Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 309

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:22
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến lúc này, rốt cục có thể thở một hơi.

Nhưng tiếp theo vẫn không lạc quan.

Rõ ràng cái khung này đang rất khó để chống đỡ cho sức nặng của anh ta, nó đã lung lay sắp đổ, không thể nào giữ được quá lâu.

Nhưng bốn phía thực sự quá tối.

Anh ta cố điều hòa nhịp tim, lấy bật lửa ra, châm lửa rồi dùng một chút ánh sáng đó để quan sát xung quanh.

Ánh lửa quá nhỏ, không thấy rõ lắm.

Nhưng phía dưới đã không có cái khung kim loại nào, chỉ có khe hở sâu không thấy đáy, dường như kéo dài đến tận tâm trái đất.

Từ chỗ này ngã xuống thì sẽ thật sự không tìm được điểm mượn lực nữa.

Trịnh Nhất Hiên cất bật lửa đi, quyết định dựa vào vách đá.

Nếu như trên vách đá lồi lõm không bằng phẳng, có chỗ mượn lực hoặc là góc nghiêng, vậy có thể thử leo lên.

Anh ta quỳ rạp trên khung kim loại, hết sức thận trọng bò về phía trước.

Khung kim loại liên tục phát ra những âm thanh kẽo kẹt nguy hiểm, như thể nó có thể gãy ra bất cứ lúc nào.

Trịnh Nhất Hiên không hề bị lay động, từng bước một nhích sang một bên.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh ta cũng chạm được vào vách đá, sau đó lần nữa đốt bật lửa.

Tin tức tốt, vách đá không bằng phẳng, không trơn trượt, dường như có thể tìm được điểm mượn lực.

Tin tức xấu, vách đá này không có độ dốc.

Ít nhất là ở bất cứ nơi nào mà anh ta nhìn thấy đều là một bức tường đá thẳng đứng, nếu không cẩn thận một chút là sẽ ngã xuống ngay.

Trịnh Nhất Hiên bây giờ thật sự gặp khó khăn.

Muốn leo lên trên gần như là không thể nào, anh ta chỉ có thể thử xuống dưới.

Nếu như tìm được điểm mượn lực có thể giẫm lên thì có lẽ có thể đi xuống dưới đáy của hầm mỏ, lại tìm các vết nứt trong lòng đất xem thử có đường ra nào khác hay không.

Anh ta ngồi trên khung kim loại, dựa lưng vào vách đá nghỉ ngơi một lát.

Không có đồng hồ nên không biết cụ thể là bao lâu, có thể là mười phút, cũng có thể là hai mươi phút.

Đến khi anh ta cảm thấy thể lực mình đã được phục hồi, anh ta mới cố gắng đứng dậy.

Tuy nhiên, đúng lúc này, anh ta lại nghe thấy một giọng nói.

“Trịnh Nhất Hiên, anh có ở đó không?”

Đó là một giọng nói rất nhẹ, nghe không thấy có quá nhiều cảm xúc.

Trịnh Nhất Hiên sửng sốt.

Ở giữa không trung tối tăm này, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, anh ta không cảm thấy vui mừng bao nhiêu, chỉ cảm thấy kinh dị.

Lông tơ Trịnh Nhất Hiên gần như dựng đứng.

Trước khi rơi xuống, ngoại trừ anh ta cùng Hồ Linh ra thì hiện trường còn có hai người.

Một người đàn ông mặt chữ quốc muốn tấn công anh ta.

Một người là cô gái trẻ đang bảo vệ anh ta.

Cô gái này là người mà Trịnh Nhất Hiên mới tìm thấy cách đó không lâu, tên là Vu Nhược Ngôn. Cô ấy mang khẩu trang che mặt, không nhìn rõ dung mạo nhưng đôi mắt lộ ra kia vẫn để lại ấn tượng trong lòng anh ta.

