Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 298
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:51:10
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong hố nước sâu này, người nào có đầu óc linh hoạt thì có thể kiếm được một khoản không nhỏ, những người như bọn họ suy nghĩ không linh thông, cũng không ước muốn gì to lớn, có thể đủ nuôi gia đình là được.
Hai việc lớn nhất trong đời anh ta là kết hôn vào năm hai mươi hai tuổi, vừa đủ tuổi lập gia đình theo pháp luật.
Vợ của anh ta là bạn học cấp hai, hai người mắt đi mày lại, thiếu chút nữa đã bỏ lỡ nhau.
Bọn họ cũng không lên đại học, vợ anh ta tới nơi khác làm công, phải qua mấy năm mới trở về được một lần vào dịp Tết Âm Lịch, hai người gặp lại nhau khi đi ăn cùng một người bạn học khác.
Lúc đó anh ta đã gom hết dũng khí cả đời, cũng may là không chọn sai, anh ta đã có được người mình yêu nhất trong đời.
Chuyện thứ hai là năm năm sau khi kết hôn, cuối cùng bọn họ cũng có được một đứa con gái.
Hai vợ chồng không dễ gì mới có được đứa nhỏ này, thân thể vợ anh ta không tốt, bọn họ đã đến rất nhiều bệnh viện thăm khám, uống thuốc nhưng đều vô dụng. Ngay lúc bọn họ chuẩn bị từ bỏ thì vợ anh ta đột nhiên mang thai.
Đó chính là bảo bối trân quý nhất của bọn họ.
Bọn họ bao bọc con gái đến lúc trưởng thành, con gái cũng rất biết tranh đua, dưới sự ủng hộ của bọn họ, con bé đã tham gia thi công chức, thành tích vô cùng lý tưởng, đó cũng là chuyện may mắn nhất trong những ngày cuối đời của anh ta.
Ít nhất cuối cùng cũng nhận được tin con gái đang công tác ở xã khu, chờ khi xã khu giải tán thì con bé sẽ cùng đồng nghiệp tới căn cứ.
Chỉ tiếc là vợ anh ta đã c.h.ế.t trong trận động đất.
Sớm biết như vậy thì bọn họ đã không chạy ra ngoài, ra ngoài rồi thì phải lang bạt khắp nơi, đói đến mức da bọc xương, còn chẳng bằng ở nhà, an tường rời đi.
“Con gái của tôi tên là Vạn Thiên Tầm. Dễ nghe không? Chúng tôi chẳng được học hành đàng hoàng, sau khi sinh con gái, chúng tôi sợ mình đặt tên sẽ khó nghe nên đã tốn tiền mời một sư phụ đặt giúp, sư phụ nói vợ tôi họ Vạn, chúng tôi cũng phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới có được đứa nhỏ này, không bằng đặt tên là Vạn Thiên Tầm, chỉ là phải mang họ mẹ, hỏi tôi có đồng ý hay không.”
Nói đến đây, người đàn ông lộ ra chút kiêu ngạo: “Từ nhỏ đến lớn, con bé đều rất thích tên của mình.”
Vân Diệu chia cho anh ta củ khoai mà Khương Nặc cho anh khi trước, thức ăn mang linh khí sẽ giúp anh ta chống đỡ được một hơi cuối cùng.
Lúc nghỉ ngơi, trời giá rét, Vân Diệu nhóm lửa, Biên Mục cũng sẽ canh giữ bên cạnh người đàn ông, giúp anh ta duy trì nhiệt độ cơ thể.
Người đàn ông nhìn Biên Mục, mơ hồ nói: “Lúc con gái tôi con nhỏ luôn rất muốn nuôi chó nhưng chúng tôi cứ mãi không đồng ý, nhưng con bé lại thích chó như vậy, nhìn thấy chó nhà người ta đều muốn sờ, thật ra nuôi chó cũng khá tốt, nếu sớm biết thế này thì tôi đã cho nó nuôi rồi.”
