Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 300
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:51:14
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chị Thẩm, thứ này là tôi tìm được ở bên ngoài, chị nhận lấy đi.”
Đôi mắt của chị Thẩm nhìn chằm chằm gói kẹo, nuốt nuốt nước miếng.
Không phải là chị ta thèm thuồng gì nhưng mấy thứ như kẹo ngọt này chỉ cần ăn một ít là cũng đủ cung cấp nhiệt lượng cho cơ thể.
Chị ta khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn trả về cho Khương Nặc: “Cô giữ lại đi, hiện tại ai cũng không dễ dàng, dù sao so với cô thì tôi vẫn còn có việc để làm, định mức nhận được hằng ngày cũng cao hơn cô. Cô muốn biết chuyện gì thì tôi nói cho cô nghe, nhưng cô phải đảm bảo không lộ ra là tôi nói.”
Khương Nặc hứa với chị ta, đồng thời cũng đưa chị ta túi kẹo.
Chị Thẩm mở gói kẹo lấy mấy viên đưa cho Khương Nặc, bản thân thì giữ lấy phần còn dư.
Cất kẹo vào túi một cách cẩn thận xong xuôi, chị Thẩm ra vẻ thần bí nhìn Khương Nặc:
“Cô có từng nghe nói qua... chuyện ăn thịt người chưa?”
Khương Nặc mặt không đổi sắc, gật đầu nói: “Có nghe, nhưng chưa từng thấy.”
Chị Thẩm hạ giọng, run rẩy nói: “Tôi nghe nói Trịnh Nhất Hiên g.i.ế.c người sống sót, khi quay về cũng sẽ bị xử phạt, dù sao cũng không còn tiền đồ nên anh ta không muốn về, còn mượn danh tiếng của căn cứ để thu lưu người sống sót, muốn dùng một số lương thực ít ỏi để nuôi sống bọn họ, biến bọn họ thành lương thực dự trữ.”
“Có chứng cứ không?” Khương Nặc hỏi.
“Chứng cứ chính là chỗ lánh nạn này đã thiếu đi vài người.” Chị Thẩm nói: “Hai tháng này đã mất đi tổng cộng ba người, đều là người phạm lỗi bị Trịnh Nhất Hiên đuổi ra ngoài, sau khi bị đuổi đi thì không một ai biết bọn họ đã đi đâu, không ăn không uống, đoán chừng là c.h.ế.t rồi, nhưng bọn tôi cũng thường phải ra ngoài vứt rác, thế mà chẳng thấy một bóng người nào ở xung quanh, cho nên bọn họ thật sự bị đuổi đi hay là đã mất tích, ai cũng không nói rõ được?”
Khương Nặc hiểu ý chị ta: “Mọi người hoài nghi những người đó trên danh nghĩa là bị đuổi đi còn thực tế thì đã bị đám người Trịnh Nhất Hiên ăn thịt?”
Chị Thẩm thở dài.
“Dù sao mọi người ai cũng nghĩ như vậy, bằng không thì phải giải thích chuyện anh ta cứ muốn ra ngoài tìm người sống sót như thế nào, sớm đến căn cứ không phải là tốt hơn sao? Anh ta đang chờ đợi điều gì?”
Chị Thẩm bất đắc dĩ nói: “Nghi Thành có bao nhiêu dân cư, cả nước có bao nhiêu người, anh ta cho rằng bản thân mình cứu được hết sao? Đó căn bản là chuyện không thể thực hiện được, cũng không có ai làm như vậy, nếu đi sớm thì mỗi ngày bọn tôi còn có ăn, sẽ không phải chịu lạnh như vậy, trong lòng mọi người vui vẻ thì lúc đến căn cứ cũng sẽ không tố cáo anh ta, như vậy không phải là hoàn hảo rồi sao? Nhưng anh ta lại không chịu đi, hơn nữa chỗ tránh nạn này vẫn tiếp tục mất đi vài người, rất khó không khiến người ta nghi ngờ trong đó có còn âm mưu gì không.”
Khương Nặc gật gật đầu, không nói nữa.
Lúc chị Thẩm làm việc, cô đứng bên cạnh cầm đuốc soi sáng cho chị ta.
Thật ra mấy giờ trên bầu trời vẫn còn một ít điểm sáng, không đến mức tối đen không thấy gì.
