Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 293

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:50:58
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khóa cửa căn biệt thự số 1 đã được Ngô Đại Hà giao một chìa cho Khương Nặc từ trước đó.

Cô dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa ra, sau khi đi vào, Lý Mộng dẫn cô trực tiếp đi lên lầu hai, đi vào phòng ngủ của Lâm Khiếu.

Phòng ngủ này là phòng ngủ thứ hai, phòng ngủ chính là Ngô Đại Hà đang ngủ, phòng làm việc của anh ta cũng ở trong đó.

Ngô Tiểu Giang bây giờ đang sống một mình ở trên tầng ba.

Phòng ngủ của Lâm Khiếu khá sạch sẽ, so sánh với chỗ của Ngô Đại Hà khắp nơi đều là linh kiện, quần áo cũng ném lung tung thì Lâm Khiếu vẫn chú ý đến cuộc sống hơn.

Anh ta đã đến đây được một tháng, căn phòng cũng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp.

Trên bàn đặt mấy cái hòm gỗ, anh ta cũng tự tay làm một cái kệ để đựng những vật dụng cần thiết hằng ngày. Mấy cánh cửa dưới sự tàn phá của lũ lụt và động đất, hoặc ít hoặc nhiều đều bị biến dạng nhưng anh ta cũng đã sửa xong.

Lý Mộng làm như không thấy tất cả những điều này, cô ấy đi thẳng đến bên giường, ngồi xổm xuống, sờ vào một thứ gì đó bên dưới ván giường, tìm thấy một cái hộp gỗ.

Dùng sức đẩy hộp gỗ xuống và mở ra xem, bên trong quả nhiên có một cuốn sổ tay hơi cũ.

Trên mặt Lý Mộng hiện lên vẻ lạnh lùng: “Quả nhiên anh ta không đơn giản.”

Khương Nặc nhận lấy cuốn sổ, lật xem một chút.

Đây chỉ là một cuốn sổ ghi chép bình thường, phía trước vẽ một ít sơ đồ phác thảo, đều là thiết kế về các bộ phận bằng gỗ, nhưng rõ ràng chỉ là mấy bức vẽ tiện tay vẽ ra. Nhiều bức trong đó chỉ có khung, cũng không ghi rõ chi tiết về kết cấu.

Khương Nặc còn nhìn thấy một ít hình ảnh liên quan tới thuyền gỗ, rất giống với chiếc thuyền đưa lương mà cô đã từng gặp.

Những thứ này hẳn là được vẽ lúc làm thuyền cho cộng đồng.

Lật qua loa thêm vài trang trống, cô nhìn thấy một vài chữ.

Nói chính xác hơn thì đó là mấy cái tên.

Khương Tiểu Manh.

Khương Vi Vi.

Lâm Ái Khương.

Khương Tiểu Lâm.

Lâm Điềm Điềm.

Khương Ni Ni.

...

Khương Nặc mặt không biểu tình gấp cuốn sổ lại.

“Cuốn sổ này không có vấn đề gì đâu, chỉ có mấy thứ nhàm chán thôi.” Cô nói.

Lý Mộng không tin lắm, cầm cuốn sổ qua lật xem thử. Đoạn đầu thì không sao, nhưng đến đoạn cuối thì vẻ mặt cô ấy có chút bối rối, sau đó mở to mắt, hít sâu một hơi, tức giận đến xù lông: “Anh ta có bệnh à??Anh ta đang nghĩ cái rắm gì thế chứ!”

Khương Nặc không bị Lâm Khiếu chọc cười, ngược lại bị Lý Mộng chọc cười.

“Không giận không giận.”Cô vỗ vai Lý Mộng: “Chỉ cần không phản bội thì những chuyện này tạm thời không cần phải để ý đến anh ta.”

Lý Mộng vẫn tức giận: “Mấy cái tên còn khó nghe như vậy! Cái gì mà thưởng thức chứ!!”

Khương Nặc cất cuốn sổ vào hộp gỗ, đặt lại dưới gầm giường rồi dẫn Lý Mộng rời đi.

Đến lúc này Lý Mộng nhìn Lâm Khiếu càng không vừa mắt.

Nhưng Lâm Khiếu hồn nhiên không phát hiện, anh ta đang tập trung làm nhà trên cây cho Khương Nặc, vô cùng nhiệt tình, hiệu suất kinh người.

Đối với anh ta mà nói làm nhà trên cây không hề khó chút nào, doanh địa bọn họ có rất nhiều vật liệu gỗ, còn có một số ván gỗ có sẵn, nhưng muốn làm tinh tế một chút thì vẫn phải tốn chút tâm tư.

Bởi vì làm theo từng bộ phận nên mới qua hai ngày, anh ta đã giao phần khung sàn nhà cho Khương Nặc.