Trịnh Nhất Hiên lúc ấy liền có một loại trực giác, đây nhất định là một cô gái vừa điềm tĩnh lại vừa lý trí.

Cô ấy là người giống vợ anh ta, có một loại ánh sáng khó có thể miêu tả bằng lời, ánh sáng của trí tuệ.

Giọng nói này không giống giọng của người đàn ông mặt chữ quốc, cũng không phải giọng của con gái.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta nhớ tới người em trai của cô gái kia cùng với đôi mắt trầm tĩnh kia...

Chính là anh ta!

Trịnh Nhất Hiên lấy lại bình tĩnh, đáp lại: “Tôi ở đây!”

Giọng nói kia lại vang lên: “Cho tôi tín hiệu.”

Trịnh Nhất Hiên vội vàng lấy bật lửa ra, sau khi bật lên thì không ngừng lắc lắc.

Cũng không biết qua bao lâu, thẳng đến khi khung kim loại dưới thân bắt đầu từ từ nghiêng xuống, đến lúc không thể trụ nổi nữa thì một bóng dáng trẻ tuổi xuất hiện ở trước mắt Trịnh Nhất Hiên.

Chính là em trai của Vu Nhược Ngôn.

Chiếc bật lửa đã rất nóng, dầu bên trong cũng đã gần cạn, Trịnh Nhất Hiên vội vàng cất nó đi.

TBC

Sau khi cất đi, anh ta không còn nhìn thấy gì nữa, đưa tay ra trước mắt cũng không thể nhìn thấy được.

Vân Diệu vươn một tay chụp vào một chỗ nhô ra trên vách đá, tay kia vươn về phía Trịnh Nhất Hiên, nói khẽ: “Cầm lấy tay tôi.”

Trịnh Nhất Hiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một người làm sao có thể một tay treo ở trên vách đá, lại đồng thời bắt lấy một người khác?

“Quá nguy hiểm.”

“Không có thời gian.” Vân Diệu nói.

Trịnh Nhất Hiên cũng hiểu được, khung kim loại quả thật đã không thể chịu nổi nữa rồi.

Anh ta cắn răng đưa tay về phía chàng trai trẻ kia.

Sau đó, cổ tay của anh ta bị nắm chặt.

Cánh tay kia rất mạnh mẽ, Trịnh Nhất Hiên không thể diễn tả được loại cảm giác này, bởi vì Vân Diệu dùng một tay nâng toàn bộ trọng lượng cơ thể của anh ta lên cao mà cánh tay không hề run rẩy dù chỉ một chút, vững vàng như một cánh tay bằng máy.

Nhưng nơi này thật sự quá nguy hiểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-309.html.]

Dưới chân không có bất cứ chỗ nào mượn lực, hai người chỉ dựa vào một tay Vân Diệu bám lấy vách đá.

Vân Diệu cũng cảm thấy hoàn cảnh này hơi phiền phức.

Có quá nhiều trói buộc ở trong thế giới này.

Anh ta nhìn quanh, phát hiện ở phía trên chỗ mình hơn 6 mét có một khối đá nhô ra, miễn cưỡng có thể đứng thẳng được.

Anh ta quyết định mang theo Trịnh Nhất Hiên bò đến nơi đó, lại đổi tư thế, cõng anh ta đi lên.

Quá trình này còn phiền phức hơn so với anh ta tưởng tượng, chủ yếu là thứ để có thể túm lấy quá ít, anh ta có thể chống đỡ, nhưng tảng đá mà anh ta đang túm thì lại không thể chịu nổi.

Vân Diệu kéo Trịnh Nhất Hiên, bởi vì hòn đá bị bật ra nên vừa bò hơn 4 mét, lại trượt xuống 9 mét.

Trên cơ thể anh ta có quá nhiều vết thương, dày đặc.