Mỗi ngày sẽ có hơn một tiếng đồng hồ là thời cơ ra ngoài thuận tiện nhất.
Chờ chị Thẩm rửa sạch sọt rác thì hai người lại đẩy xe quay trở về.
Trong đại sảnh vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu.
Hôm nay không phải ngày phát lương thực, người không có công việc đều cố gắng hạn chế tiêu hao năng lượng, hoặc là nằm, hoặc là ngồi dựa vào tường.
Khương Nặc ngồi phía Vân Diệu: “Hôm nay anh không ra ngoài tìm nguồn linh khí sao?”
Vân Diệu nói nhỏ: “Cô thì sao?”
“Tôi muốn đi xem Trịnh Nhất Hiên.”
Vân Diệu gật đầu: “Tôi cũng đi cùng.”
Anh nói xong thì đứng dậy lui ra một bước, Khương Nặc và anh cùng băng qua đường mòn phía sau thảm cách nhiệt, đi ra bên ngoài.
Lúc này ánh mặt trời đã trở nên u ám, bầu trời lại tối đen như mực.
Vân Diệu cùng Khương Nặc đi về phía ngọn núi, bước chân của Vân Diệu vô cùng nhẹ, gần như không phát ra bất kỳ âm thanh gì, Khương Nặc cũng học theo cách đi đường của anh, cố gắng bắt chước.
Đi một hồi lâu, cuối cùng hai người cũng tới một bìa rừng, bao quanh khu rừng là một hố sâu, Khương Nặc cúi đầu nhìn, nơi này trông chẳng khác gì một vực sâu không thấy đáy.
Cô lập tức phản ứng lại, đây hẳn là một hố sụt, một hố sụt vô cùng sâu nằm dưới lòng đất, sau này vì động đất mà tầng địa chất bị đứt gãy, khiến miệng hố này mở ra.
Thấp thoáng có thể nhìn thấy ít sắt thép giương nanh múa vuốt như muốn lao ra từ vách đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-300.html.]
Khương Nặc đang muốn hỏi Vân Diệu đem nàng đưa tới nơi này tới làm gì, Vân Diệu đi chỉ chỉ phía sau.
Khương Nặc quay đầu, thấy một rừng cây bạch dương nhỏ ở cạnh đó.
Cô nghe thấy tiếng bước chân từ hướng chỗ tránh nạn truyền tới.
Khương Nặc cùng Vân Diệu ẩn mình vào bóng tối, sau đó không lâu, Trịnh Nhất Hiên và một thủ hạ của anh ta đã tới, Khương Nặc nhớ rõ người này tên là Vũ Tử.
Trịnh Nhất Hiên chậm rãi đến gần, đột nhiên rút thanh đao ở bên hông ra.
Khương Nặc lại không cảm nhận được bất kỳ sát ý nào trên người Trịnh Nhất Hiên nên tiếp tục bình tĩnh quan sát.
Trịnh Nhất Hiên dùng d.a.o c.h.é.m đứt những thứ bao bọc bên ngoài thân cây khiến đồ vật bên dưới lộ ra.
Lúc Khương Nặc nhìn rõ thứ đó là gì thì cô không khỏi mất hồn.
Cô nhìn thấy có một cái ống cắm vào thân cây, hình như là đang lấy nhựa của đại thụ, bên dưới cái ống kia là một cái thùng nhựa kín.
Chỉ là thời tiết quá lạnh, chỉ vừa lấy được một chút nước thì lượng nhựa chảy ra đã bị đóng băng, chỉ thu được một lượng rất nhỏ.
Trịnh Nhất Hiên cùng Vũ Tử gõ hết toàn bộ phần nhựa đông cứng xuống, xong xuôi thì cả hai lại tiếp tục với một cây khác.
TBC
Bọn họ dùng số thứ che kín ống dẫn và thùng nước, chẳng trách ban đầu Khương Nặc không nhìn thấy mấy thứ này.
Nhựa của cây bạch dương có thể uống được.
Mấy trăm năm trước, người Hoa Quốc đã bắt đầu chiết xuất nhựa của cây bạch dương, có lúc một ngày một cây có thể cho ra gần nửa ký nhựa, nhựa cây này chỉ cần lọc sơ qua là có thể uống ngay.
Tuy nhiên không phải lúc nào cũng thu được nhựa của cây bạch dương, cụ thể là vào mùa xuân và mùa hạ mới thu được, Khương Nặc cũng không nhớ rõ, nhưng chắc chắn không phải là vào lúc trời lạnh giá thế này.