Khương Nặc có chút tò mò, mấy thứ mà Lâm Khiếu đưa cho cô nhìn như mấy cái đĩa nhưng có thể ghép lại với nhau mà không cần dùng tới đinh sắt, hơn nữa lại khít chặt, rất chắc chắn.

“Tôi có thể mang đi à?” Cô thoáng ngạc nhiên: “Anh không cần giữ lại làm dàn khung à? Nếu như bây giờ tôi mang đi thì phần còn lại không đóng được phải làm sao?”

Lâm Khiếu hơ đỏ mặt, anh ta gãi gãi tóc sau gáy rồi nói: “Cô Khương, cô yên tâm, phần khung tôi đều đã làm xong rồi, sẽ không xuất hiện loại sai lầm cấp thấp này.”

Anh ta nói như vậy, Khương Nặc cũng yên tâm.

Lâm Khiếu hướng dẫn cô cách lắp ráp như thế nào. Vì đây chỉ là phần dưới nên kết cấu cũng không quá phức tạp, nhưng Khương Nặc cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy nên cũng phải mất một thời gian mới hiểu được.

Cầm lấy số gỗ mà Lâm Khiếu đưa, cô lái xe bán tải ra ngoài.

Lúc này thời gian ban ngày đã không đến 3 tiếng đồng hồ, cho dù trời sáng cũng cực kỳ âm u, bầu trời là một mảnh xám xịt, căn bản không thể nhìn thấy mặt trời.

Nhiệt độ càng ngày càng lạnh, mắt thấy từng ngày từng ngày nhanh chóng tiến vào đêm vĩnh hằng.

Khương Nặc cũng không đi đâu, cô đến công viên rừng rậm liền thu xe lại, sau đó tiến vào không gian, bắt đầu lắp đặt phần khung sàn của ngôi nhà trên thân cây đại thụ.

Lúc mới bắt đầu cũng không ôm kỳ vọng quá lớn.

Nhưng sau khi cô lắp xong toàn bộ khung sàn, cô không khỏi choáng váng.

Ngôi nhà trên cây này của Lâm Khiếu có thể nói là vô cùng tinh chuẩn, cắm ở điểm giao nhau của các cành cây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-293.html.]

Anh ta thiết kế rất chi tiết dựa trên bản kết cấu đại khái mà cô đưa cho anh ta. Không biết anh ta làm sao mà làm được nhưng dù sao thì toàn bộ phần sàn ráp lên vô cùng chắc chắn, bám chắc vào cành cây khiến nó trông liền mạch.

Tay nghề này đúng là rất tốt.

Khương Nặc nhìn thoáng qua, căn nhà này đại khái dài 5 mét, rộng 4 mét, không gian không nhỏ.

Đặt một chiếc giường, một chiếc bàn trà là dư dả.

Sau này cô có thể thỉnh thoảng tiến vào trong không gian, ngủ trên cây đại thụ cũng được.

Ở gần cây đại thụ khiến cô có cảm giác vô cùng an toàn, tinh thần rất thoải mái.

Sau khi sắp xếp xong, Khương Nặc ngồi ở trên đó đọc sách cả ngày.

Sau đó lấy chiếc xe bán tải ra chạy về doanh địa.

Trên xe có hai cây du, một cây tùng.

Chủ yếu là chỉ có thể chở được chừng đó, lần sau lại kéo thêm vài cây nữa cũng được.

Khương Nặc kéo cây về doanh địa, gọi Lý Mộng ra cùng trồng cây với cô.

“Đây là cây biến dị mà tôi phát hiện ở bên ngoài.” Khương Nặc nói.

Cô nhắc Lý Mộng xem chất nhầy ở trên lá cây.

Lý Mộng rất cẩn thận, Khương Nặc trước đó đã bảo cô ấy đeo găng tay lúc trồng cây, lúc này cô ấy nhanh chóng tháo găng tay ra rồi đưa lên mũi ngửi.

“Tốt nhất là đừng chạm vào, sẽ bị dị ứng nghiêm trọng đấy.” Khương Nặc nhắc nhở.

Khi cô ở núi Việt đã chạm phải chất nhầy trên cỏ cây này, làn da lúc đó vừa sưng đỏ vừa ngứa, mà đó là sức đề kháng của cô còn mạnh hơn Lý Mộng rất nhiều.

“Nhờ có những chất nhầy này mà mấy cây này không sợ mưa axit mạnh, nhưng đồng thời, mọi người cũng phải tránh tiếp xúc.” Khương Nặc nói: “Lá non có thể hái xuống cho dê và thỏ ăn, nhưng lúc hái nhất định phải mang găng tay.”

Lý Mộng có chút lo lắng: “Chúng ta chạm phải chất nhầy này thì bị dị ứng, vậy mấy con thỏ kia ăn vào có c.h.ế.t không?”

“Cho nên phải tiến hành theo chất lượng, từng chút từng chút một, đừng cho ăn hết cùng một lúc.”

