Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 296

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:51:05
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cách đó không xa, Khương Nặc ẩn mình trong bóng tối, nhìn về phía bóng lưng nhanh chóng rời đi kia.

Chẳng trách người của nhà họ Diệp không trực tiếp động thủ, hóa ra là người ta có súng.

Mục tiêu của bọn họ rõ ràng là chồng của Chu Duyệt Nghiên.

Trên tư liệu nói, chồng cô ấy làm việc ở tổ chức cứu hộ Nghi Thành.

Chuyện này cũng phù hợp với việc mà người đàn ông cầm s.ú.n.g đang làm.

Trên tư liệu còn có tên của anh ta, cô nhớ là Trịnh Nhất Hiên, nam, 37 tuổi.

Khương Nặc không hề nhúc nhích, nhìn mấy người Trịnh Nhất Hiên tìm tới tìm lui, cuối cùng, bọn họ tìm ra hai t.h.i t.h.ể trẻ tuổi một nam một nữ từ dưới đống đổ nát.

Không biết đã c.h.ế.t bao lâu, thời tiết quá lạnh, t.h.i t.h.ể đều đã đông cứng lại.

Trịnh Nhất Hiên thở dài: “Đã muộn rồi.”

Ở tận thế, bọn họ đã gặp quá nhiều chuyện như thế này nên đã không còn quá nhiều bi thương nữa.

Bọn họ chuyển hai t.h.i t.h.ể vào trong một cái hố rồi thiêu đốt theo quy định, tránh cho sau này thời tiết ấm lên, hai t.h.i t.h.ể bị thối rữa phát sinh một lượng lớn vi khuẩn.

Sau đó, anh ta định rời đi.

Khương Nặc suy nghĩ một chút, lựa chọn hành động vào lúc này.

Trước tiên cô phát ra một tiếng động yếu ớt, sau đó chậm rãi ló đầu ra.

Trịnh Nhất Hiên cũng đã nhận ra cô, giơ cây đuốc lên rồi cẩn thận đi về phía cô.

Trong bóng tối, anh ta nhìn thấy một người đội mũ khẩu trang ngồi ở phía sau đống đá đổ nát, bộ dáng gầy gò, tóc ngắn, nhất thời không phân biệt được là nam hay nữ.

“Nhóc, cháu không sao chứ?” Anh ta hỏi: “Hòn đá vừa nãy là cháu ném à?”

Khương Nặc gật đầu.

TBC

Trịnh Nhất Hiên xuất hiện ở khu mỏ, chứng tỏ nơi trú ẩn của bọn họ đại khái cũng ở trong khu mỏ này.

Cô muốn đi sâu vào khu mỏ để tìm linh nguyên, đồng thời cũng định quan sát Trịnh Nhất Hiên một chút.

Nếu anh ta đủ đáng tin cậy thì giao tư liệu của viện nghiên cứu cho Chu Duyệt Nghiên vợ anh ta là tốt nhất.

Dù sao thì đề tài mà Chu Duyệt Nghiên hiện đang nghiên cứu chính là sản xuất số lượng lớn loại hạt giống mới.

Một khi thành công thì có thể cứu sống tính mạng của rất nhiều người.

Đồng thời, đây cũng là một lời hứa của cô.

Khương Nặc nhỏ giọng nói: “Là tôi... tôi thấy các anh đang tìm người, muốn ra ngoài nhưng lại sợ.”

Trịnh Nhất Hiên nghe ra được đây là một cô gái, không khỏi ngẩn người, vội vàng cất s.ú.n.g đi: “Đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu, tôi là người phụ trách cứu hộ ở Nghi Thành, cô có thể tin tưởng tôi.”

Nói xong, anh ta lấy ra thẻ công tác của mình, cũng giải thích đơn giản cho Khương Nặc.

Hai ngày trước, nơi trú ẩn của bọn họ tiếp nhận mấy người sống sót, từ thông tin của mấy người sống sót kia thì biết được mấy người kia định cùng nhau đi đến căn cứ, nhưng lại bị lạc đường, đồ ăn cũng hết.

