn là rất cần thứ này.

Anh ta tiếp nhận cái chén, nhìn Khương Nặc một chút, rất nhanh đã uống nước xong.

Trên mặt anh ta lãnh đạm, sau khi đau đớn giảm bớt trong nháy mắt đã thả lỏng vô cùng chân thực, giữa lông mày cũng giãn ra một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-287.html.]

Nhưng anh ta cũng không nói gì khác, chỉ trả lại cái chén cho Khương Nặc, nói nhỏ: “Cảm ơn cô.”

“Không có gì.” Khương Nặc thản nhiên nói, đi đến cửa động.

Bên trong còn đang cháy, có một mùi vị rất phức tạp, mùi khét, mùi khói, mùi thối.

Bước vào tận thế, thế giới này chung quy đã hoàn toàn thay đổi.

Trong núi sâu cách xa thành thị, cũng xuất hiện loại mùi vị mục nát này.

Khương Nặc tìm một nơi, đặt quần áo mà Vân Diệu đưa cho xuống đất, sau đó dùng một cây gậy đ.â.m tới đ.â.m lui.

Mặt người này đã bị gặm nát, trên người cũng không có bất kỳ thứ gì có thể xác nhận được thân phận.

Cuối cùng, Khương Nặc tìm thấy ở trong quần áo một tấm hình, một tấm thẻ phòng.

Ngoài ra, không có gì khác.

Trên tấm ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, tóc đen nhánh, trong thần thái có chút lười biếng gợi cảm.

Khương Nặc chưa từng gặp cô ấy, nhưng chỉ nhìn một chút, đã biết cô ấy là ai.

Bởi vì dung mạo của cô ấy và Nhân Nhân thực sự quá giống nhau.

Khương Nặc đốt hết đống quần áo này, sau đó đi về phía Vân Diệu.

Lúc này, anh ta đang cầm đao của mình đào từ bên cạnh hang động.

Nơi này ngoại trừ bùn thì chính là núi đá, gần như không có thảm thực vật gì, việc đào bới cũng rất tốn sức. Khương Nặc bước tới giúp một tay, cảm giác chuyện này thuần túy chỉ là một việc tốn công tốn sức.

Nhưng cô cũng không muốn từ bỏ.

Sau này nói không chừng mình cũng có thể tìm được linh nguyên, thứ này bình thường đều ở dưới đất hoặc là ở trong nham thạch, cũng không tránh khỏi phải đào nó ra.

Học thêm được một chút kinh nghiệm cũng tốt.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói với Vân Diệu: “Anh chờ chút, linh nguyên đại khái là ở vị trí nào, sâu khoảng bao nhiêu?”

“Khoảng một mét rưỡi.”

Vân Diệu vừa nói vừa chỉ về một phương hướng, có thể nhìn ra được là một vị trí đi xuống theo chiều nghiêng.

Khương Nặc nói: “Anh tránh ra đi, tôi tới thử xem.”

Vân Diệu có chút hoang mang nhưng vẫn nghe lời tránh ra để cô tới.

Khi Khương Nặc mua máy xúc cũng đã mua thêm các loại máy móc khác, trong đó có linh kiện máy khoan lỗ.

Nếu cần khoan ra một cái hố không lớn thì có thể dùng riêng thứ này với giá đỡ máy móc và động cơ, nếu như cần đào rộng hơn nữa để tạo ra được một cái động thì cần phải cải tạo một chút, lắp thêm linh kiện lớn ở trên máy xúc.

Nhưng Vân Diệu nói thì chỉ khoảng một mét rưỡi, vậy thì không cần phiền toái như vậy.

Cô lấy máy ra, trước tiên đổ dầu diesel vào, thử khởi động một chút, sau khi cảm giác không có vấn đề gì liền lắp giá đỡ ở trên mặt đất.

Để lắp giá đỡ này cô mất một chút thời gian, chủ yếu là bởi trước kia chưa từng làm thứ này, nếu có Ngô Đại Hà ở đây thì tốt rồi.

Vân Diệu muốn đến giúp đỡ nhưng kiến thức về máy móc hiện đại của anh ta hoàn toàn là số không, dáng vẻ ngơ ngác không biết phải làm sao kia khiến Khương Nặc nhìn mà chỉ muốn cười.

Mũi khoan được làm bằng thép không gỉ hình xoắn ốc, nhìn cũng khá bền.

Sau khi xác định vị trí, Khương Nặc khởi động máy. Cùng với tiếng động cơ gầm rú vang lên, mũi khoan xoay tròn chui vào mặt đất. Chỉ dùng hơn 7 phút đã xuyên qua núi đá, khoan vào lòng đất tới độ sâu một mét.

Sau khi khoan xuống nhiều lần để mở rộng lỗ khoan, thao tác của Khương Nặc càng thêm thành thạo.

Tinh thần lực của cô mạnh, sau khi khoan thêm vài lần nữa, cô đã có thể khống chế được khoảng cách cơ bản của máy khoan. Chỉ trong thời gian ngắn, cái hố đã được khoan đến độ sâu một mét rưỡi.

Lúc này, cô thu máy vào không gian, tiến hành thanh lý nó trong không gian.

Trong không gian, bùn đất và đá vụn đều bị ý nghĩ của Khương Nặc điều khiển, tách ra khỏi cỗ máy, tập trung lại thành một quả cầu lơ lửng giữa không trung.

Một giây sau, đống đồ vật này rời khỏi không gian, rơi xuống đất.

Rất ngầu, Khương Nặc cũng khá hài lòng với chính mình.

Cô nhìn vào độ sâu của cái hố, trực tiếp nhảy vào trong.

Cái hố sâu khoảng một mét rưỡi, tính cả thời gian điều chỉnh lắp đặt thử nghiệm máy móc thì tốn 3 tiếng đồng hồ.

Nếu như Vân Diệu dùng d.a.o để đào thì chắc chắn sẽ nhanh hơn thế này.

Nhưng nếu trong tương lai có địa hình phức tạp hơn, khoảng cách sâu hơn, khả năng vận hành ổn định của máy móc là thứ mà sức người không thể so sánh.

Huống chi cái này còn đỡ tốn sức hơn nhiều.

Trước ngày tận thế, Khương Nặc chưa bao giờ để ý đến những cỗ máy cỡ lớn này, chỉ đến khi thế giới bị thiên tai phá hủy hơn phân nửa, cô mới phát hiện ra hào quang trí tuệ và kỹ thuật mới thật sự ấn tượng.

“Thế nào?” Khương Nặc nhìn về phía Vân Diệu, mỉm cười nói: “Trong lịch sử tiến hóa, bước quan trọng nhất là chúng ta học được cách sử dụng công cụ, đến nay tôi vẫn cảm thấy đây mới là tiến hóa chân chính.”

Vân Diệu gật đầu: “Mọi người rất giỏi.”

Anh ta chưa bao giờ tiếp xúc sâu với người của thế giới này, chưa bao giờ nhìn kỹ vào quá khứ, lịch sử, nền văn minh và tình cảm của bọn họ.

Nhưng niềm tự hào thoáng hiện lên trên gương mặt Khương Nặc không phải là giả.

Trong sâu thẳm trái tim cô, chắc chắn cô rất yêu thế giới này.

Loading...