Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 307

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:18
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bôn tẩu hơn nửa tiếng, cuối cùng Khương Nặc đã trông thấy ánh huỳnh quang ở phía xa xa.

Cô biết đây chính là phản quang trên quần áo của Vũ Nô số hai.

Ánh sáng này rất mờ nhạt, nếu không phải thị lực của Khương Nặc phi thường thì rất khó nhìn ra ở khoảng cách xa như thế này.

“Đứng đây chờ tao.” Khương Nặc thì thầm bên tai Biên Mục.

Cô nói xong thì chậm rãi đi lên.

Trong vòng bán kính ba trăm mét, Khương Nặc bắt đầu bước chậm lại.

Hiện tại cô không có tâm tư, cũng không có thời gian tìm người chậm rãi luyện đao, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết Vũ Nô số hai.

Đêm tối vô biên cộng với giá rét chính là thiên tai nhưng cũng là không gian hoàn hảo của Khương Nặc.

Trong bóng đêm, cô có thể nhìn, có thể nghe, có thể cảm giác nhưng đối phương lại không hề biết tới sự tồn tại của cô.

Cô học theo cách đi đường của Vân Diệu, khống chế bước chân ở mức nhỏ nhất, ngay cả hơi thở cũng rất nhẹ nhàng, cuối cùng, khi chỉ còn cách một trăm mét, cô dừng bước chân, ẩn thân sau một núi đá.

Sau đó, cô lấy một khẩu s.ú.n.g trường từ trong không gian ra.

Xung quanh quá mức yên tĩnh, ở khoảng cách này, tiếng nạp đạn có thể sẽ khiến cho đối phương chú ý cho nên Khương Nặc không hề sốt ruột, chỉ là không tiếng động đặt s.ú.n.g lên đầu vai, lại bình tĩnh nhìn về phía trước, tìm kiếm cơ hội.

Nơi đó hẳn là doanh địa tạm thời của Vũ Nô số hai.

Có một căn lều trại, hình như trong lều trại có túi ngủ, không nhìn thấy ai khác.

Cẩn thận nghe ngóng một hồi, quả thật chỉ có một người.

Ánh mắt Khương Nặc lạnh băng, hiện tại chỉ có một mục tiêu là b.ắ.n c.h.ế.t gã ta.

Vũ Nô số hai không đốt lửa, ở xung quanh lều trại cũng không có thấy bất kỳ dấu vết nhóm lửa nào, xem ra thân thể của gã ta quả thật là khác với người thường, hoàn toàn không sợ hãi giá lạnh.

Lúc này gã ta đang xử lý miệng vết thương, cẩn thận sát trùng vết thương sau lưng và trên cẳng chân, động tác cũng xem như nhanh nhẹn.

Sau đó gã ta lôi ra một cái túi, lại lấy ra hai hộp đồ ăn từ trong cái túi đó.

Ngay khoảnh khắc gã ta mở hộp, Khương Nặc nhanh nhẹn lên nòng.

TBC

Tiếng s.ú.n.g lên nòng vừa vặn trùng khớp với tiếng mở hộp, Vũ Nô số hai vẫn cảnh giác phát hiện ra gì đó, lập tức buông hộp thức ăn đứng lên, đi hai bước về phía của Khương Nặc.

Khi khoảng cách được kéo gần, Khương Nặc trong bóng đêm chĩa mũi s.ú.n.g vào gã ta.

Trên quần áo của gã ta có lóe lên ánh huỳnh quang, như vậy càng tiện cho Khương Nặc né tránh vị trí của áo chống đạn.

Cô nhắm vào một chỗ phía dưới ánh huỳnh quang.

Cô muốn bắt sống người này nên không thể b.ắ.n vào đâu, vẫn nên b.ắ.n vào chân vậy.

“Ai?!”

Ngay lúc Vũ Nô số hai lên tiếng, Khương Nặc đã nhanh chóng vận dụng tinh thần lực tiến vào trạng thái vô cùng an tĩnh, bài trừ tất cả tạp âm ở bên ngoài.

