Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 294
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:51:01
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc nhìn về phía Lý Mộng: “Cô nói đúng, Uông Tiệm Ly không tính là gì cả, nhưng con người không cần phải phủ nhận quá khứ của mình, có những trải nghiệm kia mới có tôi của hiện tại, lòng tôi không có khúc mắc, không ngại nhắc tới.”
Lý Mộng ít nhiều cũng có chút chấn động.
Cô ấy cho rằng sự mập mờ với Uông Tiệm Ly là quá khứ đen tối của Khương Nặc.
TBC
Nhưng Khương Nặc xem ra thật sự rất thản nhiên, không thèm quan tâm đến chuyện đó.
Lý Mộng là một người cẩn thận mẫn cảm, luôn vô thức sẽ tích tụ những gánh nặng trong lòng.
Nhiều lúc cô ấy thật sự ghen tị với sự mạnh mẽ trong lòng Khương Nặc, cũng sẵn sàng đi theo cô.
Khương Nặc quá kiên định, nếu như cô có một mục tiêu thì chắc chắn cô sẽ dẫn dắt mọi người đi về phía đó.
...
Sau khi trồng cây xong, mỗi ngày đều tưới một lượng lớn nước suối không gian.
Mấy ngày kế tiếp Khương Nặc liền cưa cây trúc từ trong không gian, cưa ra rồi lại dùng d.a.o găm cắt thành từng mảnh nhỏ.
Ngô Đại Hà bố trí thêm một tấm lưới phòng ngự nhỏ ở biệt thự số 3, nhưng anh ta tự tay làm hết mọi việc từ đóng cọc cho đến kẹp lưới, không cần đến Khương Nặc.
Mà nhà trên cây do Lâm Khiếu làm cũng được giao cho Khương Nặc theo bốn chuyến.
Anh ta suy nghĩ rất chu đáo, tự tay lắp ráp những phần kết cấu phức tạp, những phần cần Khương Nặc lắp ráp đều là nhưng phần đơn giản. Trí nhớ của Khương Nặc rất tốt, anh ta hướng dẫn qua vài lần là cô đã ghi nhớ gần như toàn bộ.
“Cô Khương, cô thật sự rất có thiên phú.” Lâm Khiếu không ngừng khen ngợi.
Khương Nặc:Cứ nghe một chút là được.
Cô cũng từng nghĩ đến chuyện học nghề mộc, nhưng gần đây nhìn thấy Lâm Khiếu sử dụng những công cụ kia, máy cắt gì đó thì không nói, cưa thì có 4 loại, bào có 16 loại, đục hơn 30 loại, thước có 6 loại, còn có các loại mực, máy khoan chì.
Anh ta còn có cả một hộp d.a.o chuyên dùng để chạm trổ.
Khương Nặc tùy tiện nhìn một chút, sau đó liền hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ này.
Những kỹ thuật này nếu không khổ luyện là không thể nào thành được, tốt nhất vẫn là nên học y đi.
Dù sao cô cũng đọc sách lâu như vậy rồi.
Sau khi nhận hàng, Khương Nặc liền chất hết lên xe bán tải rồi lái xe ra ngoài.
Sau đó cô tùy tiện tìm một chỗ không người, đem ngôi nhà trên cây vào không gian rồi tiến hành lắp ráp nó trên cây đại thụ.
Cuối cùng cũng hoàn thành.
Có thể nhìn ra được Lâm Khiếu đã đầu tư rất nhiều tâm huyết vào việc này, ngôi nhà trên cây rất tinh xảo, vừa khít với mấy cành cây nên rất vững chắc.
Chiều cao của ngôi nhà gần 5 mét, không gian bên trong được tận dụng tối đa, cầu thang được dùng để ngăn thành hai tầng mang cảm giác giống như một căn hộ thương mại.
Khu sinh hoạt phía dưới, khu nghỉ ngơi phía trên.
Cửa sổ được dựng lên để bảo đảm không khí được lưu thông cùng ánh sáng.
Ngoài ra còn có một số hoa văn được chạm khắc trên khung cửa sổ.
Bề ngoài của ngôi nhà rất có phong vị cổ tích, đại khái là hơi thở thiếu nữ trong tưởng tượng của Lâm Khiếu, phong cách cổ kính pha chút Disney, trên nóc nhà còn có hai cái tai mèo.
Trên cửa còn có một cái móng vuốt mèo chạm khắc bằng gỗ.
Trừ bỏ những chi tiết có chút đáng yêu quá mức này, trên tổng thể Khương Nặc vô cùng hài lòng.
Trước đó cô đã thu một ít gỗ tử tô, bình phong bằng gỗ gụ, các loại bàn trà, bây giờ có thể lấy ra bày biện.
Trên tầng có một chiếc giường gỗ.
Trải nệm và ga giường mềm mại lên, lại bỏ thêm chăn mền, gối.
Cạnh giường có một cái giá treo quần áo bằng gỗ, treo mấy bộ đồ ngủ bình thường hay mặc.
