Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 301

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:51:17
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhắc tới vợ, ngữ khí của Trịnh Nhất Hiên thoáng trở nên mềm mại.

“Mau trở về thôi, kiên trì thêm mấy ngày nữa, các cậu đừng lơi lỏng.”

Dù sao Vũ Tử vẫn còn trẻ, chỉ có thể tủi thân lầm bầm mấy câu.

TBC

“Anh Trịnh, anh thật là kiên cường.”

Trịnh Nhất Hiên bị anh ta làm cho tức cười: “Kiên cường cái gì? Tôi chỉ biết khi nhận nhiệm vụ thì đồng thời phải gánh vác trách nhiệm này, chuyện nên làm mà không làm cho tốt, cha tôi mà biết được thì sẽ đánh gãy chân tôi mất.”

Hai người vừa nói vừa thu dọn đồ rời đi.

Chờ bọn họ đi xa, Khương Nặc mới tới rừng bạch dương, quan sát đám cây cối ở đó.

Tuy chỗ này không lớn nhưng toàn bộ đều là bạch dương, có một số ngã rạp, có một số đã chết, đại khái chỉ còn khoảng hai mươi cây sống sót, cây nào cũng được cắm ống dẫn nhựa.

Dưới thời tiết này mà còn có nhựa cây chính là do đã bị biến dị, lượng nhựa chảy ra đương nhiên sẽ không nhiều.

Khương Nặc sờ sờ, tới gần quan sát, quả thật nhựa cây này có chứa một ít linh khí nhàn nhạt.

Quá nhạt, còn nhạt hơn so với đám rau dưa cô tự trồng, rất dễ bị người ta bỏ qua.

“Quả nhiên là biến dị.” Cô nói nhỏ.

Chẳng trách những người ở nơi lánh nạn dù không ăn được nhiều lắm nhưng tinh thần vẫn khá tốt, có sức lực làm sói mắt trắng, ầm ĩ cả ngày.

Thì ra là số nhựa cây bọn họ uống đã được linh khí tẩm bổ.

“Ừ.” Vân Diệu gật gật đầu, đồng thời chỉ về phía hố sâu: “Tôi chuẩn bị xuống dưới đó tìm.”

Nguồn linh khí ở rất gần nhưng lại không cảm ứng được thì chứng tỏ nó đang nằm rất sâu dưới lòng đất, nếu xuống hố sâu này tìm thử, biết đâu sẽ tìm ra được.

Khương Nặc lại khẽ nhíu mày, than khẽ.

Kiếp trước, chính là năm thứ tư sau mạt thế thì sinh vật biến dị bắt đầu xuất hiện.

Hiện tại thời tiết lạnh giá, con người phải chịu khổ nhưng hoạt động của sinh vật biến dị cũng bị hạn chết, chờ nhiệt độ không khí ấm lại thì mọi thứ mới chính thức bắt đầu.

Giống như cây bạch dương thường xuyên có sâu, nhựa cây có linh khí, nếu thời tiết ấm dần lên, lại không có con người can thiệp thì rất có thể sẽ sinh ra sâu độc, ngài độc.

Cô nhìn về phía Vân Diệu: “Kiếp trước tôi tới căn cứ số hai Nam Giang rồi thì gần như chưa từng rời khỏi đó, còn anh thì sao, đã đi qua rất nhiều nơi sao?”

Vân Diệu gật gật đầu.

“Trước khi chúng ta chết, thế giới đã biến thành dạng gì?”

Vân Diệu trầm mặc một hồi rồi nói: “Sau khi sinh vật dưới biển biến dị rồi xâm nhập đất liền, gần như con người không còn tồn tại nữa.”

Lông mi Khương Nặc run lên nhưng lại không lộ ra chút biểu cảm dư thừa nào.

“Trở về thôi, họ Diệp muốn bắt Trịnh Nhất Hiên, chúng ta không thể cách anh ta quá xa.”

*

Trở lại chỗ tránh nạn, vừa mới tới gần thảm cách nhiệt thì Khương Nặc đã nghe thấy tiếng tranh cãi kịch liệt từ bên trong vọng ra, còn lẫn tiếng khóc rất nhỏ của phụ nữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-301.html.]

Cô bước vào trong, thấy đại sảnh lúc này đã vô cùng hỗn loạn, sắc mặt của Trịnh Nhất Hiên cực kỳ khó coi, chỉ vào anh ba Trần mắng: “Anh cút đi cho tôi!”

Anh ba Trần âm u nhìn anh ta rồi tránh sang một bên.

Phía sau gã ta là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, hiện tại đến nước uống con không có, chẳng có mấy người có thể ăn mặc chỉnh tề nhưng người đàn ông này lại không quá lôi thôi, đoán chừng trước mạt thế cũng từng là một nhân vật có mặt mũi.

Gã ta rũ đầu, bộ dáng thành thật.

Ở bên kia, một người phụ nữ quần áo hỗn loạn, trên mặt còn có mấy vết bầm, đang ôm quần áo khóc thút thít.

Trịnh Nhất Hiên nhặt quần áo rơi dưới đất, muốn bước lên khoác cho người phụ nữ nhưng lại do dự.

