Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 292

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:50:56
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Làm xong những việc này, Khương Nặc nhắm mắt lại, trong nháy mắt trở về trên giường của mình.

Đi ngủ thôi.

Mấy ngày nay cô đã quen với việc ngủ một lúc sẽ tỉnh lại, sau đó lại đi vào giấc ngủ.

Lúc cô ở một mình cứ ngủ được 1 đến 2 giờ là sẽ tỉnh lại một lần, trạng thái ngủ không sâu nên rất dễ tỉnh lại.

Sau này có Border Collie và Vân Diệu ở bên cạnh, cô ngủ được nhiều hơn nhưng vẫn theo thói quen ngủ mấy tiếng lại thức dậy.

Chỉ có khi trở về nhà, cô mới hoàn toàn thả lỏng.

Giấc ngủ này ước chừng hơn tám giờ, ngủ đủ liền tự nhiên tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đặt ở trên đầu giường, lại duỗi lưng một cái, cả người đều thoải mái.

Thay áo khoác ngoài đi ra, Khương Nặc lấy nhà kính và cây táo đặt ở tầng ba.

Thời gian này cô đi ra ngoài liên tục, những thứ này đặt ở trong không gian đều ở trạng thái tĩnh, không có cơ hội lấy ra ngoài để sinh trưởng.

Nhưng vừa lấy ra, cô lại lo lắng nó bị c.h.ế.t cóng.

Cuối cùng, nhà kính lại được thu về, chỉ để lại cây táo.

Cây này cô mang về từ núi Việt, cũng phải tìm một chỗ trồng xuống mới được. Chắc chắn là không thể trồng được trong biệt thự, phải bố trí một chỗ trong doanh địa để trồng.

Nhưng trong doanh địa có chuồng nuôi súc vật, củi gỗ chất như núi, lại có ba cái ki-ốt dùng làm kho chứa đồ nên căn bản không có đất trống để trồng trọt.

Khương Nặc quyết định tìm Ngô Đại Hà bàn bạc trước, nghe ý kiến từ người có chuyên môn kiến trúc.

Ngô Đại Hà nghe cô nói muốn trồng cây, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Cô Khương, thật ra cái này dễ xử lý, bên cạnh biệt thự số 3 đều là đất trống, chúng ta chỉ cần mở rộng ra một chút là được, cô trồng cũng không nhiều, không cần quá nhiều chỗ.”

Khương Nặc cũng không định trồng toàn bộ cây đào được ở núi Việt, chỉ muốn trồng ba cây du bốn cây tùng trước, hái chút lá non nuôi thỏ nuôi dê.

Dù sao bây giờ cũng chỉ có mấy con dê, mười mấy con thỏ.

Sau này nhiều hơn rồi nói.

Đại Hà vô cùng tán thành chuyện trồng cây này: “Chỉ là sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của biệt thự số 3 bên này, nhưng trồng một ít cây cũng là để phía sau chúng ta có thêm một khu giảm xóc, bên cạnh cây có thể bố trí cạm bẫy để nâng cao tính an toàn của doanh địa.”

“Ừ, vậy là tốt rồi. Anh vẽ cho tôi một bản thiết kế trước, tôi chịu trách nhiệm tìm mấy ống trúc.”

Ngô Đại Hà gật đầu: “Nhưng nếu mưa axit hoặc tro bụi núi lửa lại đến một lần nữa thì có thể cây không sống được đâu.”

Khương Nặc thản nhiên nói: “Lần này tôi ra ngoài có gặp được một vài cây biến dị nên mới nảy ra ý tưởng mang về cấy ghép ở doanh địa, anh cứ làm đi, mấy chuyện này không cần lo lắng.”

“Được.”

Nói chuyện với Ngô Đại Hà xong, Khương Nặc lại đi tìm Lâm Khiếu.

Lâm Khiếu đang gõ thứ gì đó ở bên cạnh đống lửa, Khương Nặc bỗng nhiên đi tới trước mặt anh ta, anh ta không hề chuẩn bị, suýt nữa gõ trúng ngón tay.

“Cô Khương!” Anh ta lập tức đứng lên.

Khương Nặc nói: “Anh đừng căng thẳng quá, tôi không ăn thịt người.”