Đầu giường đặt một cái bàn nhỏ, đặt mấy quyển sách y mà cô đang đọc.
Không gian không thích hợp để ngủ bởi vì trong này vẫn luôn là ban ngày, tuy trên bầu trời không nhìn thấy mặt trời nhưng ánh sáng vẫn luôn rất sáng.
Cho nên Khương Nặc lắp hai lớp rèm cửa có thể cản được 80% ánh sáng.
Khi kéo rèm xuống, cũng đủ tối để đi vào giấc ngủ.
Dần dần từng chút một, Khương Nặc trang trí ngôi nhà trên cây này thành gian phòng lý tưởng của mình.
Sau đó thoải mái nằm trên giường ngủ một giấc.
Cảm giác liên kết với cây đại thụ khiến cô vô cùng thoải mái, tinh thần lực cuồn cuộn không dứt, từ từ phối hợp luyện tập, cảm giác cũng có thể tăng lên một chút.
Trở lại doanh địa, cô mang đến cho Lâm Khiếu một ít đồ ăn.
Gạo, bột mì, thịt khô, đồ hộp.
Còn có một số đồ dùng hàng ngày.
Cứ cách vài ngày Vu Nhược Hoa sẽ làm một ít món ăn ngon cho mọi người, nhưng phần lớn thời gian thì anh ta vẫn ăn phần lương thực dự trữ của Ngô Đại Hà.
Vu Nhược Hoa sẽ thêm một ít rau quả mà bọn họ trồng vào, ăn một thời gian dài thì có thể từ từ cải thiện thể chất.
Nhưng Khương Nặc cũng nghe nói bệnh hô hấp của Lâm Khiếu có hơi nghiêm trọng, bệnh đã đến tận gốc rễ, cho dù không bị bệnh thì thỉnh thoảng vẫn ho khan nên không thể làm việc trong thời gian dài được.
Cho nên cô lại bảo mẹ kho thêm nhiều thịt hươu hơn, giao cho Lâm Khiếu.
Đây là thứ mà anh ta xứng đáng nhận được cho công sức làm ra ngôi nhà trên cây cho cô.
Lâm Khiếu đột nhiên được nhận vật tư từ Khương Nặc, cả người đều có chút ngơ ngác.
Đến lúc này anh ta mới biết được, chẳng trách anh Ngô vẫn luôn nói cô Khương là lão đại, thì ra đó là sự thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-294.html.]
“Đi theo Ngô Đại Hà làm việc cho tốt.” Khương Nặc thản nhiên nói.
Anh ta luôn miệng cam đoan: “Cảm ơn... Tôi sẽ làm, cô Khương, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ.”
Khương Nặc đặt đồ xuống rồi rời đi.
Lâm Khiếu nhìn vật tư trên xe đẩy, bần thần một lúc lâu.
Cuối cùng, anh ta đã thực sự có cảm giác Khương Nặc là lão đại còn mình là đàn em rồi.
Toàn bộ cây đã được trồng, lưới phòng ngự cũng đã lắp xong.
Trong doanh địa, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, Khương Nặc được mẹ kiên trì cho ăn nên cũng béo thêm 2 cân, mặt tròn xoe.
Đã từng có Vân Diệu bồi luyện nên bây giờ khi luyện đao một mình, cô luôn cảm thấy khó chịu.
Ăn nhiều, rèn luyện ít, đương nhiên sẽ béo lên.
Những ngày này ngay cả A Muội cũng có biểu hiện tốt, mỗi ngày đều đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Những người sống gần đó đều bị nó gây họa cả một lượt, gà rừng con mới hơn một tháng đã bị nó tha trở về.
Nhìn A Muội mỗi ngày đi sớm về trễ, toàn thân lấm lem bùn đất, Khương Nặc liền mang nó lên lầu tắm rửa cho nó.
Vu Nhược Hoa đau lòng A Muội: “Khương Nặc không thiếu đồ ăn đâu, A Muội cứ chơi đùa thoải mái đi.”
“Ư ư.”A Muội ủi người Khương Nặc, ra sức làm nũng.
Vu Nhược Hoa nói: “Yên tâm đi, trong lòng Tiểu Nặc chỉ có mày thôi, không có con ch.ó nào khác đâu. Có tao ở đây, nếu con bé dám mang con ch.ó khác trở về thì tao sẽ đuổi nó đi ngay! Trên đời này làm gì có con ch.ó nào tốt hơn A Muội của chúng ta chứ, hoàn toàn không có!”
“Gâu gâu!”
A Muội nghe vậy lại có chút lâng lâng, còn kéo góc áo Khương Nặc đến xem chuồng nuôi thú.
Chuồng nuôi thú mới quả thật rất rộng rãi, dê, thỏ, gà rừng, vịt đều được nuôi trong ngăn riêng của mình, còn có máng ăn dành riêng cho từng loại, việc quét dọn cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
A Muội liếc Khương Nặc, đứng đó ngẩng cao đầu.
Cô gái kia, cô xem đi, đây chính là đế chế mà tôi đã xây dựng nên cho cô đấy!