Đây có thể là biểu hiện của việc những cây bạch dương này đã biến dị không?
Động chuột, cây bạch dương đều biến dị, như vậy thì vị trí của nguồn linh khí hẳn là ở gần đây.
Khương Nặc mấp máy môi, dùng âm thanh rất nhỏ nói với Vân Diệu phỏng đoán của cô.
Vân Diệu gật gật đầu, nhìn vào đôi mắt hắc bạch phân minh của cô.
Anh quả thật không hiểu nhựa của cây bây dương là gì, anh chỉ nói cho Khương Nặc biết Trịnh Nhất Hiên đang làm gì mà cô đã nghĩ ra được nhiều manh mối như vậy, xác định được phương hướng tìm kiếm nguồn linh khí, quả thật là một người nhạy bén.
Bên phía cánh rừng, đám người Trịnh Nhất Hiên cũng đã lấy nhựa cây xong, cũng đã hoàn thành việc che giấu mấy thứ công cụ kia.
Cộng lại cũng thu được hơn một bao nhựa cây bị đông cứng, có thể thấy là lượng vừa đủ dùng cho nơi lánh nạn trong hai ngày, có thể sẽ dư lại một chút nhưng không nhiều.
Cho nên lúc đưa cô về nơi lánh nạn, dọc theo đường đi đám người Trịnh Nhất Hiên khát khô cả người nhưng lại không dám uống nước là để tiết kiệm thật chứ không phải diễn cho cô xem.
Âm thanh của Vũ Tử vang lên cách đó không xa: “Anh Trịnh, tại sao anh không nói với mọi người là bảy ngày nữa sẽ đưa bọn họ đến căn cứ? Anh có biết sau lưng bọn họ nói xấu anh như thế nào không...”
Trịnh Nhất Hiên bình thản nói: “Họ muốn nói gì thì cứ cho họ nó.”
“Nhưng tôi thấy ngày nào bọn họ cũng kiếm chuyện, nếu anh nói ra thì có lẽ sẽ không loạn như vậy đâu?” Vũ Tử cảm thấy không đáng thay cho anh ta: “Lương cứu tế cũng là anh xin về, có thể chống đỡ trong nhiều ngày như vậy, đủ cho một đống người ăn như vậy đều là do anh phân phối tốt, vấn đề nước uống cũng là anh giải quyết, anh vẫn đang chuẩn bị lên đường tới căn cứ, vì muốn cứu càng nhiều người mà phải tìm kiếm người sống sót ở khắp nơi, bọn họ có thể hiểu không?”
“Đây là trách nhiệm của tôi, không cần bọn họ hiểu.” Trịnh Nhất Hiên lạnh lùng nói.
Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi chính là muốn để bọn họ nháo, chúng ta phải đến căn cứ số một Nam Giang, đường sá hư hại, thành thị sụp đổ, ít nhất phải đi mất mười ngày đường, nơi nơi đều là nguy hiểm, nếu không thể đoàn kết, bất kỳ ai kéo chân sau thì đều sẽ hại c.h.ế.t mọi người. Cho nên bây giờ ai không nhịn được náo loạn thì tôi sẽ đích thân xử lý người đó.”
Trong bóng tối, anh ta đứng thẳng như một thanh giáo khiến người ta tin rằng anh ta nói được làm được.
Vũ Tử lại rất khó chịu, rõ ràng bọn họ đang làm chuyện đúng đắn nhưng tại sao mọi người lại không hiểu chứ?
Có đôi khi anh ta sẽ nghĩ rốt cuộc những người đó có xứng đáng được cứu hay không.
Anh ta thậm chí còn không rõ vì sao anh Trịnh lại có thể kiên trì như vậy.
“Anh Trịnh, anh g.i.ế.c người rồi, nếu quay về căn cứ thì anh cũng toi...” Vũ Tử run rẩy nói.
“Yên tâm, tôi sẽ gánh trách nhiệm, không để liên lụy mọi người đâu.” Trịnh Nhất Hiên nhìn anh ta: “Đừng có ủ rũ cụp đuôi thay tôi như vậy, toi đời gì chứ, tôi có tay có chân, có thể làm rất nhiều việc, cậu khóc cái gì? Cùng lắm thì ở nhà làm nội trợ cho vợ tôi.”