“Không... không, tôi không phải có ý đó, thật sự, sao cô lại ăn thịt người được chứ?” Lâm Khiếu luống cuống tay chân.

“Ta muốn xây một cái nhà trên cây.” Khương Nặc nói, đưa tờ giấy mà cô đã đo kích cỡ ngày hôm qua cho anh ta: “Anh xem có thể làm được hay không, cần vật liệu gì, doanh địa chúng ta có đủ hay không, nếu không đủ thì tôi có thể nghĩ cách.”

Đầu óc Lâm Khiếu có chút bối rối, nhìn thấy Khương Nặc đưa đồ tới liền mơ mơ màng màng nhận lấy mở ra xem.

“Cô Khương, vật liệu thì chúng ta có đủ, chỉ cần cô không cần đồ trang trí nội thất thì chỉ cần gỗ là được rồi.” Anh ta nói xong lén nhìn Khương Nặc: “Nhưng làm kích thước này có được không? Cây to như thế này cũng khó tìm lắm.”

Ngô Đại Hà nghiêm mặt: “Đừng có hỏi đông hỏi tây, có thể làm được hay không, chỉ cần nói một câu thôi.”

Ngô Đại Hà rất ít khi hung dữ như vậy, Lâm Khiếu bị anh ta dạy dỗ có chút bối rối.

Cũng may Khương Nặc không thúc giục anh ta, anh ta cố bình tĩnh, sau đó mới hoàn hồn lại: “Có thể làm được, cô yên tâm, nhất định tôi sẽ làm tốt.”

Khương Nặc gật gật đầu, lại nói với anh ta một ít yêu cầu cụ thể: “Tốt nhất là làm thành từng bộ phận, tôi có thể tự mình lắp ráp.”

TBC

“Được, không thành vấn đề.” Lâm Khiếu cam đoan.

Tiếp theo, Ngô Đại Hà bắt tay vào làm lưới phòng ngự, Lâm Khiếu làm nhà trên cây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-292.html.]

Trong doanh địa bắt đầu trở nên bận rộn hơn.

Nhìn Ngô Đại Hà bận trong bận ngoài, Vu Nhược Hoa liền giúp chăm sóc Ngô Tiểu Giang, dạy cô bé cách nhóm lửa nấu cơm, cách tự chăm sóc bản thân mình, cũng dạy cô bé cách rèn luyện thân thể, kiểm tra bài tập về nhà.

Cô bé này rất có năng khiếu về cơ điện, cái gì cũng biết sửa nhưng chữ viết lại thật sự quá xấu, Vu Nhược Hoa khi nào có thời gian rảnh liền bắt cô bé tập viết thư pháp.

Không biết có phải do tận thế hay không mà Ngô Tiểu Giang dậy thì khá trễ, 13 tuổi mới có kinh.

Trước đó Vu Nhược Hoa đã dạy cô bé cần phải xử lý thế nào, cũng đã đưa cho cô bé băng vệ sinh nên cô bé không hề hoảng hốt chút nào, sau khi nói cho Vu Nhược Hoa biết, Vu Nhược Hoa lại nấu nước đường đỏ cho cô bé uống.

Ở trong doanh địa này, Vu Nhược Hoa giống như người lớn trong nhà của tất cả mọi người, bảo ai làm gì thì người đó làm nấy, rất nghe theo sự chỉ huy của bà ấy.

Khương Nặc ở một bên quan sát, cũng yên tâm hơn nhiều.

Hai ngày nay mẹ vừa đến giờ cơm liền quay về căn biệt thự số 3 làm đồ ăn, nấu đủ các loại món ăn cho Khương Nặc.

Khương Nặc xử lý con hươu biến dị, để phần có độc lại trong không gian định sau này ra ngoài tìm chỗ chôn, số thịt còn lại thu được có 120 cân.

Cô cắt 20 cân mang ra cho mẹ nấu.

Phần còn lại thì để đó trước đã.

Tối hôm đó mẹ làm hai món, một món dùng đẳng sâm cắt lát rồi hầm cùng với thịt hươu.

Thứ hai là món thịt hươu xào, từng miếng thịt hươu được ướp với gia vị và ớt trái thái nhỏ, cho gừng và tỏi vào phi thơm trong chảo dầu, sau đó cho thịt hươu vào xào, cuối cùng sẽ có một món thịt hươu cay xé lưỡi, hương vị đủ cả, vô cùng thơm ngon.

