Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 304

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:12
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đám người Vũ Tử tiếp tục sắp xếp vật tư, âm thanh bàn luận vang lên sôi nổi ở chỗ tránh nạn.

Có người tin tưởng Trịnh Nhất Hiên, có người không tin, cơ hồ đã hình thành thế giằng co gay gắt.

Khương Nặc bàng quan với tất cả.

TBC

Vì sao ư, cô không cho rằng bản thân là một người tốt, cũng không muốn bản thân trở thành một người tốt.

Cô không muốn bị gông xiềng đạo đức ràng buộc, cũng không muốn gánh vác sự chỉ trích và mong đợi của người khác.

Một người tốt kiên trì bảo vệ chính nghĩa thường sẽ bị phê bình nhiều hơn đám ác nhân.

Dù người tốt có làm chín mươi chín chuyện tốt nhưng chỉ cần làm một việc mà mọi người không hài lòng thì đám người kia sẽ phóng đại vết nhơ đó, phủ nhận toàn bộ những gì mà người tốt kia đã làm.

Mà người xấu thì ngược lại, người làm chín mươi chín chuyện ác, ngẫu nhiên làm được một chuyện tốt thì sẽ khiến người ta cho rằng người đó đã thay đổi rất nhiều.

Mặc kệ Trịnh Nhất Hiên làm nhiều bao nhiêu, tìm người, cứu người, phát lương, hứa hẹn đưa người đến căn cứ thì có làm sao?

Chỉ cần một ngày không nói rõ bao giờ đến căn cứ, đám người kia đều cho rằng anh ta có tâm tư khác.

Anh ta cứu Hồ Linh, Hồ Linh cũng không cảm kích anh ta.

Đám người ở nơi này đã quen với việc ngày ngày đến chỗ anh ta nhận lương thực, đã xem đó là chuyện đương nhiên, dần dần bọn họ sẽ yêu cầu anh ta làm nhiều hơn như thế, làm tốt hơn như thế.

Bọn họ lựa chọn quên đi việc nếu không có Trịnh Nhất Hiên cứu trợ, bọn họ đã sớm c.h.ế.t từ lâu.

Chỉ cần anh ta có một điểm không hoàn mỹ thì đám người đó sẽ hùa nhau chỉ trích anh ta.

Cho dù Trịnh Nhất Hiên có nói ra ngày đến căn cứ thì đám người anh ba Trần vẫn sẽ không ngừng tìm ra sai lầm khác, con người không hoàn mỹ, sai lầm này sẽ bị đám người đó phóng đại.

Ngược lại những người vô lại như anh ba Trần, chỉ cần dùng mấy chỗ tốt nhỏ bé chẳng đáng tiền, một vài lời hứa hẹn là đã khiến Hồ Linh tin tưởng gã ta.

Nghĩ đến đây, Khương Nặc lại bắt đầu quan sát đám người anh ba Trần và chị Thẩm, ánh mắt của cô vô thức lạnh như băng.

Tay cô sờ vào túi tiền theo bản năng, cách một lớp da, nắm lấy chủy thủ.

...

Củi lửa an tĩnh cháy bập bùng.

Trịnh Nhất Hiên lại đi ra ngoài, nghe nói là đi tìm người sống sót.

Anh ta đi rồi, tiếng oán giận lại nổi lên khắp nơi, đến mắng cũng lười mắng.

Đám người anh ba Trần xác nhận anh ta đã rời đi, lập tức nháy mắt ra hiệu cho nhau rồi rời khỏi đám người.

Anh ba Trần đưa người tới kho vật tư, đồng thời trong đại sảnh cũng có người kêu đau bụng gần chết.

Tiểu Lý mở cửa, rời khỏi kho vật tư: “Bị làm sao vậy?”

Ngay lúc cậu ta mở cửa, anh ba Trần dùng sức đá vào Tiểu Lý, đồng thời kêu lên: “Trói cậu ta lại!”

Lập tức có thêm mười người xuất hiện ấn Tiểu Lý xuống đất, bọn họ lại tiếp tục chạy vào trong, Vũ Tử căn bản không ngăn được.

