Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 311

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:26
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đã dùng thứ này một lần, cô đã gần như thuần thục, chỉ là không gian trong hầm mỏ nhỏ nên lắp đặt giá đỡ hơi phiền toái.

Phải mất một giờ để lắp đặt giá đỡ.

Vẫn còn rất nhiều dầu diesel từ lần trước đó nên có thể trực tiếp khởi động máy.

Cùng với tiếng ồn mãnh liệt vang lên, mũi khoan thép hình xoắn ốc bắt đầu khoan xuống.

Đầu tiên là khoan một mét rưỡi, liên tục lặp đi lặp lại để mở rộng hố khoan rồi tiếp tục khoan sâu hơn.

Giữa dừng lại lắp đặt giá đỡ một lần nữa, nhưng lần này dùng ít thời gian hơn, cũng chỉ 20 phút là hoàn thành.

Độ sâu 3 mét, Khương Nặc khoan tới 2 mét 8 liền dừng lại.

Bình thường mà nói, khi khoan lỗ thì cần phải dùng đến máy xúc để chuyển những đất đá khoan được ra ngoài, khá phiền phức, nhưng Khương Nặc chỉ cần trực tiếp thu chúng vào trong không gian rồi lại ném ra bên ngoài không tốn chút sức lực nào.

Sau khi khoan xuống, trong hố nhìn rất sạch sẽ, vừa nhìn là biết ngay.

Sự tiện lợi của máy móc đã được thể hiện hoàn toàn vào lúc này, chỉ cần lắp đặt giá đỡ, tiến hành điều chỉnh, cộng thêm dầu diesel, máy khoan có thể hoạt động không cần ngừng nghỉ.

Mấy giờ này, cô và Vân Diệu đều ngồi nghỉ ngơi, còn cùng nhau ăn chút gì đó.

Sau khi khoan xong, cô cất máy móc vào trong không gian, dùng ý thức điều khiển nó tiến hành sắp xếp lại và dọn dẹp, tra thêm dầu máy.

TBC

Còn Vân Diệu đã nhảy vào trong hố, dùng d.a.o đào một cách chính xác.

Chờ Khương Nặc thu dọn xong máy móc, anh ta đã mang linh nguyên ra, cất dao, đưa vật kia cho Khương Nặc, ở bên cạnh cô nhẹ giọng nói: “Đây là do cô phát hiện ra.”

Vết sẹo trên xương quai xanh của Khương Nặc lại bắt đầu ngứa.

Cô do dự một chút, cuối cùng lại lắc đầu: “Cái này cho anh, tôi muốn cái tiếp theo. Bây giờ anh đang bị thương, cần nó hơn tôi. Hơn nữa, anh giúp tôi cứu Trịnh Nhất Hiên, tôi không muốn nợ anh.”

Vân Diệu không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn hòn đá trên tay.

Không biết tại sao, trong nháy mắt, Khương Nặc lại cảm thấy anh ta có chút mất mát.

Cô mỉm cười, cũng không biết tại sao mình lại có ảo giác như vậy nữa.

Đây chính là linh nguyên, tặng cho anh ta thì nhất định anh ta rất đang vui vẻ.

“Kiếp trước anh đã đi qua nhiều nơi như vậy, tìm thêm hai cái nữa tiếp tế cho tôi là được rồi.” Khương Nặc nói: “Vết thương của anh càng sớm lành thì những chuyện mà chúng ta làm được cũng càng nhiều hơn.”

“Ừm.” Anh ta gật đầu hứa hẹn: “Tôi sẽ tiếp tế cho cô.”

Khương Nặc không để trong lòng.

Lần trước không gian thăng cấp, cô và cây đại thụ thiết lập mối liên hệ gần gũi hơn, nhưng chuyện cần làm quá nhiều, không có cơ hội đi tiêu hóa chúng, cho dù sau khi xây dựng nhà trên cây cũng chưa từng ngủ trong này.

Cảm giác mạnh lên, nhưng cũng không rèn luyện đầy đủ.

Chạy quá nhanh chưa chắc đã là chuyện tốt.

Trước khi sinh vật biến dị tràn lan khắp nơi, cô định lấy đi tất cả linh nguyên ở gần thành phố trước.

Nếu không đợi cho đến khi cái lạnh khắc nghiệt rút đi, một số cứ điểm nhỏ của người sống sót sẽ phải đối mặt với cơn ác mộng mới.

Về phần sông núi rừng rậm thì đừng có nói nữa.

Mà chỗ sâu trong đại dương thì càng là thứ mà bọn họ đến nay không có khả năng chạm tới.

Việc hợp tác với Vân Diệu từ trước đến nay dường như là hai bên cùng có lợi, nếu đã có hợp tác lâu dài thì không cần phải quan tâm đến chuyện được mất trước mắt.

Cô đã đúng khi nghĩ rằng có thể có linh nguyên ở khu khai thác mỏ, nhưng người đi tìm lại là Vân Diệu, bởi vậy cái này nên nhường thì nhường.

Cô đã có thu hoạch của cô.

Nếu như không đến khu mỏ thì đêm nay Trịnh Nhất Hiên sẽ chết, may mà anh ta đã sắp xếp tốt, Tiểu Lý và Vũ Tử sẽ đưa những người sống sót còn lại về căn cứ theo kế hoạch, chỉ còn anh ta vĩnh viễn ở lại khu mỏ hoang vu này.

Chết trong tay người phụ nữ mà anh ta từng cứu, cái c.h.ế.t này hoàn toàn chẳng có chút giá trị nào.

