Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 299
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:51:12
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cũng không biết đã qua bao lâu, khi đêm dần khuya, hoàn toàn không phân biệt được thời gian nữa, Khương Nặc bị tiếng ồn ào làm cho thức tỉnh.
Là mấy người trong chỗ tránh nạn đang cãi nhau.
Chủ yếu là do một người đàn ông trung niên cãi nhau với nhóm của anh ta, được một lúc thì Tiểu Lý đã tới, quát tháo bảo bọn họ dừng lại.
Lúc này Khương Nặc mới biết chỗ tránh nạn này cũng phân chia công việc, chủ yếu là đốn củi và quét dọn.
Mọi người đều phải ngủ dưới đất, Trịnh Nhất Hiên cảm thấy sinh tồn khó khăn như vậy nên càng muốn chú trọng vấn đề vệ sinh, mỗi ngày đều phân công người quét dọn.
Đàn ông đa số đều được cử ra ngoài nhặt củi.
Không biết có phải vì để đảm bảo an toàn hay không mà các vật dụng bén nhọn đều bị tịch thu, không cho phép bất kỳ ai mang d.a.o kéo bên người.
Điều này khiến cho việc kiếm củi còn trở nên khó khăn, nếu tới lúc cần chặt củi thật thì sẽ có nhân viên của chỗ lánh nạn đi làm.
Khương Nặc vừa tới nên không ai phân nhiệm vụ cho cô, chỉ là cô thấy một chị gái gầy yếu đang kéo xe đẩy đi ra ngoài dọn rác thì cũng đứng lên đi theo người đó ra ngoài.
“Để tôi giúp chị.”
Chị gái cảnh giác nhìn cô, không nói chuyện.
Khương Nặc lại nói: “Tôi vừa tới chỗ tránh nạn, không quen biết một ai, cũng không biết tình huống nơi này thế nào, chị đừng lo lắng, tôi không có mục đích gì đâu, chỉ là muốn tìm người để hỏi thăm tình hình một chút thôi.”
Nói xong, cô lấy lương thực cứu tế vừa nhận hôm qua ra đưa cho chị gái.
Chị gái cầm lấy lương thực, có vẻ hơi kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Cô không ăn sao?”
Khương Nặc lắc lắc đầu: “Tôi có nước, vẫn chịu đựng được, so với chút đồ ăn này thì tôi càng muốn biết ở đây có người nào không thể chọc vào.”
Thời buổi này, có thể sống đến bây giờ thì điều hiểu đây mới là đạo lý sinh tồn.
Chị gái nhận lấy lương thực, nhờ Khương Nặc giúp cô ấy đẩy xe ra bên ngoài, vứt hết rác trong sọt rồi lại mang sọt ra bờ hồ cẩn thận rửa sạch.
TBC
Hồ nước đã bị ô nhiễm hoàn toàn, lúc đến gần còn nghe mùi lạ, dòng nước đen ngòm đã bị đóng băng.
Tuy nhiên chị gái này đã tìm được một cái hố ở ngoài rìa, trong hố đó có nước.
Nghi Thành không gặp mưa axit nhưng nếu nước đầu nguồn bị ô nhiễm thì khi uống vào cũng gây c.h.ế.t người.
“Chị tới nơi lánh nạn này được bao lâu rồi?” Khương Nặc hỏi.
“Hơn năm tháng rồi.” Chị gái than nhẹ một tiếng: “Tôi cũng xem như là người tới sớm nhất.”
Chị gái họ Thẩm, vừa tròn bốn mươi hai tuổi, chồng trước của chị gái là một tên khốn nạn, uống rượu vào là lại bạo hành vợ, chị gái không chịu nổi nên ly hôn, một mình về quê mở quán bán đồ ăn, mọi người đều gọi chị gái là chị Thẩm.
Địa thế của thị trấn chỗ bọn họ khá cao, dân cư thưa thớt, người tới đó đều là người mua bán ngọc thạch, trước khi mạt thế xảy đến, thời tiết ở chỗ bọn họ vô cùng nóng bức, chuyện làm ăn vô cùng quạnh quẽ, có nhiều phòng cho thuê đều bỏ không.