Trong số những người đồng hành có một đôi tình nhân, cô gái bị bệnh, khó thở, anh chàng kia không đành lòng bỏ cô ấy lại nên cũng dừng lại.

Những người khác tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng không tới được căn cứ, lại gặp những người ở nơi trú ẩn.

Trịnh Nhất Hiên biết được còn có người sống sót ở bên ngoài liền hỏi thăm vị trí đại khái, dẫn theo hai người đi ra tìm.

Những chuyện sau đó thì Khương Nặc cũng đã nhìn thấy.

Khương Nặc nghe anh ta nói xong mới nói: “Tôi và em trai tôi cũng muốn đi căn cứ nhưng nửa đường bị lạc nhau, tôi bị lạc đường, không dám đi quá xa, sợ em trai tôi quay về tìm không thấy tôi nên vẫn dừng lại ở gần đây, đồ ăn cũng đã ăn hết rồi.”

Nói xong, ánh mắt cô nhìn về ngọn lửa bốc cháy hừng hực trong hố đá.

“Tôi không biết hai người kia, cũng chưa từng gặp họ bao giờ, tôi sợ gặp người xấu nến cứ trốn tránh, không dám tùy tiện tiếp xúc với người ta. Vừa nãy tôi cứ nghe thấy các anh liên tục gọi mới theo tiếng gọi đi tới.”

Cô nói lời này rất hợp tình hợp lý, Trịnh Nhất Hiên đương nhiên không có nghi ngờ gì, anh ta thấp giọng nói.

“Trước tiên cứ về nơi trú ẩn với chúng tôi đã, nơi đó có đồ ăn, sẽ không để cô bị c.h.ế.t đói đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-296.html.]

Khương Nặc nghe xong, có vẻ hơi do dự.

Tất nhiên, cũng không hoàn toàn là kỹ năng diễn xuất mà cô thực sự do dự một chút. Khu mỏ này lớn như vậy, nếu đi sâu vào trong, có khi nào Border Collie không tìm thấy cô không.

Vân Diệu trực tiếp xuống xe ở Vạn Thành, không biết sau đó anh ta có đi đâu khác không nhưng thời gian mình về doanh địa không ngắn, anh ta chắc chắn sẽ đến trước.

Bây giờ không tiện liên lạc, chỉ có thể chờ Border Collie tới tìm cô, nếu vẫn không tìm thấy thì có lẽ chú chó kia sẽ lo lắng.

Sau một lúc lâu, cô mới nói: “Nếu mà tôi rời đi thì em trai sẽ không tìm được tôi.”

Trịnh Nhất Hiên nhíu mày: “Cô không có đồ ăn, ngoài trời lạnh cóng, nếu cô cứ ở chỗ này chờ thì có lẽ sẽ mất mạng vô ích.”

Nói đến nước này, Khương Nặc liền gật đầu: “Được rồi.”

Nói xong, cô liền đi theo sau ba người Trịnh Nhất Hiên đi vào chỗ sâu trong khu mỏ quặng.

Không đi không biết, khu mỏ này còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô.

Hơn nữa trải qua địa chấn, khắp nơi đều là đống đổ nát, đường rất khó đi, lại giao nhau chằng chịt nên nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị lạc đường.

Trong bóng tối, mỗi khi đi một đoạn đường, Khương Nặc sẽ lặng lẽ ném ra một cái khăn mặt dùng một lần.

Cô dùng đồ đạc khá tiết kiệm, khăn mặt dùng một lần sau khi dùng xong cũng sẽ để lại trong không gian để lần sau có thể lấy ra dùng lau sàn nhà gì đó.

Trên này có mùi của cô, lại rất nhẹ, ném vào trong bóng tối sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh nào, như vậy có thể giúp cho Border Collie tìm được cô.

Đi bộ gần ba tiếng đồng hồ, mấy người Trịnh Nhất Hiên rõ ràng đã mệt mỏi nên dừng lại nghỉ ngơi một lát, cũng hỏi Khương Nặc: “Cô còn chịu đựng được không?”

