Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 288

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:10:20
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc đứng ở trong hố, từ khoảng cách này cô đã có thể cảm nhận được linh nguyên.

Vết thương trên xương quai xanh lại bắt đầu ngứa ngáy.

Mối liên hệ giữa không gian và linh nguyên không cần nói cũng biết, sự tồn tại của linh nguyên ngay lập tức khiến cho toàn thân cô tràn đầy động lực, cầm lấy d.a.o găm bắt đầu đào bới.

Lúc này Vân Diệu cũng nhảy xuống.

Suy cho cùng thì anh ta có kinh nghiệm hơn, nhanh hơn Khương Nặc, đào từ bên cạnh, không bao lâu sau đã đào đến tầng nham thạch.

Sau đó, anh ta cắt ra một khối đá và cầm nó trong tay.

Khương Nặc có thể cảm nhận được linh khí mạnh mẽ ở trên tay anh ta, lập tức bước tới, dùng d.a.o găm cắt mở lớp đá.

Khối linh nguyên này lớn hơn rất nhiều so với hai khối lúc trước Khương Nặc thu được.

Mới nhìn qua thì giống như một viên đá bình thường có hơi nhiễm màu xanh lục, nếu muốn nói chỗ đặc biệt thì là cho dù có niên đại từ xa xưa, bị ép chặt bởi tầng tầng lớp lớp đất đá nhưng chỉ cần dùng tay lau vài lần thì có thể lau sạch.

Nó chính là một thể độc lập tự nhiên.

Vân Diệu gọi nó là linh nguyên, nhưng bản thân Khương Nặc lại thích gọi nó là “một loại năng lượng tiến hóa chưa biết” hơn.

Thiên tai đã đưa chúng nó từ sâu trong lòng đất lên tới mặt đất.

Lại gặp phải con người đang tự lo không xong, không cách nào sử dụng được trên phạm vi lớn.

Thiên nhiên đang tự tiến hóa theo chiều hướng của chính mình, nếu như con người muốn sống sót được trong các thảm họa thiên nhiên này thì trước tiên phải nhận rõ các quy tắc thế giới mới trước đã.

Đưa linh nguyên cho Vân Diệu, Khương Nặc liền trèo ra khỏi hố sâu, trở lại mặt đất.

...

Linh nguyên đã lấy được, Vũ Nô và người đồng hành của ông ta cũng đã c.h.ế.t hết.

Chuyến đi đến núi Việt đã kết thúc.

Khương Nặc tự mình lấy được một linh nguyên, không gian được thăng cấp, lại đào mấy cây về trồng thử, xem như thu hoạch khá phong phú.

Còn thuận tay xử lý mấy con dơi biến dị và sâu bướm độc nữa.

Hai người không dừng lại lâu, dẫn theo Border Collie xuống núi, đi đến con đường ở gần chân núi, bọn họ chọn một nơi để nghỉ ngơi và hồi phục.

Hai căn phòng container.

Một cho cô, một cho Border Collie.

Ở giữa còn có một đống lửa đang cháy.

Nơi này khắp nơi đều là cành khô, sau bị mưa axit xối qua đã bị c.h.ế.t héo một thời gian dài rồi trở thành củi khô, rất dễ đốt, hơn nữa cách xa khu vực có người ở nên cơ bản sẽ không có người nào sống ở đây.

Cho nên Khương Nặc lại dành phần lớn thời gian trong ngày để chặt củi, trữ ở trong không gian.

Vân Diệu đi nghỉ ngơi một lát, đến khi anh ta tới giúp Khương Nặc chặt củi thì Khương Nặc phát hiện linh nguyên trên người anh ta đã không thấy đâu.

Anh ta làm như thế nào thì mỗi người đều có bí mật riêng của mình, cô không có ý định tìm hiểu.

Nhưng quen biết lâu như vậy, cũng không cần xa lạ như thế, vì thế cô thuận miệng hỏi: “Vết thương của anh đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Vân Diệu cũng rất dứt khoát, trực tiếp kéo tay áo ra cho cô xem.

Khương Nặc chăm chú nhìn.

Từ cổ tay đến cánh tay, những vết đỏ dưới da dường như đã thật sự ít đi một chút.