Trong bóng đêm, cô càng nhìn rõ mục tiêu, cả những chi tiết lúc nãy không thấy rõ lúc này cũng đã thu hết vào đáy mắt.

Ánh mắt của cô vô cùng bình tĩnh giống như thợ săn đang ngủ đông.

Vũ Nô số hai còn tại tiếp cận, nhưng tay nàng run lên cũng không run.

“Đùng!”

Khương Nặc quyết đoán bóp cò.

Viên đạn chuẩn xác xuyên qua đùi của Vũ Nô số hai, khiến bắp đùi của gã thủng một lỗ, chảy đầy máu.

Gã ta phát ra âm thanh đau đớn tột cùng, Khương Nặc đồng thời thu lại s.ú.n.g trường, cầm chủy thủ nhảy ra.

Người bình thường phải cần từ năm đến tám giây mới chạy được năm mươi mét, tốc độ nhanh nhất để đạt được một trăm mét là mười sáu giây nhưng tốc độ của Khương Nặc còn nhanh hơn cả hai kỷ lục này.

Lúc Vũ Nô số hai khom người vì cơn đau, hai tay ôm lấy miệng vết thương thì chủy thủ của Khương Nặc đã đ.â.m về phía gã ta.

Gã ta né tránh, vung quyền, nhưng vì quá đau đớn, chân di chuyển không tiện, động tác đương nhiên cũng trì độn, Khương Nặc cũng không cho gã ta cơ hội, lập tức c.h.é.m mấy nhát vào tay, vào mặt, vào đùi gã ta, toát ra nhiều vết thương sâu hoắm.

Sau đó, cô bước một bước dài, nắm lấy cằm gã ta, hung hăng tát một cái khiến gã ta trật khớp cằm nghiêm trọng, không thể nào khép miệng được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-307.html.]

Vũ Nô giấu túi độc trong kẽ răng, hư chuyện bèn tự sát, lần này cô không thể phạm sai lầm như vậy nữa.

Vũ Nô số hai tức giận trừng mắt nhìn Khương Nặc, trong miệng lại chỉ có thể phát ra tiếng kẽo kẹt mơ hồ không rõ.

Khương Nặc chỉ lạnh lùng nhìn gã ta.

Gần đây có học y nên cô biết có một thứ được gọi là gân tay, đó chính là gân bàn tay, nối liền phần cơ và phần tủy xương.

Khương Nặc tìm đúng chỗ, c.h.é.m thêm một dao, gân tay của gã ta bị cắt đứt toàn bộ.

Khương Nặc lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.

Sau khi gân tay bị cắt đứt hoàn toàn, chắc chắn sẽ không thể nắm c.h.ặ.t t.a.y lại được.

Phương thức tấn công chính của gã ta và Vũ Nô chính là nắm đấm, một con sói dữ đã bị nhổ răng, không đủ để gây sợ hãi.

Vết thương do đạn b.ắ.n trên đùi vẫn đang chảy máu, Khương Nặc lại nhìn về phía miệng của Vũ Nô số hai.

Cô có một số chuyện muốn hỏi.

Nhưng quai hàm của gã ta đã bị trật khớp nghiêm trọng, rất khó nói chuyện như bình thường.

Vũ Nô số hai toàn thân đau đớn thần trí không rõ, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía người trước mặt, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Khương Nặc suy nghĩ một chút, tay thò vào trong ba lô “tìm” rồi lại “tìm”, từ trong không gian lấy ra một cái vòng nhựa.

Bóp thử bằng tay, nó khá cứng.

Thứ này hẳn là vòng dùng trong phòng tập thể hình, Khương Nặc dùng sức nhét nó vào miệng Vũ Nô số hai.

Vũ Nô số hai lắc đầu giãy dụa, sắc mặt Khương Nặc vô cảm cho gã ta một đao, gã ta lập tức thành thật, chỉ còn n.g.ự.c phập phồng, há mồm thở dốc nhưng trong miệng lại không phát ra được một âm thanh nào.

