Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 291

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:50:54
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc trở lại doanh địa lúc 7 giờ tối.

Chưa đến 4 giờ mà trời đã tối đen, cô lái xe đến con đường bên ngoài khu biệt thự rồi thu xe vào không gian.

Sau đó đi bộ về phía doanh địa.

Khắp nơi tối đen đến mức giơ tay không thấy ngón tay, nhưng Khương Nặc vẫn đến khu biệt thự dò xét một phen. Hai tòa nhà gần đường có chút dấu vết củi lửa lưu lại, đoán chừng đều là người đi tới căn cứ.

Nhưng không nhiều lắm.

Cô theo thói quen thả nhẹ bước chân, muốn kiểm tra mức độ cảm biến âm thanh của lưới phòng ngự trong doanh địa.

Bắt đầu từ khoảng cách 200 mét, cô nín thở, chậm rãi đi về phía sau tường vây.

Trong doanh địa, Vu Nhược Hoa đang lột da hai con rắn mà A Muội bắt về, chặt thành từng miếng nhỏ, ướp với rượu trắng và gia vị, sau đó bỏ vào nồi luộc chín, dùng xiên sắt xiên lên rồi nướng trên lửa.

Hầu như tất cả rắn mà A Muội bắt về đều là rắn độc, Vu Nhược Hoa không dám để mấy con rắn này trong doanh địa lâu ngày, sợ bò ra cắn gà vịt dê thỏ, vậy được không bù mất.

Cho nên nhiều lắm là nhốt vài ngày rồi giết, con mà A Muội bắt về trước đó còn chưa ăn thì A Muội đã bắt về một con khác, thế là bà ấy dứt khoát g.i.ế.c cả hai con một lần, được một bữa ngon.

Làm nhiều lần nên Vu Nhược Hoa cũng có kinh nghiệm hơn, động tác g.i.ế.c rắn lột da như nước chảy mây trôi, thịt rắn nếu trực tiếp nướng trên lửa sẽ hơi cứng nên nấu trước rồi nướng sẽ mềm hơn.

Những con rắn này đều rất mập, vừa đặt lên nướng liền có mỡ chảy ra xèo xèo. Lớp thịt bên ngoài rất nhanh đã cháy giòn, lại rắc thêm nguyên liệu nướng đặc chế của bà ấy.

Thơm đến mức mọi người háo hức nhìn theo.

Lâm Khiếu mấy ngày nay vẫn nịnh nọt Vu Nhược Hoa, đương nhiên lúc này mở miệng khen ngợi: “Mẹ Vu, dì giỏi thật đầy, cháu thấy mấy đầu bếp bên ngoài cũng không so sánh được với dì đâu.”

Tâm tình Vu Nhược Hoa vui vẻ, nhìn anh ta cũng càng thuận mắt hơn, Lâm Khiếu nhân cơ hội bước tới làm trợ thủ cho bà ấy.

Vu Nhược Hoa tán thưởng Lâm Khiếu: “Tiểu Lâm, cháu kết hôn chưa?”

Lâm Khiếu lập tức đứng thẳng: “Dạ chưa, từ nhỏ đến lớn, cháu chưa từng yêu ai hết.”

Vu Nhược Hoa cũng cười: “Với cái thế đạo hiện nay ngay cả yêu cũng không được.”

Bọn họ nói chuyện phiếm ở đây, không ngờ Ngô Tiểu Giang đang ăn xiên nướng đột nhiên hỏi một câu: “Vậy cô Khương sau này sẽ có lấy chồng không ạ?”

Vu Nhược Hoa nói: “Tiểu Nặc cần gì phải lấy chồng chứ? Con bé thích anh chàng nào thì cứ trực tiếp đưa về là được, thích một người thì mang một người, thích hai người thì mang hai người, chỉ cần con bé thích thì nó có thể nuôi cả hậu cung luôn cũng được.”

Lý Mộng thiếu chút nữa bị sặc nước, Lâm Khiếu ngây ra như phỗng, cả người đều choáng váng.

“Mẹ Vu, dì nói gì thế chứ? Khương Nặc không phải là loại cặn bã kia.” Lý Mộng phản đối.

Vu Nhược Hoa nghiêm mặt: “Cái này sao gọi là cặn bã được, chỉ cần anh tình tôi nguyện là được mà, cũng không có chuyện trắng trợn cướp đoạt con nhà người ta, Tiểu Nặc bằng lòng muốn mấy người cũng được. Nếu con bé gặp được một người đáng giá, nguyện ý sống cùng nhau suốt quãng đời còn lại, nâng đỡ nhau đến già thì đương nhiên dì sẽ vui vẻ. Nhưng nếu con bé không thích ai cả, cả đời tự do tự tại thì cũng rất tốt. Đã tận thế rồi, cần gì quan tâm đến nhiều thứ cổ hủ như vậy chứ?”