Khương Nặc không nói gì, chỉ gật đầu.

Trịnh Nhất Hiên an ủi nói: “Sắp tới rồi, kiên trì thêm một chút.”

Lại đi thêm hai tiếng nữa, bọn họ đi thẳng vào sâu trong khu khai thác mỏ, đi tới một vùng núi.

Thiên tai xảy ra ở mỗi vùng là không giống nhau.

Từ Vạn Thành một đường đi tới đây, cảm giác này càng lúc càng rõ ràng, đã quen với việc trong không khí có lẫn mùi vị ăn mòn, bên ngoài đều là cây c.h.ế.t khô.

Nhưng sau khi tiến vào khu vực Nghi Thành, không khí rõ ràng dễ chịu hơn hẳn, chỉ thoang thoảng mùi lưu huỳnh của tro bụi núi lửa.

Điều này cho thấy ở Nghi Thành gần như không có mưa axit.

Công thêm địa hình ở khu vực khai thác mỏ khá cao, có đồi có núi, tuy rằng nhiều khu rừng rộng lớn đã bị gãy đổ, bị đất đá vùi lấp nhưng vẫn có thể trông thấy nhiều cây còn sót lại.

Nghĩ như vậy thì vào thời kỳ mưa lớn, ở Nghi Thành này còn tốt hơn ở những nơi khác.

Đáng tiếc cuối cùng lại nghênh đón một trận hủy diệt cuồng bạo.

Mấy người Trịnh Nhất Hiên dẫn Khương Nặc đi tới một hang động ở phía sau vùng núi.

Rõ ràng cái hang này không được hình thành do tự nhiên bởi vì bên trong rất gọn gàng, là do con người đào ra, nhìn hơi giống một hầm trú ẩn nhưng so với hầm trú ẩn thì chắc chắn hơn nhiều.

Thấy Khương Nặc nhìn qua nhìn lại, một người thanh niên trẻ tuổi mặc quân phục tên là “Tiểu Lý” đi ở phía sau Trịnh Nhất Hiên cho là cô sợ hãi nên giới thiệu.

“Đây là một kho chứa đựng vật tư quan trọng, khả năng kháng chấn ở mức độ cao nhất. Nhưng sau khi xảy ra mấy trận động đất thì nó gặp phải đứt gãy địa chấn, phần lớn đã bị sụp đổ, hiện tại chỉ còn khu vực ở gần sát mặt đất là còn sử dụng được nên chúng tôi liền trưng dụng, làm chỗ trú ẩn tạm thời.”

Khương Nặc gật đầu, chẳng trách người ta vẫn có thể ở lại chỗ này được.

“Nơi này có rất nhiều vật tư không?” Cô hỏi.

Tiểu Lý cười khổ: “Trước kia thì chắc là có, nhưng tôi chưa từng thấy bao giờ. Lúc tôi đến nơi này thì nó đã sụp đổ gần hết rồi. Từ trận mưa to đầu tiên đến bây giờ đã gần ba năm rồi, nào còn vật tư gì nữa đâu. Nhưng mà cô cứ yên tâm, cô tới chỗ trú ẩn này thì cứ cách mỗi ngày là có thể nhận được chút đồ ăn và nước uống, đây là quy định.”

Khương Nặc đi theo anh ta vào trong.

Bên trong ồn ào, rất nhiều người ngồi trên mặt đất hoặc là trải chiếu, vô cùng chật chội, mùi cũng rất khó ngửi.

So sánh với thời tiết lạnh lẽo ở bên ngoài thì căn phòng này tương đối ấm áp.

Cô lặng lẽ chạm vào sàn nhà, có hơi ấm, có vẻ như căn phòng này trước đây được thiết kế theo kiểu hầm trú ẩm, trong phòng có thể đốt lửa để làm nóng.

Đây cũng là lý do vì sao tất cả mọi người đều chen chúc ở chỗ này.

Ngoại trừ căn phòng này thì những nơi khác thực sự quá lạnh.

Loading...