Nếu dùng sức quá mức, những vết thương này sẽ đỏ lên, thậm chí xuất huyết bên trong, khiến những vết thương bình thường giấu ở dưới da sẽ trở nên rõ ràng hơn, gớm ghiếc hơn

Lúc này, toàn bộ cánh tay Vân Diệu bởi vì vết thương chảy m.á.u mà đỏ bừng, lại kéo dài đến tận cổ.

Tất cả vết thương đều bị xé toạc, lúc này sẽ vô cùng đau đớn.

Cũng may Vân Diệu không sợ đau, chỉ cần thích ứng một chút là có thể tiếp tục.

Trong lòng Trịnh Nhất Hiên lại vô cùng hoảng sợ.

Anh ta có thể cảm giác được chàng trai trẻ này đã cố hết sức, nhưng anh ta rất im lặng, không phát ra bất kỳ thanh âm gì.

“Thả tôi ra đi, cậu không cần phải miễn cưỡng đâu.” Trịnh Nhất Hiên nói khẽ: “Tôi biết cậu có thể tự mình rời đi. Tôi đưa cậu về nơi trú ẩn là vì đây là nhiệm vụ của tôi, công việc của tôi, chỉ thế thôi, hai người đều không nợ gì tôi hết.”

Trong bóng tối, giọng điệu của chàng trai trẻ vẫn trầm tĩnh như trước.

“Anh đáng để sống sót.” Anh ta dừng một chút, giọng nói đột nhiên trở nên ấm áp hơn: “Hơn nữa, có người nói muốn cứu anh, vậy nên tôi nhất định sẽ cứu.”

Mỗi chữ đều rất nhẹ nhàng nhưng so với tất cả mọi lời hứa hẹn đều có sức mạnh hơn hẳn.

Vân Diệu kéo Trịnh Nhất Hiên chậm rãi leo lên.

Chỉ có một tay nên quá trình này không mấy thuận lợi. Anh ta cần phải tìm một chỗ đứng rồi thay đổi góc độ để nắm lấy chỗ nhô lên trên vách đá, chỉ là kết cấu vách đá ở khu vực khai thác này rất mỏng manh, động một chút là bị vỡ ra.

Nhưng Vân Diệu rất ổn định, rơi xuống cũng không cuống lên, Trịnh Nhất Hiên ngẩng đầu, cố gắng nhìn rõ chàng trai trẻ này trong bóng tối.

Lúc này vừa vặn là thời điểm trời có một chút ánh sáng nhạt, nhưng cho dù nhìn thế nào cũng chỉ có một đường viền.

Chỉ biết là anh ta vô cùng trấn định, cho dù bọn họ không ngừng trượt xuống thì anh ta cũng không loạn chút nào, lại nhanh chóng bắt lấy một hòn đá khác ổn định thân thể.

Một tay anh ta bám vào vách đá, thân thể còn bị trọng lượng của một người khác kéo xuống rất lâu.

Khó có thể tưởng tượng được rằng đây là chuyện mà con người có thể làm được.

Trong lòng Trịnh Nhất Hiên quả thực chấn động.

Nhưng lúc này anh ta cũng không nói gì, vào lúc này, bất kỳ động tác dư thừa nào cũng sẽ quấy nhiễu đến anh ta. Nếu như không thể giúp gì được thì nhất định không thể thêm phiền.

Cô tay anh ta bị Vân Diệu nắm chặt, kéo lên từng chút một.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng đến được một tảng đá nhô ra ở giữa vách núi.

Đến lúc này Vân Diệu mới buông lỏng tay anh ta ra.

Trịnh Nhất Hiên bị treo ở trong không gian quá lâu, sau đó cả người được nhẹ nhàng kéo lên, chờ đến khi thân thể rốt cuộc được ngồi xuống thì toàn thân mềm nhũn.

Anh ta xoa xoa đôi vai đã tê cứng đến mức mất đi cảm giác, vừa nhẹ nhàng thở dốc, dựa vào vách đá nghỉ ngơi, cố gắng khôi phục lại nhiều sức lực nhất có thể.