Lúc mưa to ập đến, tin tức bị đứt đoạn, mọi người không biết phải làm sao nhưng may mà nước không ngập tới chỗ bọn họ, xã khu cũng tiến hành viện trợ, cũng cổ động mọi người tìm cách tự cứu thân, miễn cưỡng vẫn có thể sống qua ngày.
Sau khi nước rút, mọi người nghe được tin tức của căn cứ, có người lục tục rời đi, chị Thẩm một thân một mình, cắt đứt liên lạc với cả nhà chồng và nhà mẹ đẻ, muốn đến căn cứ nhưng lại không dám đi một mình, bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội, cuối cùng chỉ có thể ở lại.
Sau đó động đất ập tới, chị Thẩm chạy trốn khắp nơi, may mắn chạy được tới nơi lánh nạn này.
Khi đó nơi này còn chưa được gọi là chỗ tránh nạn, đây chỉ là một kho chứa vật tư quân đội của chính phủ, vật tư đã sớm bị mang đi từ lâu nhưng nơi này vẫn còn kiên cố, động đất như vậy mà vẫn chưa sụp đổ, chính là một nơi an toàn.
Lúc chị gái tới đây thì nơi này vẫn bị đám người anh ba Trần —— cũng chính là người đàn ông trung niên vừa gây sự kia bá chiếm.
Bọn họ tìm được một ít vật tư, sau đó lại đi hứng nước mưa, so với một nơi địa ngục như Nghi Thành thì nơi này vẫn tương đối tốt.
Lúc chị Thẩm tới, bọn họ cảm thấy có một người làm việc vặt, nấu ăn cũng không tệ nên mới thu nhận chị ấy.
Cứ như vậy qua hai tháng, đám người Trịnh Nhất Hiên đột nhiên tìm tới.
Bọn họ lập tức trưng thu chỗ này, sửa tên thành chỗ tránh nạn, đám người anh ba Trần hẳn là không vui nhưng Trịnh Nhất Hiên có mang theo súng, cũng đã đánh c.h.ế.t một người muốn hành hung anh ta ngay tại chỗ nên anh ba Trần cũng không dám làm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-299.html.]
Nhưng hành động này của Trịnh Nhất Hiên cũng biến thành nhược điểm trong tay đám người anh ba Trần.
“Trịnh Nhất Hiên không phải người của chính phủ sao? Cậu ta dám g.i.ế.c người sao? Ai cho cậu ta cái quyền đó!”
“Cậu ta mãi vẫn không chịu đưa chúng ta tới căn cứ, đây chính là có âm mưu gì đó khác, căn bản không phải muốn giúp đỡ những người sống sót, cậu ta sợ chúng ta tới căn cứ rồi sẽ tố cáo cậu ta, như vậy cậu ta sẽ xong đời!”
Nghe đến đó, Khương Nặc cũng không lên tiếng.
Cô cũng rõ lời của đám người anh ba Trần cũng không phải là sai hoàn toàn, với tình cảnh hiện tại, người nào nổ s.ú.n.g g.i.ế.c người sống sót, bị người ta bắt được nhược điểm gây sự thì tiền đồ của người đó cũng xong đời.
Có thể giải thích là bất đắc dĩ mới g.i.ế.c người nhưng g.i.ế.c người để thượng vị cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Đây chính là ranh giới mong manh giữa văn minh và man rợ.
Muốn duy trì trật tự thì phải tròng lên người rất nhiều gông xiềng nặng trịch, như thế mới có thể khống chế ác niệm.
Căn cứ cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Bản thân là người giám hộ nhưng lại động tay g.i.ế.c người, tóm lại đây là một nhược điểm, chắc chắn sẽ bị căn cứ gạt ra ngoài lề.
Đương nhiên, sau này việc sinh tồn của nhân loại càng trở nên khó khăn, so với nội chiến bên trong thì đối mặt với kẻ địch bên ngoài sẽ là chuyện thống khổ hơn rất nhiều, lúc ấy người có năng lực sẽ tự thân tạo nên công tích cho mình, ví như Ngôn Tử Phàm vậy.
Nhưng Khương Nặc lại chưa từng nghe nói đến Trịnh Nhất Hiên, hẳn là anh ta đã bị gạt ra ngoài lề thật.