Đại khái là ít đi khoảng 5%.

Khương Nặc lật tay anh ta, nhìn một bên mu bàn tay, tình trạng vẫn giống như lúc trước.

Xem ra hiện tại anh ta tập trung điều trị vết thương trên tay phải, có lẽ là để anh ta có thể hoạt động bình thường, linh hoạt tự nhiên hơn một chút.

Tay Vân Diệu không giống như trong tưởng tượng của Khương Nặc, anh ta rất đẹp, da trắng nõn nhưng bàn tay lại thô ráp, khớp xương ngón tay có biến dạng rõ ràng, khớp xương khá thô, vừa nhìn đã biết từ nhỏ đã luyện vật nặng mới thành ra như vậy.

“Cố lên.” Khương Nặc vỗ vai anh ta.

Vân Diệu bất đắc dĩ, âm thầm lắc đầu.

Sau khi chặt củi xong, Khương Nặc phát hiện mình đã rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi.

Cô lấy một cái bàn ra, dùng nước suối không gian pha một bình trà xanh.

TBC

Lại lấy ra một cái ghế lười ngồi ở bên cạnh đống lửa sưởi ấm, trong lòng nghĩ đến chuyện trở về.

Đám người đội trưởng Trần xuất phát từ Hải Thành, có thể đỗ xe ở dưới chân núi Việt chứng tỏ trận động đất ở hướng Hải Thành không nghiêm trọng, đường vẫn có thể đi lại được.

Cho dù giữa đường cần đi đường vòng thì lái xe vẫn là thuận tiện hơn, nếu như mọi việc suôn sẻ thì chỉ cần một ngày là đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-288.html.]

Đi Hải Thành trước rồi về nhà, bởi vốn dĩ cô cũng đã nói với Vân Diệu sẽ cùng anh ta đi Hải Thành một chuyến.

Nhưng cuối cùng, sự thôi thúc muốn về nhà vẫn chiến thắng lý trí, cô có hơi nhớ mẹ rồi.

Khương Nặc quyết định một mình quay về doanh địa trước.

Sau khi quyết định xong, Khương Nặc bắt đầu lên kế hoạch những chuyện cần làm tiếp theo.

Nếu như trận động đất ở phía Hải Thành không nghiêm trọng thì cô có thể lái xe đến gần Hải Thành rồi đi qua Vạn Thành, chỉ cần đường đi không có vấn đề, lái xe thêm một ngày là có thể trở về doanh địa nhìn một chút.

Chỉ cần tránh đi qua khu vực Nghi Thành là được, nơi đó động đất thực sự quá nghiêm trọng, đường quá khó đi.

Sau khi về nhà, cô lại đi Nghi Thành.

Chắc chắn cô phải đi tới Nghi Thành.

Có hai lý do.

Thứ nhất, nếu như suy đoán là đúng thì Nghi Thành nằm ở tâm chấn của đợt động đất này. Theo như lời của bà cụ Lưu thì toàn bộ thành phố đã sụp đổ, địa hình phát sinh biến hóa cực lớn, có khả năng phát hiện linh nguyên, hơn nữa bên cạnh Nghi Thành có một khu mỏ quặng rất lớn.

Bà cụ Lưu nói vòng tay của bà ấy đã đeo từ lúc còn nhỏ, ông nội của bà ấy là công nhân khai thác mỏ, nhặt được chiếc vòng tay làm bằng ngọc này.

Thời đại đó giao thông không phát triển, rất có thể nơi ông nội bà ấy làm việc chính là khu mỏ quặng bên cạnh Nghi Thành.

Suy nghĩ từng chi tiết một, cô cảm thấy Nghi Thành rất đáng để ghé thăm.

Thứ hai, cô tìm được một phần tư liệu dài 4 trang từ trên người Vũ Nô, đều là điều tra về viện nghiên cứu.

Không biết nhà họ Diệp đã phát hiện ra chân tướng của viện nghiên cứu này từ nguồn nào, cuối cùng khóa chặt một người phụ nữ tên là Chu Duyệt Nghiên.