Vân Diệu không thích nói chuyện, chỉ yên lặng nghe.
Cũng may người đàn ông này chỉ lầm bầm lầu bầu vài câu như vậy.
Vân Diệu cõng anh ta về tới khu khai thác mỏ, tìm tới thôn làng nơi mà anh ta nói, nhưng nhà cửa ở đó đều đã sụp đổ hết, e là người đàn ông họ Vạn kia cũng không tìm thấy nhà mình ở đâu.
Trên thực tế, trong hai ngày cuối cùng, ý thức của anh ta đã rơi vào trạng thái lơ mơ không rõ ràng, ngay cả đường đi cũng không nhận ra.
Nhưng ít ra khi Vân Diệu nói đưa anh ta về nhà, anh ta vẫn vô cùng vui vẻ.
Vạn Thiên Tầm.
Khương Nặc cẩn thận lặp lại cái tên này, lại phát hiện ra bản thân có ấn tượng với nó thật.
Ở căn cứ số hai Nam Giang có một nữ sinh phụ trách việc làm ruộng, chính là các tên này, đúng là cái tên này rất hay, Khương Nặc chỉ mới nhìn thấy vài lần mà đã ghi nhớ.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là cô gái này còn chưa chết.
Sau khi người đàn ông qua đời, Vân Diệu chôn anh ta trên một đỉnh núi, ở một nơi mà lúc nào cũng có thể trông thấy nhà của anh ta.
Sau đó, Vân Diệu bắt đầu tuần tra khu vực khai thác mỏ, tìm kiếm vị trí cụ thể của nguồn linh khí.
Cách mấy ngày, anh bị đám người Trịnh Nhất bắt gặp, được bọn họ đưa về đây.
Còn lý do vì sao mà anh lại đến chỗ lánh nạn này chính là vì anh đã phát hiện ra một hang chuột biến dị ở gần đó.
Xuất hiện chuột biến dị chứng tỏ gần đó có nguồn linh khí..
Nếu có nguồn linh khí thì những người bình thường ở đây có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Khương Nặc nghe xong, cũng nhíu mày: “Động chuột biến dị nằm ở đâu?”
Vân Diệu chỉ về phía trước: “Ở đằng trước, không xa, tôi đã g.i.ế.c một ít rồi, chỉ là năng lực sinh sản của loài động vật này quá mạnh mẽ, hơn nữa động chuột sâu hun hút, hẳn là vẫn còn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-298.html.]
Anh đã g.i.ế.c hết bầy chuột ở bên ngoài rồi lấp kín cửa động, tuy nhiên chắc chắn động chuột không chỉ có một cửa ra vào như vậy.
Kiếp trước Khương Nặc đã từng đối mặt với lũ chuột biến dị ghê tởm này rồi.
Tốc độ nhanh, độc tính mạnh, khi cắn người đều cắn rất chặt, mùi m.á.u sẽ khiến tính hung bạo của chúng tăng lên gấp bội.
Chỗ lánh nạn rất nhỏ, người tuy đông nhưng phần lớn đều gầy yếu, nếu bị chúng nó xâm phạm thì bọn họ khó mà chống lại được.
Chỉ là hiện tại còn chưa phát hiện chuột biến dị xâm nhập địa bàn của con người, có thể thấy chúng nó vô cùng cẩn thận, muốn chờ đến khi sinh sản đủ số lượng thì mới đi gây họa khắp nơi.
“Anh không cảm nhận được nguồn linh khí sao?” Khương Nặc lại hỏi.
Vân Diệu lắc lắc đầu.
Khương Nặc trầm ngâm, có thể tìm được sinh vật biến dị nhưng lại không cảm ứng được nguồn linh khí, chứng tỏ nguồn linh khí đang nằm ở một nơi rất sâu.
Quặng mỏ này đã sụp đổ hoàn toàn, tìm kiếm sẽ vô cùng khó khăn.
Cô nghĩ ngợi một hồi, quyết định nói việc sau này người họ Diệp tập kích đám người Trịnh Nhất Hiên cho Vân Diệu biết.