Lý Mộng vẫn lo lắng: “Vậy có thể trồng sống không? Đất đai vùng này của chúng ta đều bị ô nhiễm hết rồi. Tôi thấy cây cối bên công viên rừng rậm đều thành cây khô hết rồi.”

Khương Nặc nói: “Chúng ta cứ thử xem, ở chỗ tôi đào cây còn bị ô nhiễm nghiêm trọng hơn mà nó cũng sống sót, có thể sống được thì sống, còn nếu trồng mà không sống được cũng không có cách nào.”

Chỉ cần cô ở trong doanh địa thì những cây này chắc chắn có thể sống.

Nhưng cô đi rồi thì khó mà nói trước được.

Những thực vật biến dị này không có linh nguyên cung cấp chất dinh dưỡng thì chỉ có thể dựa vào tưới nước suối không gian để nuôi sống.

Nếu cô không ở doanh địa, không có cách nào tưới nước cho cây được.

Cho nên Khương Nặc cũng không có ý định trồng nhiều loại, trước trồng vài cây thử xem, nếu như trồng không sống được thì trong không gian vẫn còn mấy chục cây.

Hơn nữa cô cũng giữ lại một ít rễ cây, tìm vài cái chậu để trồng thử xem có thể dưỡng ra được mầm hay không.

Về phần những thùng đã trồng thì cô sẽ tưới một lượng lớn nước suối không gian, mỗi tháng tưới một lần, để xem chúng nó hút đầy linh khí rồi có thể chống đỡ thêm được một thời gian nữa không.

“Những cây này tương đối đặc biệt, cũng nói với Ngô Đại Hà và Lâm Khiếu một tiếng, tốt nhất là đừng chạm phải, bình thường nếu cần hái lá cây thì cứ đi cùng mẹ tôi tới hái.” Khương Nặc dặn dò.

Vừa nghe đến tên Lâm Khiếu, Lý Mộng vẫn tức giận thở phì phò.

“Lâm Khiếu thích cô đúng không? Nhưng tôi cứ luôn cảm thấy nếu anh ta có ý nghĩ như vậy thì đã làm vấy bẩn cô rồi.”

Khương Nặc nghe vậy cười nói: “Hình như cô có thêm kính lọc đối với tôi rồi, tôi nào có ưu việt như vậy đâu. Trước kia tôi còn thích Uông Tiệm Ly nữa.”

Lý Mộng nghe xong, lập tức nghẹn họng.

Hình như là có chuyện như vậy.

Cảm giác buồn nôn mà Uông Tiệm Ly để lại cho cô ấy không thể xóa đi được, thậm chí trong lúc nửa đêm nằm mơ, hình ảnh khuôn mặt ba người kia đều có thể làm cho cô tỉnh lại từ trong giấc mơ, cũng tràn ngập sát ý.

“Cái đó... Cái đó không giống, cô đã g.i.ế.c c.h.ế.t Uông Tiệm Ly, ném anh ta ở trong tòa nhà giống như rác rưởi, anh ta căn bản không tính là gì cả, không đáng nhắc tới.”

Khương Nặc lắc đầu, nhẹ nói: “Hồi nhỏ tôi là một học sinh gương mẫu, vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần vào được đại học tốt, có công việc tốt là có thể chăm sóc được mẹ mình. Vì vậy lúc tôi học cấp ba rất mệt mỏi, lúc học đại học vì học bổng mà càng mệt hơn, sau khi vào xã hội vẫn không được nghỉ ngơi. Lúc đó Uông Tiệm Ly mỗi ngày đều chào buổi sáng chúc ngủ ngon sớm tối ân cần, chăm sóc tận tình cho những người mới đến như chúng tôi, bởi vậy tôi mới thật sự thích như thế.”

TBC

Sau này tôi lại nghĩ, chưa chắc tôi đã thích người này.

Tôi chỉ là thích khoảnh khắc sau khi thức đêm tăng ca, khó khăn lắm mới được nằm trên giường, cầm điện thoại lên lại có người quan tâm đến mình.

Nếu như trong khoảng thời gian đó có một người khác dịu dàng quan tâm đến cô thì chắc hẳn cô cũng sẽ sinh ra ấn tượng tốt như vậy.

Bởi vì khi đó, cô có lỗ hổng về mặt tình cảm.

Thay vì nói cô thích ai đó, không bằng nói, lúc đó cô cần phải có một người để cô thích, để cuộc sống ngoại trừ công việc ra thì vẫn còn có thứ khác nữa.

Mà bây giờ, cô cũng không có nhu cầu đó.

Đối với Lâm Khiếu, cô không hề có ý nghĩ gì cả.

Tay nghề của anh chàng này không tệ, nếu như anh ta chăm chỉ làm việc, cống hiến cho doanh địa, Khương Nặc sẽ cung cấp cho anh ta một chỗ nương thân tương đối an toàn.

Chỉ thế mà thôi.

Loading...