Trước ngày tận thế, cô ấy và thầy hướng dẫn của mình đang thực hiện một dự án quan trọng, kết hợp linh khí với các hạt giống lương thực thực phẩm. Sau tận thế, nghiên cứu này lại mang một ý nghĩa mới, các hạt giống lương thực thực phẩm này sinh trưởng nhanh, sức sống ngoan cường, có thể giải quyết vấn đề nạn đói trước mắt ở một mức độ nhất định, có thể cứu mạng rất nhiều người.

Nhưng mà đối với Chu Duyệt Nghiên, trên tư liệu lại chỉ có ba chữ: Phải bắt sống.

Nhà họ Diệp cũng không quan tâm cô ấy đang làm cái gì, có ý nghĩa gì, chỉ muốn lấy cho được mẫu vật và kỹ thuật từ trong tay cô ấy để sử dụng cho riêng mình.

Những mẫu vật trong tay cô ấy có lẽ cũng là lấy ra từ viện nghiên cứu.

Khương Nặc còn nhớ rõ mình vẫn còn một lời hứa.

Trong tay cô còn có một phần tư liệu, là ông cụ Trịnh dùng tính mạng của mình để bảo vệ. Trước mắt xem ra, giao nó cho Chu Duyệt Nghiên là người thích hợp nhất, nói không chừng cũng hữu ích đối với việc nghiên cứu hạt giống lương thực thực phẩm kiểu mới của cô ấy nữa.

Nhà họ Diệp trước mắt không biết chỗ Chu Duyệt Nghiên, nhưng biết chồng của cô ấy đang ở Nghi Thành tổ chức công tác tị nạn.

Nếu như Vũ Nô không chết, bước tiếp theo của ông ta chính là đi Nghi Thành bắt người thân của cô ấy, ép hỏi tung tích.

Vũ Nô c.h.ế.t rồi, chưa chắc nhà họ Diệp sẽ không để cho những người khác đi.

Tiền căn hậu quả, đủ loại nguyên nhân, Khương Nặc đều muốn đi Nghi Thành một chuyến.

Cho nên, kế hoạch của cô là về nhà trước.

Ở nhà với mẹ vài ngày rồi lại đi Nghi Thành.

Sau đó hẹn một thời gian, đến Hải Thành tập hợp với Vân Diệu.

Nghĩ tới đây, Khương Nặc lấy ra một ít khoai tây chiên từ trong không gian.

Khoai tây là do chính cô trồng bằng nước suối không gian, cô thích ăn khoai tây chiên nên mẹ đã chiên rất nhiều cho cô để cô ăn vặt.

Nhưng cô cứ luôn phải di chuyển, cũng không có nhiều cơ hội để ăn.

Khoai tây chiên vẫn còn nóng hổi, cắn vào rất giòn, chấm ớt bột hoặc sốt cà chua đều được, ăn vào vừa thơm giòn lại vừa tràn đầy linh khí.

Ngoài ra còn có salad làm từ cà chua, rau diếp, củ cải anh đào.

Nhâm nhi một tách trà nóng thơm lừng tràn đầy linh khí.

Nhưng đối với Khương Nặc mà nói, đây nhất định là không đủ, đồ ăn có linh khí hay không không quan trọng, quan trọng là ăn ngon.

Để Vân Diệu đi ăn chay, cô lấy ra một ít vịt nướng cuộn bánh tráng ăn một mình.

Đồng thời, cho Border Collie ăn thịt hươu, trứng gà, hoa quả.

Ngày cuối cùng của chuyến đi đến núi Việt kết thúc bằng những món ăn ngon.

Cơm nước xong, nhìn Vân Diệu nhấp từng ngụm trà xanh, cô lấy mấy bức ảnh tìm được ra, đặt lên bàn rồi hỏi anh ta:

“Anh nhìn quen không?”

Vân Diệu nhìn sang, gật đầu.

Quả nhiên chính là Văn Vịnh Vi.

Cô ta thực sự rất giống Nhân Nhân, hơn nữa phong cách ăn mặc và khí chất cũng có mấy phần tương tự, gần như có thể lấy giả tráo thật.

Nếu nói có cái gì khác biệt rõ ràng thì chính là trong khí chất của Văn Vịnh Vi có ẩn chứa thêm nét quý phái.

Loading...