Nói xong, Vu Nhược Hoa nói với Ngô Tiểu Giang: “Cho nên, cháu phải nhớ kỹ, bản thân mạnh mẽ mới là quan trọng nhất.”

“Dạ.” Ngô Tiểu Giang nghiêm túc gật đầu, siết chặt nắm tay: “Nếu cháu mạnh mẽ được như cô Khương thì cháu sẽ bao nuôi toàn bộ mấy người Lạc Lạc.”

“Lạc Lạc là ai?”

Ngô Đại Hà bất đắc dĩ xoa trán: “Là một nhóm nhạc thần tượng trước kia của con bé.”

Con gái mới 13 tuổi mà đã phải tiếp nhận tam quan gây sốc của mẹ Vu, Ngô Đại Hà không nói nên lời.

Bên ngoài doanh địa, Khương Nặc nghe mà cũng buồn cười.

Mẹ đang dạy cái gì cho một cô bé con vị thành niên thế chứ?

Đi đến chỗ cách lưới phòng ngự 15 mét, trên mặt đất đã có nhiều mảnh trúc cùng với rất nhiều cỏ khô, cho dù có thả nhẹ bước chân như thế nào cũng khó tránh khỏi phát ra tiếng động.

Soạt, soạt, soạt, soạt…

Chuông cảnh báo trong biệt thự số 1 đột nhiên vang lên.

Khương Nặc hài lòng, trong vòng 15 mét, cuối cùng chuông cảnh báo vẫn phát hiện ra cô.

Vu Nhược Hoa phản ứng nhanh, lập tức nhấc d.a.o phay lên, Lý Mộng cũng biến sắc, thò tay lấy khẩu s.ú.n.g trong túi áo.

Chỉ có A Muội vui mừng kêu lên, nhảy ra khỏi cổng rồi nhào thẳng về phía Khương Nặc.

“Gâu gâu gâu!”

Khương Nặc tiếp nhận sự yêu thương nhung nhớ của chú chó.

Trước khi trở về đã cô đã thay quần áo, còn xịt nước hoa, A Muội quả nhiên không ngửi thấy mùi của bé ba, vui vẻ nhảy lên nhảy xuống ở bên cạnh cô.

Khương Nặc về đến nhà vừa kịp lúc ăn thịt xiên nướng.

Đứa nhỏ có mẹ giống như bảo bối, Vu Nhược Hoa để cô ngồi bên đống lửa sưởi ấm, cho cô ăn thịt xiên, lại đi lấy hai cái đùi thỏ, xào cho cô một phần thỏ xào cay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-291.html.]

Trở về doanh địa, cô không cần đeo khẩu trang che mặt nữa.

Cô chỉ đội mũ ngồi bên cạnh đống lửa, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng vì hơi nóng, có mẹ ở bên cạnh chăm sóc, thoải mái đến mức muốn lập tức đi ngủ ngay.

Ăn xong, Khương Nặc thật sự nhớ giường của cô, liền trở về biệt thự số 3.

Từ lúc cô ngồi xuống ăn, Lâm Khiếu chỉ ngơ ngác nhìn. Đến khi người đã đi rồi, anh ta mới định thần lại, đang muốn bước tới nói chuyện thì bị Ngô Đại Hà từ sau đầu đánh một cái, đánh trở về ghế ngồi.

Anh ta ấm ức: “Anh Ngô, sao anh lại đánh tôi?”

Ngô Đại Hà mặt không biểu tình: “Ăn đồ của cậu đi, ăn xong làm việc.”

Lý Mộng ăn thịt nướng, nhìn cảnh tượng này bằng ánh mắt lạnh lùng.

Lúc này Khương Nặc đã quăng mình lên giường của cô.

Vừa mới đặt lưng xuống giường, mẹ liền đi tới nói: “Đi tắm đi, mới về đừng có lên giường nằm ngay như thế, mẹ mới thay ga trải giường hôm trước thôi.”

Khương Nặc giải thích: “Con cũng mới thay quần áo mà.”

Vu Nhược Hoa không để ý tới cô, ném qua cho cô bộ áo ngủ mới giặt xong.

Nguồn nước sinh hoạt của biệt thự số 3 dựa vào bể nước trên tầng thượng, nhưng bể nước vừa đến đêm đã đóng băng nghiêm trọng, lấy nước rất bất tiện. Ngô Đại Hà tới lắp đặt một hệ thống làm nóng chạy bằng điện, thứ này dùng tốt thì tốt thật nhưng lại rất tốn điện, bình thường Vu Nhược Hoa sẽ không nỡ dùng.