“Tôi không muốn để Trịnh Nhất Hiên vào tay họ Diệp.” Cô nhẹ giọng nói: “Dáng vẻ của người nọ cũng giống như Vũ Nô, nếu anh gặp gã, chắc chắn anh sẽ nhận ra.”
Vân Diệu nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Trao đổi thông tin xong, xem bộ dáng thì có lẽ bọn họ còn phải ở lại chỗ lánh nạn này mấy ngày.
Khương Nặc lấy chủy thủ trong túi ra, đứng lên, nhìn về phía Vân Diệu.
“Huấn luyện viên Vân, luyện tập với tôi một chút đi.”
Mấy ngày về doanh địa, ngoài mấy lần giúp đỡ mẹ bồi dưỡng nền tảng thân thể ra thì cơ bản không hề tập luyện, còn béo thêm một ký.
Phải luyện đao cho tốt mới được.
Tuy rằng bốn bề vắng lặng nhưng dù sao gần đó cũng là nơi lánh nạn, không tiện gây ra động tĩnh quá lớn, không thể lấy đồ vật ra dùng, gần như chỉ có một phương thức tấn công.
Trong bóng đêm, cô chỉ có thể không ngừng lao về phía trước, vung d.a.o c.h.é.m tới.
Cảm giác luồng khí, lựa chọn thời cơ thích hợp nhất để ra tay.
Lúc tiến công sẽ đồng thời phân tích động tác tiếp theo của đối phương, chiếm tiên cơ, xây dựng một loạt ước đoán hiệu quả.
Sau khi không gian thăng cấp một lần nữa, tinh thần lực của Khương Nặc càng ngày càng mạnh mẽ, việc bước vào trạng thái dung nhập hoàn toàn trở nên rất dễ dàng, còn có thể duy trì trong một thời gian rất dài, điều này khiến đầu óc của cô thanh tỉnh hơn nhiều, càng bình tĩnh thì ra chiêu càng tự nhiên.
Vân Diệu cũng nhận ra Khương Nặc lại tiến bộ thêm rất nhiều.
Cũng không phải là sức lực mạnh hơn bao nhiêu, tốc độ nhanh hơn thế nào mà là cô “thông minh” hơn, dần dần có năng lực chi phối thanh đao.
TBC
Cô là một người sử dụng trí óc nhiều hơn bản năng, là một thích khách vô cùng hoàn mỹ.
Buổi tập luyện này kéo dài tận hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng Khương Nặc cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, cô uống một ngụm nước suối trong không gian rồi lại giơ tay xin cái ly của Vân Diệu, rót cho anh một ly đầy.
Sau đó, Khương Nặc lại đút cho Biên Mục rất nhiều thức ăn, lần này về doanh địa, cô có cho A Muội ăn thử thịt cừu, không ngờ nói lại thích.
Nhưng nếu chỉ ăn thịt thôi thì không được, ngày thường Biên Mục đi theo Vân Diệu, cơ bản đều tự đi tìm thức ăn, nó chưa từng nghĩ tới việc sẽ ăn mấy thứ giàu vitamin như rau dưa hay trái cây, có cơ hội phải bồi bổ thêm cho nó.
Cho Biên Mục ăn xong, Khương Nặc và Vân Diệu cũng ăn chút gì đó.
Sau đó bọn họ lặng lẽ quay về nơi lánh nạn.
Bước vào chỗ tránh nạn, độ ấm tăng lên, thoải mái hơn so với bên ngoài nhiều, chỉ là người ở đây quá đông, vô số mùi vị trộn lẫn vào nhau khiến người ta khó thở.
Cũng may Vân Diệu chọn được một góc gần chỗ ra vào, không khí có thể len lỏi vào được một ít.
Khương Nặc phải đi đường liên tục, sau đó lại luyện đao hai tiếng đồng hồ, thật sự có chút mệt mỏi, cô ngồi bên cạnh Vân Diệu, dựa vào tường mơ màng ngủ mất.