Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 310
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:24
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đưa anh ta về căn cứ, Trịnh Nhất Hiên đã cẩn thận quan sát anh ta, nhưng lúc đó anh ta cũng luôn đeo khẩu trang, còn kéo cổ áo lên rất cao, chỉ nhớ ánh mắt anh ta rất trầm tĩnh.
Lần này mới nhìn thấy rõ dáng vẻ anh ta thế nào.
Chàng trai này rất đẹp trai, nhưng điều khiến Trịnh Nhất Hiên ấn tượng sâu sắc hơn so với vẻ bề ngoài chính là vẻ mặt lạnh nhạt trầm tĩnh kia, có một loại khí chất vượt xa tuổi tác.
Rõ ràng nhìn nhỏ hơn mình rất nhiều nhưng lại khiến anh ta không thể sinh ra được tâm lý mình là người lớn tuổi, cảm giác này rất khó có thể diễn tả bằng lời.
Ánh mắt anh ta vẫn nhìn chăm chú vào Vân Diệu, dưới ánh lửa, bỗng nhiên thấy trên cổ Vân Diệu hình như có cái gì đó.
Nó giống như một chuỗi vết sẹo sáng loáng, màu sắc rất dễ thấy, hơn nữa từ cổ trải rộng xuống phía dưới.
Vân Diệu cũng nhận thấy sự kinh ngạc của anh ta, lặng lẽ kéo cổ áo khoác lên cao, che đi toàn bộ.
Trịnh Nhất Hiên lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình, vội vàng thu hồi tầm mắt, nói xin lỗi anh ta: “Thật xin lỗi.”
Vân Diệu nhìn anh ta, dường như có chút hoang mang với lời xin lỗi của anh ta, chỉ là bình thường Vân Diệu chưa bao giờ để ý đến những chi tiết này, chỉ ngồi im lặng.
“Cậu nghỉ ngơi đi.” Trịnh Nhất Hiên nói: “Nhất định là cậu mệt c.h.ế.t rồi.”
Một lát sau, dường như thấy bầu không khí quá mức im lặng, Trịnh Nhất Hiên lại mở miệng nói: “Cậu tên là gì?”
Vân Diệu vẫn không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn ánh lửa kia.
Anh ta không muốn nói, Trịnh Nhất Hiên cũng không cảm thấy xấu hổ, dù sao anh ta chỉ tùy tiện tìm chuyện để nói, còn có biết tên hay không cũng không sao.
“Vậy thì tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Vu cũng được.” Anh ta mỉm cười.
Vân Diệu nhìn thấy không mệt chút nào nhưng bản thân Trịnh Nhất Hiên lại mệt muốn chết, anh ta rất ngại ngùng, rõ ràng anh ta không cần xuất lực nhưng chân vẫn như nhũn ra, thể lực cũng rất lâu rồi mà koong hồi phục được.
Lúc bò lên trên, dây thừng siết chặt vào người tạo thành một vết thật sâu ở trên lưng anh ta, chỉ cần cử động một chút liền đau.
Có thể tưởng tượng được Tiểu Vu còn khó chịu hơn anh ta rất nhiều lần.
Anh ta không nói thêm gì nữa, chỉ dùng một cành cây thỉnh thoảng cời lửa cho sáng hơn và ấm hơn để Tiểu Vu có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Chờ anh ta nghỉ ngơi xong, lại tìm đường trở về nơi trú ẩn.
Người ta đã cứu mạng anh ta, bởi vậy nhất định phải báo ân.
Hai năm qua anh ta có không ít điểm tích lũy nhưng vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, còn chưa chính thức đi căn cứ làm thẻ, đến lúc đó cũng có thể đổi điểm tích lũy của mình ra, cộng thêm điểm tích lũy của vợ mình, đổi cho bọn họ một tờ chứng chỉ căn cứ.
Có lẽ cũng có thể tìm cho bọn họ công việc thích hợp.
Trong đầu Trịnh Nhất Hiên nghĩ tới những thứ này, nhưng không hiểu sao lại có một loại trực giác, anh ta cảm thấy hai người này sẽ không tiếp nhận.
Bọn họ là người mà anh ta nhìn không thấu.
Nhưng Trịnh Nhất Hiên lại cảm thấy vui mừng về điều này.
Đất nước này rộng lớn như thế, lịch sử dài đằng đẵng, sẽ có người cường đại, người thần bí, bởi vậy cũng không khó chấp nhận.
Người đàn ông mặt chữ quốc kia có nắm đ.ấ.m rất mạnh, đạn b.ắ.n ở cự ly gần trúng vào áo chống đạn nhưng gã ta gần như không bị ảnh hưởng gì. Nếu không có người nào có thể khắc chế được loại người này thì đối với người bình thường mà nói, đó thực sự là tai họa.
Ngồi một hồi lâu, Trịnh Nhất Hiên bỗng nhiên nghe thấy tiếng chó sủa từ xa đến gần, cuối cùng đi tới trước mặt anh ta.
Là Vu Nhược Ngôn dẫn theo một con ch.ó thân hình khổng lồ đi tới.
TBC
Cô vẫn đeo khẩu trang, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Nhất Hiên hỏi anh ta: “Anh không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Trịnh Nhất Hiên đứng dậy: “Cám ơn hai người.”
Khương Nặc khoát tay, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.
Cô biết trong lòng anh ta có rất nhiều nghi vấn, nhưng đêm nay cách thời gian xuất phát đi tới căn cứ còn chưa đầy 8 tiếng đồng hồ.