Khương Nặc cười cười, ôm A Muội xoa tới xoa lui: “Không tệ, không tệ, ở nhà này A Muội là ngoan nhất.”
Tất cả mọi chuyện ở doanh địa vẫn rất thuận lợi, Khương Nặc cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi.
Đã đến lúc cân nhắc đến việc đi Nghi Thành.
...
Mấy ngày nay, đã chỉ còn đêm tối.
Nhiệt độ không khí vẫn đang giảm xuống, cho dù doanh địa không thiếu gì nhưng việc lấy nước vẫn càng ngày càng khó hơn. Bể chứa nước cũng bị đông thành băng, dùng điện sưởi ấm lại tiêu tốn quá nhiều năng lượng.
Lý Mộng mỗi ngày đều nghe radio, lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Trong thời gian này, cô ấy lại đi đến thị trấn Ngô Hưng một chuyến để chuẩn bị cho việc xây nhà nấm ở doanh địa.
“Có thể sẽ còn có mưa axit nữa.” Cô ấy thở dài.
Thời tiết cực lạnh khiến cho việc sống sót trở nên càng khó khăn hơn.
Ở nhiệt độ này, nếu như không đốt củi sưởi ấm thì con người sẽ rất dễ bị đông c.h.ế.t trong lúc ngủ.
Thị trấn Ngô Hưng bên kia đề nghị dùng một lượng lớn nấm hương, nấm kim châm để đổi một cặp dê con. Khương Nặc đồng ý, sau khi thương lượng với mẹ thì cô cho bọn họ thêm một đôi cặp gà rừng.
Việc giao dịch cũng là Lý Mộng làm.
Sau cuộc hỗn loạn lần trước, thị trấn Ngô Hưng đã thành lập một đội bảo vệ của riêng mình, nhưng theo sự biến mất của ánh sáng ban ngày thì bây giờ đã không còn người nào qua lại nữa, thị trấn gần như đã trở thành một hòn đảo cô lập giữa đêm tối.
Tiếp theo, mọi người sẽ phải đối mặt với bóng tối, lạnh lẽo, nỗi sợ hãi, sự cô độc cùng với khả năng cao sẽ xảy ra mưa axit lần nữa.
Sau khi căn cứ mở cửa, cộng đồng dần dần hủy bỏ, cũng sẽ không đưa lương thực cứu trợ tới nữa.
Những người sống sót không đến căn cứ thì trước mắt vẫn có thể đến những chỗ được chỉ định để lấy nước.
Hoặc là lấy vật phẩm đổi điểm tích lũy, lại dùng điểm tích lũy đi căn cứ đổi vật tư.
Thị trấn Ngô Hưng cũng bởi vậy mà cuộc sống trở nên càng thêm gian nan.
Mọi người tập trung về phía căn cứ, còn mọi người ở đây không đi căn cứ mà chỉ ôm nhau sưởi ấm, rõ ràng cuộc sống thật sự khó khăn.
Nhưng cho dù khó khăn đến đâu thì cũng phải luôn tiến về phía trước.
Khương Nặc đề nghị Lý Mộng: “Có cần để Ngô Tiểu Giang đến biệt thự số 2 ở không? Tôi thấy tay con bé rất ổn định, lực tay cũng khỏe, có thể học cách b.ắ.n súng. Cô có thể bắt đầu dạy con bé dùng ná cao su, con bé đã 13 tuổi rồi, đã có thể trở thành lực lượng chiến đấu của doanh địa.”
Nói xong, cô dừng một chút: “Lúc này chỉ có đêm tối, để tiết kiệm năng lượng thì thời gian mọi người ra bên ngoài biệt thự rất ít, nếu như mưa axit lại kéo đến thì đến lúc đó con bé sẽ không dễ tìm cô để luyện tập, tạm thời ở căn biệt thự số 2 sẽ thuận tiện hơn, mà cô cũng sẽ không quá tịch mịch.”
Lý Mộng ngẩn người.
Cô ấy vẫn luôn che giấu rất kỹ, không ngờ vẫn bị Khương Nặc phát hiện ra.
Trận mưa axit lần trước, cô ấy còn có thể dùng bộ đàm tìm Khương Nặc nói chuyện phiếm để giải tỏa áp lực tinh thần.
Lần này, rất rõ ràng Khương Nặc lại đang chuẩn bị rời đi.
Cô ấy mím môi, trong lòng có chút ấm áp.
“Lần này cô phải đi bao lâu, nếu không thì dẫn tôi đi cùng đi, tôi có thể giúp cô được.”
Khương Nặc lắc đầu: “Hiện tại doanh địa còn cần cô.”
Đây là lời nói thật.
Nếu Lý Mộng không có ở đây mà một nhóm côn đồ có vũ trang kéo đến, chỉ dựa vào A Muội và mẹ là rất nguy hiểm.
“Để lần sau đi, tôi sẽ dẫn cô đến căn cứ xem thử.” Khương Nặc nói.