Anh ba Trần mắng: “Trịnh Nhất Hiên muốn ôm lương thực chạy trốn, hai ngày này bọn họ đã âm thầm đóng gói vật tư, có ai mà không biết chứ? So với việc ngồi không chờ c.h.ế.t thì sao không tìm cách nắm vận mệnh của mình trong tay, cậu ta nhìn trúng một người phụ nữ thì đuổi chồng người ta đi, cả ngày đuổi người này đuổi người kia, hiện tại chúng ta cũng nên đuổi cậu ta đi, chính chúng ta cầm lương thực đến căn cứ!”

Nói xong, gã ta cầm lúc một ống sắt đập lên đầu Vũ Tử.

Vũ Tử tránh thoát lần này, túm lấy ống thép muốn đánh trả thì lại bị hai ba người khác nhào qua ôm lấy, khống chế cậu ta.

“Mấy người muốn làm gì?” Vũ Tử muốn hất người ra nhưng lại phát hiện không hất ra được.

Tiểu Lý cũng bị một đám người đè dưới đất, căm tức nhìn anh ba Trần: “Mày muốn làm gì? Muốn cướp lương thực sao?”

Tiểu Lý cùng Vũ Tử nháy mắt đã bị khống chế.

Trong tay đám người này có con tin, tin rằng dù Trịnh Nhất Hiên có s.ú.n.g cũng không dám dùng loạn, anh ba Trần vô cùng khoái trá, quay đầu nói với đám người: “Thấy không? Bọn họ chẳng có gì đáng sợ, lúc trước để Trịnh Nhất Hiên tác oai tác phúc chỉ là vì chúng ta không đoàn kết!” Gã ta đứng ngoài cửa hét to: “Lương thực và nước đều ở trong này, ai muốn lấy thì mau vào!”

Gã ta nói xong thì vọt vào đầu tiên.

Những người khác thấy vậy cũng sôi nổi chạy vào kho vật tư.

Anh ba Trần đứng bên trong, phàm là người chạy nhanh hoặc là người tỏ lòng trung thành với gã ta thì đều được gã ta chia cho hai phần, người nhận được lương thực lập tức cho ngay vào mồm, ăn ngấu nghiến ăn, vừa lấp đầy bụng vừa xóa chứng cứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-304.html.]

Cửa kho vật tư rất nhỏ, lúc này hai chục ba chục người liều mạng chạy vào trong, thò tay lấy lương thực

“Anh Trần, sau này chúng tôi nghe lời anh.”

“Anh Trần, g.i.ế.c Trịnh Nhất Hiên, chúng ta cùng đi căn cứ!”

Anh ba Trần chậm rãi phân chia lương thực cứu tế, để đám người này chắn ở cửa, chờ Trịnh Nhất Hiên trở về thì đám người này sẽ trở thành bia đỡ đạn cho gã.

Khương Nặc đứng sau đám người đếm thử, có tổng cộng bốn mươi hai người ở đó.

Ở đây có khoảng hai trăm người, số này chính là một phần năm.

Những người còn lại có thể là không có can đảm, cũng có thể là không muốn nên đều trốn ở một góc.

Trung gian một khoảng cách, ranh giới rõ ràng.

Vũ Tử vừa bị đánh, cậu ta nỗ lực đứng dậy, anh ba Trần xoay người muốn bồi thêm một gậy thì Vũ Tử đột nhiên rút s.ú.n.g ra, dí vào đầu anh ba Trần.

“Nơi tránh nạn này có hai điều cấm kỵ, chính là cướp bóc và cưỡng gian.” Vũ Tử cắn răng nói: “Hôm nay mấy người cướp đoạt lương thực, tôi có thể xử lý mấy người ngay lập tức.”

Anh ba Trần không ngờ được cậu ta cũng có súng, lập tức thay đổi sắc mặt.

Gã ta đã quan sát rất lâu, trước kia Vũ Tử không hề có súng!

Trừ phi là Trịnh Nhất Hiên vừa đưa s.ú.n.g cho cậu ta!