Những bộ phận có độc của sinh vật biến dị rất độc, nhưng những bộ phận có thể ăn được lại thật sự rất ngon.

Trong nước thịt bọc đầy linh khí, phối hợp với tay nghề của mẹ, thật sự ngon không cưỡng nổi.

Bữa này nấu gần 2 cân thịt.

Mấy ngày nay bà ấy đều chỉ nấu cho một mình Khương Nặc nhưng Vu Nhược Hoa cũng biết, mặc dù Khương Nặc không nói nhưng cô lấy ra nhiều thịt như vậy chính là để cho mọi người cùng ăn.

Nước suối lấy ra lâu thì linh khí sẽ bay mất, chắc hẳn số thịt này cũng giống như vậy.

Vu Nhược Hoa cắt thịt hươu thành từng miếng nấu thành thịt kho, cho biệt thự số 1 và số 2 mỗi chỗ 8 cân.

Vị hơi giống thịt bò kho, chất thịt chắc nhưng non mềm hơn, lúc muốn ăn cắt thành từng lát mỏng ăn với cơm sẽ rất ngon.

Hơn nữa ăn vào còn tốt cho thân thể.

Có mẹ làm đồ ăn ngon, rảnh rỗi còn có thể uống trà sữa và ăn vặt, không đến mấy ngày, Khương Nặc liền cảm thấy mặt mình hình như tròn hơn một chút.

Nhưng mẹ cũng có chút bướng bỉnh cuối cùng, khi Khương Nặc đề xuất muốn ăn món bún ốc, bà ấy tỏ vẻ ghét bỏ: “Món đó thì con tự nấu đi. Nhiều đồ ăn ngon như vậy, con nghĩ thế nào mà cứ thích cái món mì thối um đó cơ chứ?”

Vì vậy, Khương Nặc cầm bún ốc và hai quả trứng đi tìm Lý Mộng.

Lý Mộng rất hứng thú với cái này, phòng bếp của cô ấy rất ít khi nhóm lửa, đến nay vẫn rất sạch sẽ, không bị ám khói.

“Cô nấu bún đi, tôi sẽ rán trứng.”

Bây giờ các cô ăn trứng thì về cơ bản đều là trứng vịt.

Cũng có nuôi gà rừng nhưng gà rừng không phải ngày nào cũng đẻ trứng, một năm chỉ đẻ trứng hai lần, cộng lại cũng không có bao nhiêu.

Bây giờ còn chưa thấy bọn chúng đẻ trứng, cho dù có đẻ, Vu Nhược Hoa cũng sẽ không nỡ lấy ra ăn mà muốn giữ lại ấp gà con.

Khi hai người đang ăn bún, Lý Mộng bỗng nhiên nói: “Tôi cảm thấy Lâm Khiếu kia có vấn đề.”

Đối với phản ứng của cô ấy, Khương Nặc không hề ngạc nhiên chút nào: “Sao vậy?”

Lý Mộng suy nghĩ một lúc: “Tôi cũng không nói rõ được, nhưng anh ta có rất nhiều hành động nhỏ, đôi khi sẽ lén lút tô tô vẽ vẽ gì đó, tôi đoán có thể là anh ta ghi lại chuyện ở doanh địa của chúng ta, còn về việc muốn sử dụng để làm gì thì tôi không thể xác định.”

Khương Nặc cũng không cảm thấy tên kia có ý đồ sâu xa như vậy nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận.

“Cô còn phát hiện ra cái gì nữa?”

Lý Mộng nói: “Tôi biết cuốn sổ ghi chép của anh ta giấu ở đâu, hay là chúng ta cùng đi lấy xem, nếu như thằng cha này có vấn đề thì chúng ta xử lý sớm một chút, tránh rắc rối về sau.”

Khương Nặc uống một ngụm canh: “Được rồi, ăn xong rồi đi.”

Sau khi hai người ăn bún ốc xong, Khương Nặc thấy Ngô Đại Hà dẫn Lâm Khiếu đi làm lưới phòng ngự ở phía sau biệt thự số 3 liền đi cùng Lý Mộng đến biệt thự số 1.

Loading...