Sau khi trưng dụng nơi lánh nạn, đám người Trịnh Nhất Hiên bắt đầu sắp xếp lại vật tự, lục soát xung quanh khu vực khai thác mỏ, thu được một ít máy móc thiết bị và kim loại hữu dụng, sau đó lại mang tới nơi tập hợp của một xã khu ở Nghi Thành, những người này sẽ mang vật tư đến căn cứ.
Ngoài những vật tư có sẵn ở nơi lánh nạn, Trịnh Nhất Hiên còn xin thêm một lô lương thực cứu tế, sau vừa tổng hợp vật tư, vừa tìm kiếm người sống sót, cung cấp cho bọn họ nơi ở và những sự hỗ trợ cần thiết.
Đây là nhiệm vụ của anh ta, rất nhiều người sống nhờ vào số lương thực mà anh ta phân phát, nhưng số lượng người càng ngày càng đông đúc, những người đến trước đã tỏ thái độ không vui, thậm chí còn lộ vẻ thù địch với anh ta.
Dưới sự châm ngòi thổi gió của đám người anh ba Trần, người ở chỗ lánh nạn hoặc là căm thù Trịnh Nhất Hiên, hoặc là giống như chị Thẩm, chỉ muốn yên ổn sống ra ngoài, không muốn gây thêm chuyện.
Khi cứ điểm của xã khu bị dỡ bỏ, Trịnh Nhất Hiên cũng không lãnh được lương thực cứu tế nữa, mọi người cũng không biết anh ta nghĩ như thế nào mà cứ mãi không chịu tới căn cứ, vẫn muốn ở đây tìm người.
Lương thực càng ngày càng ít, chỉ có thể duy trì có thể duy trì nhu cầu cơ bản, sự bất mãn của tất cả mọi người dành cho Trịnh Nhất Hiên đã lên tới cực điểm.
Gần đây mọi người đều truyền tai nhau thật ra nước mưa mà bọn họ hứng dạo trước đã cạn từ lâu rồi.
Mấy tháng này trời không mưa, nước uống do đám người Trịnh Nhất Hiên phân phát không biết là từ đâu ra.
Đây cũng là lý do khiến anh ba Trần càng thêm nghi ngờ anh ta, cho rằng anh ta g.i.ế.c người nên mới không dám đưa mọi người tới căn cứ nên mới hành động khác thường như vậy, muốn kéo dài thời gian khiến bọn họ c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn ở chỗ này.
Có thể là đúng hoặc không, chị Thẩm cũng chẳng biết.
Một người nhỏ bé như chị không quản được nhiều như vậy, chỉ cần bản thân có ăn là được.
Khương Nặc nghe xong thì hỏi chị Thẩm: “Anh Trịnh có nói nguyên nhân tại sao không đưa mọi người đến căn cứ không?”
“Ai biết được, hình như là muốn tìm thêm người rồi mới đi, cũng không biết anh ta tìm nhiều người như vậy để làm gì.” Chị Thẩm bĩu môi nói: “Không biết ngày tháng như thế này bao giờ mới kết thúc.”
Khương Nặc nghe xong, lại lấy ra một chiếc ly cũ, chia nửa phân nước của mình cho chị gái: “Chị Thẩm, nói nhiều như vậy chắc cũng khát rồi, mau uống một ngụm đi.”
Thật ra số nước này cũng đủ uống được mấy lần, nhưng trông chị Thẩm có vẻ rất khát, sau khi chị gái nhận lấy thì lập tức uống hết hơn phân nửa.
Số còn dư lại được chị ta cho vào bình, nhét vào trong túi áo khoác.
Lúc này chị ta mới nhìn Khương Nặc thuận mắt hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Chúng tôi đều cho rằng lòng dạ của Trịnh Nhất Hiên này rất đen tối, có âm mưu, cô phải cẩn thận với anh ta.”
Khương Nặc chớp chớp mắt: “Âm mưu gì?”
Thấy chị Thẩm do dự, trong lòng Khương Nặc biết rõ chị ta lại muốn vòi vĩnh thêm.
Vì thế cô cũng giả vờ tỏ vẻ khó xử một hồi rồi lại đưa tay vào túi áo “lấy” ra một bọc kẹo trái cây.
Cô nhặt được thứ này ở chợ buôn đồ sỉ, là sản phẩm của một xưởng nhỏ, túi đóng gói này trông cũng rất bình thường, lấy ra ngoài cũng không có gì là kỳ quái.