Anh ta cần nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái, đảm bảo có thể đưa mọi người ra khỏi nơi trú ẩn đúng giờ.
Những người sống sót muốn đi căn cứ, vừa mới tạo dựng lên lòng tin cùng đoàn kết, không nên lại phải chịu bất kỳ đả kích nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-310.html.]
“Anh Trịnh, có một số việc, chúng ta để sau rồi lại nói tiếp.” Cô nói: “Từ nơi này đi căn cứ ít nhất cũng phải đi mười ngày, có rất nhiều thời gian, bây giờ trước tiên cứ làm những chuyện nên làm đi.”
Trịnh Nhất Hiên hiểu ý của cô, cũng biết mình nên làm gì, liền gật đầu: “Được!”
Anh ta nhặt hai cành củi thô đang cháy trong đống lửa lên, đang định đưa cho hai người Khương Nặc thì Khương Nặc lại nói: “Anh về chỗ trú ẩn trước đi, tôi còn có chút việc.”
Nói xong, cô vuốt ve gáy Border Collie: “Đi theo nó, nó sẽ dẫn anh về.”
...
Sau khi Trịnh Nhất Hiên đi theo Border Collie rời đi, Khương Nặc nhìn Vân Diệu, thấy cổ áo anh ta kéo cao, lại che khuất nửa dưới khuôn mặt bèn hỏi: “Khẩu trang của anh bị rơi rồi à?”
Vân Diệu ừ một tiếng.
Khương Nặc lấy ra mấy cái khẩu trang màu đen đưa cho anh ta, anh ta nhận lấy đeo lên, nhưng vẫn không kéo cổ áo xuống mà là che chính mình lại thật kỹ.
Khương Nặc lại cầm một cốc nước suối không gian đưa cho anh ta.
Vân Diệu chậm rãi uống nước, nói với Khương Nặc: “Tôi tìm được linh nguyên rồi.”
Khương Nặc khá bất ngờ, lúc 2 giờ sáng, Vân Diệu nói còn chưa có manh mối, vừa đi xuống cứu người một chuyến liền tìm được.
“Làm sao anh tìm được?”
“Tôi cùng với Trịnh Nhất Hiên leo từ dưới lên, giữa đường cảm nhận được, đi đường vòng xác nhận một chút.” Anh ta nhẹ giọng nói: “Bây giờ tôi đi lấy.”
Khương Nặc nhướng mày, đây quả thật là thu hoạch ngoài ý muốn: “Vậy tôi cũng đi.”
Cô đứng lên.
Vân Diệu uống nước suối không gian, lông mày hơi nhíu lại theo bản năng thả lỏng một chút, trả lại cốc cho Khương Nặc rồi mang cô xuống dưới.
Vân Diệu trực tiếp đ.â.m d.a.o vào vách đá, theo đó đi xuống.
Khương Nặc lại không có ý định mạo hiểm như vậy.
Năng lực lớn bao nhiêu thì làm được bây nhiêu, huống hồ, con người có thể sáng tạo ra nền văn mình như ngày nay là bởi vì con người đã học được cách sử dụng các loại công cụ.
Cô nhìn về hướng Vân Diệu đi xuống, đóng một thanh sắt đủ to xuống đất để làm đinh, sau đó lấy dây thừng ra buộc chặt.
Cân nặng của cô không đến 100 cân, chỉ cần không làm gì thì cây đinh này hoàn toàn có thể chịu được trọng lượng của cô.
Có dây an toàn trên người, cộng thêm Vân Diệu cũng ở bên cạnh, Khương Nặc cầm d.a.o găm trong tay, khi cần ổn định thân hình liền dùng sức đ.â.m d.a.o găm vào vách đá.
Cứ thế, cô đi còn nhanh hơn cả Vân Diệu, thi thoảng còn dừng lại chờ anh ta.
Vân Diệu tìm được vị trí, cắm đao vào vách đá, bản thân xoay người đứng lên, sau đó đưa tay về phía Khương Nặc ở phía trên: “Đưa d.a.o cho tôi.”
Nhận lấy d.a.o găm Khương Nặc đưa tới, Vân Diệu vung c.h.é.m vào đá, đào bới một hồi, đá vụn không ngừng rơi xuống, không lâu sau đã đào ra một cái hố nhỏ.
Anh ta tiếp tục đào xuống, mở rộng cái hố này, sau đó nhanh chóng thông với mỏ quặng ở phía sau.
Mỏ quặng kia cao hơn 1m, rất sâu, cũng không biết thông tới chỗ nào. Vân Diệu chui vào, Khương Nặc theo sát phía sau.
“Linh nguyên ở đây sao?” Khương Nặc thử cảm giác nhưng không cảm giác được gì.
“Không.” Vân Diệu nói khẽ: “Tôi đã làm ký hiệu ở gần đây, nơi này có hầm mỏ, thuận tiện đặt chân.”
Khương Nặc gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Không khí trong hầm mỏ không tốt lắm nhưng đi vào trong một lát, Vân Diệu liền dừng lại.
Thấy phản ứng của anh ta, Khương Nặc liền hỏi: “Có phải ở phía dưới không?”
“Ừ.” Vân Diệu trả lời: “Khoảng ba mét.”
“Vậy thì để đó cho tôi.”
Khương Nặc lấy máy khoan ra cùng với hai cái đèn led dùng để chiếu sáng.