Những người khác cũng ngớ ra, hiện trường trở nên yên tĩnh, đám người cũng đồng loạt lui về phía sau.

“Mày, mày dám?” Anh ba Trần lấy lại tinh thần: “Nổ s.ú.n.g g.i.ế.c người sống sót, ai cho mày cái quyền đó?”

“Mày mà là người sống sót gì chứ, chỉ là một tên cướp mà thôi!” Vũ Tử vừa nói, ngón tay vừa run rẩy đặt lên cò s.ú.n.g nhưng trước khi cậu ta kịp bóp cò thì lại có một tiếng s.ú.n.g khác vang lên, “đùng”.

Một viên đạn từ phía sau bay tới, chuẩn xác ghim vào đùi anh ba Trần, m.á.u lập tức tuôn ra.

Anh ba Trần hét lên rồi ngã gục, phát ra một tiếng hét thảm.

Trịnh Nhất Hiên cầm s.ú.n.g xuyên qua đám người đi tới trước cửa kho vật tư, nhìn về phía mọi người nói: “Anh ba Trần cầm đầu cướp lương thực, đã bị tôi chế phục, hôm nay có tổng cộng bốn mươi hai người tham gia cướp bóc, mấy người đã phạm vào kỷ luật cơ bản nhất của nơi tránh nạn này, thu thập đạc, cút khỏi đây ngay!”

“Dựa... dựa vào đâu chứ! Mày...” Anh ba Trần đang muốn nói thêm gì đó nhưng Tiểu Lý lại phản ứng nhanh hơn, cậu ta hất đám người đang giữ lấy mình ra rồi quay người dẫm lên vết thương của gã ta.

Anh ba Trần thiếu chút nữa là ngất xỉu.

Có hai người cầm s.ú.n.g đứng chắn, đám người ban đầu hùa theo anh ba Trần náo loạn, hiện tại anh ba Trần đã ngã, bọn họ tự nhiên cũng mất đi năng lực và ý muốn phản kháng, bắt đầu xin tha.

“Anh Trịnh, chúng tôi không biết gì cả, không liên quan tới chúng tôi, anh Trịnh...”

“Đừng đuổi tôi đi, chỉ cần để tôi ở lại thì muốn tôi làm gì cũng được, tôi không đến căn cứ... không bao giờ nói gì nữa... xin anh đừng đuổi tôi đi!”

Trịnh Nhất Hiên không hề d.a.o động.

Đám người này phần lớn đều là do anh ta cứu ra từ đống đổ nát.

Nhân tính không chịu nổi khảo nghiệm, người đáng cứu anh ta chắc chắn sẽ cứu, nhưng đối mặt với những kẻ phạm tội, anh ta tuyệt đối không nhân nhượng.

Anh ta lặng lẽ đứng bên ngoài quan sát rất rõ ràng.

Bao gồm cả anh ba Trần trong số bốn hai người kia, có người chặn cửa, có người cướp bóc, còn có người ẩu đả đám người Tiểu Lý.

Anh ta không có quyền tùy tiện phán quyết sống c.h.ế.t của kẻ khác nhưng bây giờ chứng cứ xác thực, anh ta cứ ấn theo quy củ mà làm.

Dưới sự uy h.i.ế.p của súng, bốn mươi hai người bị Vũ Tử đuổi tới chỗ sâu nhất trong khu vực khai thác mỏ.

Đại sảnh phút chốc trống trải hơn rất nhiều.

Xuất hiện tình huống như thế, mọi người đều cảm thấy mờ mịt.

Lúc này, Tiểu Lý lại tuyên bố ngày hôm sau mọi người sẽ khởi hành đến căn cứ.

Tin tức này lập tức trở thành một cú oanh tạc, mọi người cảm thấy như đang nằm mơ, không thể tin nổi.

Cũng người phản ứng nhanh nhạy, lập tức cảm thấy lạnh toát sống lưng.

Đây là chuyện không thể quyết định một cách đột ngột, nếu lúc nãy bọn họ cũng cướp lương thì hiện tại đã toi đời rồi.

Loading...