Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 303
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:09
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trịnh Nhất Hiên nhìn chằm chằm anh ba Trần, trong lòng anh ta thầm hạ quyết tâm, nếu bây giờ anh ba Trần làm ra hành động quá khích gì thì anh ta sẽ lập tức rút súng.
Nhưng anh ba Trần lại chẳng làm gì cả, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay về chỗ ngồi.
Tay Trịnh Nhất Hiên vẫn còn đặt trên súng, anh ta cũng không thèm để ý đến gã nữa mà lại đi đến trước mặt Hồ Linh.
Hồ Linh c.h.ế.t lặng, vẫn luôn gục đầu không hề ngẩng mặt lên.
“Cô nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì có thể tìm tôi hoặc tìm đám người Tiểu Lý.”
...
Sau khi Trịnh Nhất Hiên rời đi, Khương Nặc đột nhiên có chút mất hồn.
Thật kỳ lạ, vậy mà cô lại có cảm giác quen thuộc với Trịnh Nhất Hiên.
Loại cảm giác này chỉ chợt lóe qua, cũng không rõ ràng khiến cô không hiểu nguyên nhân là như thế nào.
Lúc Trịnh Nhất Hiên xử lý Lưu Minh, Khương Nặc không ngừng đánh giá đám người ở đó, muốn thử tìm kiếm xem có người của họ Diệp trong số những người ở đây không.
Cuối cùng vẫn không phát hiện được gì.
Như vậy là kẻ giống Vũ Nô kia hẳn chỉ mới đến Nghi Thành.
Ngày đó Khương Nặc dùng ná nhắc nhở Trịnh Nhất Hiên đã dọa gã kia sợ chạy mất, hai ngày này Trịnh Nhất Hiên ngoài việc đi lấy nước thì gần như không rời khỏi nơi tránh nạn, phỏng chừng gã kia cũng không tìm được thời cơ thích hợp để ra tay.
Cũng không biết có phải là gã ta ẩn nấp quá mức tài tình hay không mà đến lúc này Khương Nặc vẫn chưa phát hiện được gì.
Ngày đó cô dọa cho đối phương bỏ chạy rồi đi theo Trịnh Nhất Hiên tới chỗ tránh nạn, rất dễ đoán ra cô là người dùng ná nhắc nhở anh ta.
Vì thế cô phải cẩn thận một chút thì mới nhìn ra được có người nào trà trộn vào đây không.
Nhìn vẻ mặt c.h.ế.t lặng của Hồ Linh, Khương Nặc âm thầm lắc đầu.
Nếu thuận lợi thì mấy ngày nữa bọn họ sẽ đến căn cứ, cố gắng được tới lúc báo danh thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Căn cứ cũng rất phức tạp, nhưng người mới đến ai cũng sợ bị đuổi đi, gần như không có người nào mới đến đã gây sự.
Đến lúc đó, Khương Nặc sẽ suy xét bảo vệ một vài người trên đường tới căn cứ.
Chờ đến căn cứ rồi thì sẽ nghĩ cách âm thầm giao tài liệu của viện nghiên cứu cho Trịnh Nhất Hiên.
Cô hạ quyết tâm rồi quay lại góc nhỏ của Vân Diệu, nhỏ tiếng nói với anh: “Trịnh Nhất Hiên dự định sáu ngày sau sẽ đưa mọi người đến căn cứ, đại khái sẽ đi lấy nhựa cây khoảng ba lần nữa, chờ anh ta lấy xong lần cuối cùng, anh lại tiếp tục đi tìm nguồn linh khí.”
Vân Diệu rất nghe lời, gật đầu nói: “Ừ.”
Trò khôi hài kết thúc, cả nơi lánh nạn lại lâm vào trạng thái trầm tĩnh.
Cô nhắm mắt nghĩ ngơi một hồi, chợp mắt được một lúc rồi lặng lẽ rời khỏi đó, đến hầm mỏ lân cận luyện đao với Vân Diệu.
Luyện đao là việc phải tích lũy kinh nghiệm theo thời gian, có cơ hội thì phải luyện, không thể lười biếng.
Luyện một hồi thì Biên Mục cũng tới.
Khương Nặc lại chơi đùa với nó một lúc.
Cứ như vậy, mấy ngày kế tiếp cũng xem như gió êm sóng lặng.