Bây giờ Khương Nặc trở về, vì để cho cô tắm rửa thoải mái, Vu Nhược Hoa mới mở hệ thống làm nóng ra làm nóng bình nước nóng trước.

Chờ Khương Nặc rửa mặt xong cũng có thể tắm rửa.

Nước nóng không ngừng tưới lên người, cảm giác kia thùng tắm không cách nào so sánh được.

Cả người Khương Nặc nóng hầm hập thay đồ ngủ bước ra, Vu Nhược Hoa còn đưa tới cho cô một ly sữa đậu nành nóng, kết quả vừa nhìn thấy tóc của cô bà ấy liền sững sờ, giọng run run nói:

“Tiểu Nặc, tóc của con bị sao vậy?”

Giọng nói run rẩy của mẹ khiến Khương Nặc giật mình, cảm thấy như thể tóc mình rụng sạch hoặc mất đầu.

“Phiền phức quá nên cắt.” Cô chạm vào mái tóc ngắn của mình.

Kiểu tóc này khiến mặt cô nhìn xa trông giống như một cậu bé trắng nõn, bản thân cô khi soi gương cũng không quen, cũng không trách mẹ phản ứng lớn như vậy.

Vu Nhược Hoa cau mày, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn được.

Bà ấy nhẹ nhàng xoa mái tóc con gái mình: “Nếu con cảm thấy thuận tiện thì cắt cũng không sao, tóc ngắn nhìn cũng đẹp. Chỉ là tóc đẹp như vậy, có hơi tiếc một chút.”

Khương Nặc nhìn vẻ mặt của mẹ, khẽ ừ một tiếng: “Lần sau không cắt nữa.”

Khương Nặc lấy ra một cốc đầy nước suối không gian đưa cho mẹ.

Đi hơn một tháng, trong khoảng thời gian này mẹ không có nước suối tẩm bổ thân thể, cũng không biết có phải do mang kính lọc hay không mà cô luôn cảm thấy trạng thái của mẹ không tốt như lúc cô ở đây, vành mắt cũng có quầng thâm.

“Con nghĩ nhiều rồi.” Vu Nhược Hoa cười: “Đêm quá dài ngày quá ngắn, bây giờ chúng ta có rời khỏi doanh địa này thì hầu như cũng không thể đi đâu được, dần dần công việc và nghỉ ngơi bị đảo lộn, sống không biết ngày đêm, chẳng lẽ không có quầng thâm dưới mắt sao?”

Khương Nặc nhìn bà ấy uống hết nước suối không gian, lại cho A Muội uống hai chén nước, sau đó liền cầm sữa đậu nành trở lại phòng ngủ.

Tuy rằng trong phòng container cũng có giường của cô, chăn ga gối đệm cũng giống như những thứ mà cô thường dùng nhưng vẫn luôn cảm thấy đồ trong nhà mới là tốt nhất.

Có thể khác nhau ở ly sữa đậu nành nóng trong tay.

Khương Nặc ngáp một cái, dụi mặt vào gối.

Nhưng cô cũng không định cứ ngủ như vậy.

TBC

Cô trực tiếp tiến vào không gian, đi tới chỗ cây đại thụ.

Ở trên cái cây này, thân thể của cô có thể tự do di chuyển, ở trên cành cây leo lên leo xuống, sau đó không cẩn thận ngã xuống, mắt thấy sắp ngã xuống trên bộ rễ cây đan xen.

Nếu không phải cô phản ứng nhanh, trong nháy mắt rơi xuống đã đưa tay triệu hồi một cái ghế lười để làm đệm thì thiếu chút nữa đã bị gãy lưng rồi.

Cô có thể đứng trên rễ cây, nhưng vẫn không cách nào chạm đến mặt đất.

Khương Nặc chỉ cần tới gần cái cây này liền có thể cảm giác được một nguồn năng lượng vô tận trong tinh thần lực của mình, cảm giác này vô cùng thoải mái, muốn ngừng mà không ngừng được.

Cô bám vào nhánh cây leo lên, lên tới chỗ đoạn thân cây rất dày. Cành cây rất to, đây là chỗ hai thân cây phân nhánh, có một chỗ rộng hơn 2 mét, đứng rất an toàn.

Khương Nặc đang có ý định xây một cái nhà trên cây.

Cô gọi tới một cây thước đo, đo đại khái kích cỡ rồi yên lặng ghi nhớ.

Lại vẽ ra hoàn cảnh ở nơi này.

Lại vẽ một chút hoàn cảnh nơi này.

Loading...