Một cái vòng nhựa lớn như vậy nhét vào trong miệng không những gây đau đớn mà còn buồn nôn, đau đầu, nhưng Khương Nặc không quan tâm gã ta có khó chịu hay không, sau khi mở miệng gã ta ra liền “lấy” từ trong túi áo ra một cái đèn pin, rọi vào trong miệng gã ta tra xét.

Suy nghĩ đầu tiên là, may mà người này chú ý đến việc vệ sinh răng miệng.

Thoạt nhìn không có gì khó chịu cả.

Khương Nặc lại “lấy” ra một cái nhíp nhỏ, tìm tới tìm lui trong kẽ răng của gã ta.

Vũ Nô số hai đã ý thức được cô muốn làm cái gì, cố gắng nâng cánh tay lên muốn vung tới, sắc mặt Khương Nặc lại vô cảm, lại dùng d.a.o đ.â.m một nhát vào cánh tay gã ta.

Bị xuất huyết một lượng lớn, Vũ Nô số hai thần trí mơ hồ.

Khương Nặc cẩn thận tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một viên nang hình tròn rất nhỏ ở trong răng của gã ta.

Đó là một lớp màng rất mỏng nhưng lại rất bền dẻo, dùng cái nhíp chọc nhẹ vào mà vẫn không bị rách ra.

Khương Nặc cẩn thận gắp viên nang này ra, cùng nhét chung cả cái nhíp vào trong ba lô, ngay lập tức ném vào không gian rồi sau đó mới quay đầu lại nhìn người đàn ông đã bị thương nặng nằm trên mặt đất.

Cô chưa từng nắn lại quai hàm bị trật khớp bao giờ cả, thử dùng bàn tay tát một cái, tát mạnh đến mức cằm Vũ Nô số hai lệch thẳng qua một bên nhưng không được. Tát cả 2 lần mà vẫn thất bại, lại khiến gã ta đau đến nằm lăn lộn trên mặt đất.

Lần thứ ba, hình như là thành công, sau một tiếng vang giòn, quai hàm gã ta trở lại chỗ cũ.

Nhưng động tác thô bạo như vậy cũng làm cho khớp xương hàm của Vũ Nô số hai bị tổn thương, cả khuôn mặt đều bị sưng vù.

“Cô... Cô là ai?” Giọng nói của gã ta mang theo vẻ khiếp sợ: “Vì sao... lại biết trong miệng tôi có túi độc...”

Sau khi khiếp sợ qua đi, gã ta lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Mặc kệ cô là ai, kết cục của cô nhất định rất thảm rất thảm.”

Khương Nặc không để ý đến lời uy h.i.ế.p của gã ta, chỉ lạnh lùng nhìn về phía anh ta: “Bắt đầu từ bây giờ, ông phải trả lời câu hỏi của tôi, tôi hỏi cái gì thì ông trả lời cái đó.”

Vũ Nô số hai hít vào một hơi để giảm bớt cảm giác đau đớn trên người, ánh mắt nhìn về phía Khương Nặc toát ra một cỗ khinh thường: “Cô không moi được thông tin gì ở chỗ tôi đâu.”

Lại là câu nói này.

Khương Nặc nhìn người đàn ông này, thật không nghĩ tới, chó mà nhà họ Diệp nuôi lại trung thành đến thế.

Hỏi được hay không thì vẫn là phải thử một lần.

Thủ đoạn tra hỏi rất đơn giản, chính là để đối phương đau đớn hoặc là sợ hãi.

Mũi đao của Khương Nặc chọc vào vết thương do đạn b.ắ.n trên đùi gã ta, cơ thể gã ta co giật đau đớn, nhưng thay vào đó gã ta lại mỉm cười.

“Cô không thể uy h.i.ế.p được tôi đâu, cô có biết vì sao tôi không hề sợ hãi không? Bởi vì cô đã chọc phải người không nên chọc. Tôi c.h.ế.t rồi, chắc chắn cô sẽ c.h.ế.t thảm hơn tôi, cô và tất cả những người bên cạnh cô đều sẽ nhận được sự trả thù tàn nhẫn nhất trên thế giới này. Một ngày nào đó, cô sẽ phải hối hận về tất cả những gì đã làm hôm nay!”

Miệng cũng cứng thật.

Loading...