Cứ cách một ngày là sẽ phát lương thực, vì không để đám người Tiểu Lý hoài nghi, Khương Nặc cùng Vân Diệu đều đi lãnh, lúc sau lại lặng lẽ cho những người khác, không có ai nhìn thấy.
Người nhận được lương thực càng sợ bị người khác phát hiện, đương nhiên sẽ không lộ ra.
Nhưng điều làm Khương Nặc ngạc nhiên chính là Hồ Linh lại ở cùng anh ba Trần.
Lúc nhìn thấy Hồ Linh ngoan ngoãn để anh ba Trần ôm vào trong ngực, cô không khỏi nhíu mày.
Chỗ lánh nạn này nhỏ như vậy, có ai mà không thấy, cô ấy thỉnh thoảng sẽ đến chỗ của anh ba Trần, một lúc sau lại đỏ mặt đi ra.
Chị Thẩm cũng từng âm thầm khuyên nhủ cô ta nhưng lại không có tác dụng gì.
Ngay cả Tiểu Lý cũng nhận thấy được sự phát triển kỳ dị này, chạy tới nói chuyện với Hồ Linh: “Cô không tin tôi thì cũng phải tin tưởng anh Trịnh, nếu là có người ức h.i.ế.p cô thì cô cứ nói ra.”
Hồ Linh cúi đầu, không nói chuyện.
Tiểu Lý cố gắng nói chuyện với cô ta, cô ta cũng không hề phản ứng.
“Hồ Linh, cô là người anh Trịnh mang về, anh ấy vẫn luôn bảo vệ mọi người, xem như tôi xin cô, mặc kệ cô ở bên cạnh ai, tương lai tới căn cứ mong cô đừng đ.â.m sau lưng anh ấy, đừng đến chỗ cấp trên bôi nhọ anh ấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-303.html.]
Nói tới đây, Tiểu Lý đã có chút sốt ruột.
Trịnh Nhất Hiên vì bảo hộ Hồ Linh mà đuổi Lưu Minh đi nhưng nếu người bị hại đứng ở phía đối lập thì Trịnh Nhất Hiên sẽ gặp rất nhiều bất lợi.
Hồ Linh lại buồn bã nói: “Anh ta sẽ đưa mọi người đến căn cứ thật sao?”
“Sao lại không?” Tiểu Lý nói: “Lúc nên đi thì sẽ đi, anh Trịnh đã nói sẽ đưa mọi người đi, ngày cụ thể thì cứ chờ thông báo, như vậy có gì khó quá sao? Anh ấy đã từng bạc đãi ai sao?”
Hồ Linh không nói.
Thấy cô ta dầu muối không ăn, Tiểu Lý chỉ có thể thở dài.
Vân Diệu ra ngoài tìm nguồn linh khí đã được hai ngày.
Trong lúc này, Khương Nặc lại nhận lương thực thêm một lần nữa, chỉ là lúc đi lấy thức ăn cô đã nghe đám người anh ba Trần thì thầm Trịnh Nhất Hiên muốn bỏ chạy.
Có người nửa đêm ra ngoài đi vệ sinh trông thấy đám người Vũ Tử đang đóng gói đồ vật.
Gã nói rất ra hình ra dạng, có người tin, có người nghi ngờ hoảng loạn.
Khương Nặc có thể nghe thấy tiếng mọi người thảo luận với nhau.
“Tôi thấy là không đâu, anh Trịnh là người tốt, vẫn luôn cho mọi người đồ ăn thức uống, nếu không phải có anh ta thì mọi người đã c.h.ế.t rồi, anh ta cần gì phải làm những chuyện đó?”
“Ai biết được, bây giờ quả thật là có chuyện ăn thịt người mà.”
“Có khi nào anh ta sẽ g.i.ế.c chúng ta trước khi trốn đi không?”
Khương Nặc cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra nên cũng không ngủ được, chậm rãi dời vị trí của mình đến gần kho chứa đồ, vì để trông coi vật tư, đám người Trịnh Nhất Hiên và Tiểu Lý cũng ngủ ở đó.
Cách một khoảng cách, Khương Nặc có thể nghe thấy động tĩnh ở bên trong.
Khương Nặc không biết người trông giống như Vũ Nô là ai, tạm thời gọi gã ta là Vũ Nô số hai đi.