Anh ta hy vọng mình có thể xuất lực một chút, không đến mức để chàng trai trẻ này phải gánh chịu toàn bộ áp lực.

Nhưng Vân Diệu không hề có ý định nghỉ ngơi, sau khi buông Trịnh Nhất Hiên xuống anh ta bắt đầu ngửa đầu quan sát hoàn cảnh, quan sát vị trí của vách đá, tiếp đó quay sang nói với Trịnh Nhất Hiên: “Tôi cõng anh lên.”

Trịnh Nhất Hiên sửng sốt: “Cậu không cần nghỉ ngơi một chút sao?”

Vân Diệu khẽ lắc đầu, nói khẽ: “Đi lên sớm một chút, cô ấy sẽ sốt ruột.”

Trịnh Nhất Hiên hiểu được: “Cậu đang nói chị gái của cậu à?”

Vân Diệu nhìn anh ta một cái, không nói gì.

Trịnh Nhất Hiên ở độ tuổi này ít nhiều vẫn hiểu chút gì đó, lúc này cũng hiểu bọn họ chắc hẳn không phải là chị em gì, nhưng cũng không nói thêm nhiều lời.

Bọn họ muốn giấu diếm chắc hẳn là có lý do của mình, đã cứu mình rồi mà mình lại còn tò mò bí mật của người ta, vậy cũng quá không ra gì.

“Đi thôi.” Vân Diệu nói.

Anh ta cõng Trịnh Nhất Hiên lên, đồng thời lấy một sợi dây thừng trói chặt Trịnh Nhất Hiên và mình lại, tránh cho giữa chừng trượt xuống thì Trịnh Nhất Hiên ngã xuống.

Trịnh Nhất Hiên trong lòng đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng sau khi có thể sử dụng cả hai tay, rõ ràng Vân Diệu thoải mái hơn rất nhiều. Động tác của anh ta lưu loát, mạnh mẽ mà nhẹ nhàng, leo lên rất nhanh, ngoại trừ thỉnh thoảng bị trượt xuống do kết cấu của vách đá yếu dẫn đến đá rơi ra, nhưng anh ta luôn có thể rất nhanh ổn định thân hình.

Điều này đối với Trịnh Nhất Hiên mà nói, có một loại cảm giác như đang nằm mơ.

Chỉ sợ rất khó có người thứ hai có loại trải nghiệm như vậy.

Không bao lâu sau, Vân Diệu cõng anh ta trở lại mặt đất, đứng vững trên mặt đất, cởi dây thừng ra.

Trịnh Nhất Hiên ngã ngồi dưới đất, lúc này mới phát hiện toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Anh ta lấy lại bình tĩnh, bắt đầu quan sát bốn phía, phát hiện nơi này cũng không phải là vị trí anh ta ngã xuống, căn bản không nhìn thấy rừng bạch dương.

Nhưng điều này cũng rất bình thường.

Vân Diệu vẫn không nói một lời, trực tiếp đi ra ngoài, sau đó không lâu, anh ta quay lại với một ít củi, ném trên mặt đất.

Trịnh Nhất Hiên đến lúc này mới hiểu được anh ta đang làm cái gì, vội vàng đứng dậy châm lửa.

Phần lớn củi đều là vừa mới chặt, chỉ có một ít là củi khô, muốn nhóm lửa cũng không dễ dàng. Trịnh Nhất Hiên dựng mấy nhánh cây thành một hình tháp đơn giản, lại lấy ra con d.a.o quân dụng luôn mang theo bên người, cắt một cây củi khô chẻ ra thành từng đoạn mỏng dùng để nhóm lửa.

Động tác của anh ta nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã nhóm lửa xong, ngọn lửa cũng dần dần lớn hơn.

Lúc này, anh ta mới rốt cục có thể nhìn thấy xa hơn một chút, đồng thời, thấy rõ khuôn mặt của chàng trai trẻ.

Loading...