Khương Nặc thấy thế bèn đi qua cầm lấy quần áo phủ lên người cô gái, cô gái hoảng hốt nhìn Khương Nặc, vừa gạt nước mắt vừa quấn chặt thân thể.

Khương Nặc cũng vô cùng sửng sốt, người phụ nữ này thật xinh đẹp, ngũ quan tự nhiên tinh xảo và dáng người tú lệ, tuyệt đối xứng với danh từ mỹ nữ, chỉ là cô gái quá gầy, làn da thô ráp, mặt còn vàng vọt dơ bẩn, không biết có phải cố ý hay không mà tóc tai của cô gái cũng rối bù.

“Lưu Minh!” Trịnh Nhất Hiên trừng mắt nhìn người đàn ông: “Ở chỗ tránh nạn này, cướp bóc và cưỡng h.i.ế.p đều không được tha thứ, anh lại dám nhân lúc tôi không ở đây mà phạm tội, có biết hậu quả là gì không?”

Người đàn ông tên Lưu Minh lập tức cười lấy lòng: “Anh Trịnh, anh hiểu lầm rồi, cô ta là vợ tôi, đây là chuyện vợ chồng chúng tôi, sao lại nói là cưỡng gian chứ.”

“Anh nói bậy bạ gì đó!” Trịnh Nhất Hiên vô cùng tức giận: “Hồ Linh là người mà hai tháng trước tôi đưa từ Nghi Thành về đây, từ lúc nào lại thành vợ của anh?”

“Thật sự là vợ của tôi mà.” Dường như Lưu Minh đã sớm nghĩ kỹ lý do để thoái thác: “Sau khi cô ta tới đây thì chúng tôi đã cặp với nhau, đã hẹn ước chuyện trăm năm, tôi chăm sóc cô ta, chia đồ ăn thức uống cho cô ta, bọn tôi thỏa mãn nhu cầu của nhau, sau này cũng muốn sống cùng, thế còn không phải vợ của tôi sao?”

Hồ Linh nghe xong lời này thì cơ thể không ngừng run rẩy, dường như cô ấy muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nên lời, chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn rơi.

“Lãnh đạo Trịnh, bọn họ thật sự là vợ chồng, chúng tôi ai cũng biết.” Anh ba Trần tiếp tục hát đệm: “Không tin thì cậu hỏi mọi người đi.”

Gã ta vừa nói vừa đạp một người phụ nữ đang ôm con nhỏ rồi hỏi: “Cô nói xem, Lưu Minh và Hồ Linh có phải là vợ chồng hay không?”

Người phụ nữ thoáng kinh ngạc, giấu đứa nhỏ ra sau lưng như bản năng, nào dám nói một câu không phải, cô ta không hề nghĩ ngợi gật đầu.

Anh ba Trần lại hỏi những người khác, tất cả mọi người hoặc là không hé răng, hoặc là cùng phụ họa.

“Đúng vậy, bọn họ chính là hai vợ chồng.”

“Không phải cưỡng gian, cùng lắm chỉ là vợ chồng cãi nhau mà thôi...”

Hồ Linh nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng cô ấy không thể khóc được nữa, chỉ đờ đẫn mặc lại quần áo.

Tiểu Lý đi tới hỏi: “Hồ Linh, cô nói gì đi, rốt cuộc có phải bọn họ ức h.i.ế.p cô không, cô nói đi chứ, nếu không làm sao anh Trịnh giúp được cô?”

Hồ Linh ngơ ngác không nói chuyện.

“Cô nói gì đi...” Tiểu Lý có chút sốt ruột.

Trịnh Nhất Hiên ngắt lời Tiểu Lý: “Đừng hỏi nữa, cho dù là vợ chồng thì cũng không thể đánh người, cô ấy không muốn thì người khác không được ép buộc, cưỡng ép chính là cưỡng gian, dù quan hệ giữa hai người bọn họ là gì thì cũng không được làm như vậy.” Anh ta lạnh mặt: “Lưu Minh phải bị xử phạt.”

Lưu Minh nóng nảy, vội vàng nói: “Anh Trịnh, tôi không có đánh cô ta, là cô ta đánh tôi trước nên tôi mới đánh trả, chúng tôi... Chúng tôi chỉ tranh chấp một chút thôi, giữa vợ chồng với nhau, có ai mà không xảy ra mâu thuẫn?”

Trịnh Nhất Hiên lạnh lùng nhìn gã ta: “Mâu thuẫn gì mà phải ra tay đánh phụ nữ?”

Lưu Minh bị anh ta nhìn đến mức trong lòng hoảng hốt nhưng gã cũng động não rất nhanh, mau chóng tìm được lý do biện giải: “Cô ta... cô ta phản bội tôi, thông gian với kẻ khác! Tôi chia đồ ăn thức uống cho cô ta mà cô ta còn chưa vừa lòng, dám qua mặt tôi làm loạn với người khác! Tôi tức giận cũng là chuyện bình thường mà... Chuyện này không thể trách tôi được!”

“Đúng vậy!”

Loading...