Trịnh Nhất Hiên sắp rời khỏi nơi tránh nạn, không biết khi nào gã ta sẽ ra tay.
...
Vũ Tử ra ngoài lấy nước, mang về một tin tức, anh ta trông thấy người sống sót trong rừng bạch dương.
Khương Nặc nghe thấy anh ta nói lúc đi lấy nước đã trông thấy hai bóng người ở đằng xa, một người phụ nữ và một người lùn hơn cô ta rất nhiều, có thể là một người mẹ mang theo con của mình.
Nhưng lúc anh ta nói cũng lộ ra vẻ hoang mang, ở sâu trong rừng bạch dương chính là khu vực hầm mỏ, đường rất khó đi, xung quanh cũng không có thôn làng nào, cũng sẽ không có người nào tự mình đi qua đó, cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Trịnh Nhất Hiên nghĩ một lúc rồi nói: “Chờ ngày mai rảnh tôi sẽ đi tìm thử, hôm nay vẫn nên tính cho xong đường đi tới căn cứ, mọi người cũng phải ghi nhớ mọi chi tiết, sắp xếp vật tư, dù là một trong hai hay là cả hai người chúng ta không còn nữa thì những người còn lại cũng có thể thuận lợi đưa những người sống sót về tới căn cứ.”
“Được.”
Một đám người bắt đầu thương thảo chi tiết cho việc lên đường tới căn cứ, Tiểu Lý lại nói tới việc người sống sót mà Vũ Tử nhìn thấy.
“Anh Trịnh, dù là có người sống sót thật hay không thì anh cũng đừng ra ngoài tìm nữa, tôi thấy đám người đó căn bản không hiểu được cái gì gọi là biết ơn, anh cứu nhiều người như vậy, đưa bọn họ tới căn cứ là đủ rồi, hà tất phải làm nhiều như vậy, không đáng.”
Tiểu Lý vô cùng xúc động, Trịnh Nhất Hiên cũng nghe ra.
Anh ta cười cười: “Sao lại không đáng chứ, không phải cậu cũng là do tôi cứu về sao, nhìn thấy cậu là tôi lại thấy đáng giá.”
Hốc mắt Tiểu Lý đỏ lên, không nói chuyện.
Sau khi động đất xảy ra, cậu ta bị đè dưới đống đổ nát, dựa vào số lương thực còn lại cùng với nước ngầm rỉ ra từ mấy khe đá để sống qua một tháng.
Nỗi sợ hãi cái c.h.ế.t và không gian tối tăm đến giờ vẫn là cơn ác mộng của cậu ta.
Lúc ban đầu vẫn thấy mấy đoàn cứu viện tìm tới, nhưng động đất liên miên khiến cậu ta ngày càng tuyệt vọng.
Nếu không phải Trịnh Nhất Hiên nghe thấy tiếng cậu ta kêu cứu, kiên trì kêu người đào cậu ta ra thì cậu ta đã sớm c.h.ế.t dưới mấy tấc đất.
Cái mạng này của cậu ta là do anh Trịnh cứu về cho nên cậu ta không thể chấp nhận được việc mọi người chửi bới anh Trịnh.
“Đầu óc cậu thông minh, là một học bá, lại thiện lương chính trực, xử thế có nguyên tắc, sau này quốc gia sẽ rất cần một nhân tài như vậy.” Trịnh Nhất Hiên nhìn Tiểu Lý nói: “Cậu nói xem tôi làm như vậy có đáng hay không?”
Anh ta nói xong rồi lấy ra một khẩu s.ú.n.g đặt vào tay Vũ Tử.
“Thành tích xạ kích của cậu hồi tham gia quân ngũ như thế nào?”
TBC
Vũ Tử cười hắc hắc: “Năm phát năm mươi điểm, chỉ là b.ắ.n tùy tiện thôi.”
“Vậy đêm nay cậu phải b.ắ.n chuẩn cho tôi, mỗi một viên đạn đều rất trân quý, phải dùng ngay thời điểm mấu chốt, nhớ kỹ đừng nổ s.ú.n.g loạn, chỗ chúng ta có hai khẩu súng, tôi giao một cái cho cậu.”
“Anh Trịnh, anh yên tâm.” Vũ Tử nhận súng, cẩn thận cất giữ.