Cả nhà họ Trịnh toàn là người trung nghĩa như vậy, thế giới này có ai biết đâu?

...

Thông qua dây an toàn, Khương Nặc trở lại mặt đất, lúc này, Border Collie đã trở về chờ cô.

Vân Diệu không đi lên, anh ta ở lại trong quặng mỏ tiêu hóa linh nguyên, mà Khương Nặc nhớ ra còn có một chị Thẩm bị cô trói lại, bị ném vào trong khe đá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-311.html.]

Thời gian còn lại không nhiều lắm, cần phải nhanh chóng giải quyết.

Vì bọn họ không thể lấy được thông tin hữu ích gì từ chỗ Vũ Nô nên có thể thử xuống tay từ trên người bà ta xem sao.

Đen như mực, xem ra hoàn cảnh bốn phía cũng không chênh lệch quá nhiều, Biên Mục cũng không ở đây, một mình Khương Nặc tìm chỗ còn tốn hết thời gian.

Chủ yếu là, lúc ấy thời gian đang gấp, tùy tiện tìm một nơi vắng vẻ nhốt chị Thẩm vào bên trong, kết quả hiện tại chính mình lại cũng không tìm được.

Cuối cùng vẫn là trở lại gần rừng cây hoa, tìm một vòng xung quanh.

Mãi cho đến khi nghe thấy một tiếng thở hổn hển trong bóng tối, và tiếng nuốt nghẹn vì miệng bị chặn lại, cô mới nhận ra vị trí, đi tới.

Trong bóng tối, cả người chị Thẩm bị kẹp ở trong khe đá, gần như còn đang duy trì tư thế trước khi Khương Nặc đi, cả người không thể động đậy.

Miệng chị ta bị nhét một chiếc khăn, vẻ mặt hoảng sợ, cũng rất khó phát ra tiếng.

Có một loại thuyết pháp là, miệng nhét khăn mặt, chỉ cần cuộn đầu lưỡi của mình, từng chút xíu một là sẽ rất dễ nhổ ra.

Nhưng Khương Nặc biết, thuyết pháp này cũng không chính xác.

Có thể phun ra, đều là bởi vì nhét không đủ sâu, kiếp trước cô đã tìm kẻ thù để thử nghiệm, chỉ cần nhồi vào khoang miệng, vẫn luôn đè lên lưỡi, thì thật sự rất khó phát ra tiếng.

Dây thanh quản không có cách nào rung động là điều kiện tiên quyết, nhiều lắm là hừ ra tiếng từ mũi, nhưng chỉ cần nhét đủ chặt, cổ họng sẽ buồn nôn, cộng thêm cảm giác ngạt thở rất nhỏ, ngay cả hô hấp cũng trở nên rất mệt mỏi, đừng nói lên tiếng, muốn hít thở bình thường cũng khó, sẽ chỉ sặc đến mức nước mắt nước mũi tràn đầy.

Lúc này, chị Thẩm chính là như vậy.

Chị ta ở hoàn toàn trong bóng tối, chỉ phát hiện ra được có người đến, lại không nhìn thấy rõ rốt cuộc là ai, chỉ có thể giữ vững tinh thần ra sức phát ra tiếng động.

Khương Nặc rút khăn trong miệng chị ta ra.

“Cứu... Cứu... Cứu mạng...”

Không khí mới mẻ lập tức tràn vào thân thể, cuối cùng chị Thẩm đã có thể nói chuyện, nhưng lúc này miệng lại có chút không khép được, đành phải dùng sức hít vào.

Đối với dáng vẻ này của chị ta, trong lòng Khương Nặc không có nửa phần đồng tình.

“Tôi có lời muốn hỏi chị.” Cô lạnh giọng nói: “Tốt nhất chị hãy ăn ngay nói thật.”

Chị Thẩm nghe thấy tiếng của Khương Nặc, cảm xúc cũng nhất thời kích động: “Cô... Tại sao cô phải... Khục khục...cô, cô không sợ tôi tố giác cô à...”

Khương Nặc giơ tay tát cho chị ta một cái.

“Tôi không hỏi cái này.”

“Cô... cô thế mà...”

Chị Thẩm còn muốn nói điều gì đó, Khương Nặc giơ tay lại tát hai cái, cô dùng bảy tám phần lực đạo, đánh cho khuôn mặt chị Thẩm đều đã sưng lên, đầu đau ong ong, cả người đều bối rối.

“Biết nên nói như thế nào chưa?” Khương Nặc lại nói.

Chị Thẩm cảm nhận được sợ hãi, trong bóng đêm gật đầu: “Biết rồi, biết rồi...”

“Người muốn g.i.ế.c Trịnh Nhất Hiên là ai, chị tiếp xúc với người đó lúc nào?” Khương Nặc hỏi.

Bây giờ chị Thẩm bị trói ở nơi hoang dã, cô gái trước mặt này lại là một kẻ tàn ác, chị ta một lòng chỉ muốn mạng sống, cũng không dám giấu diếm điều gì nữa, lập tức khai báo toàn bộ.

Liên quan tới tin tức của chị ta, cùng trước đó đã nói giống nhau, trong một phần câu chuyện này, chị ta cũng không hề nói dối.

Chỉ có điều, chị ta che giấu một phần.

Sau khi động đất, Trịnh Nhất Hiên dẫn người tới, trưng dụng chỗ tránh nạn này.

Nơi này trước khi tận thế, là khu mỏ quặng khá phồn vinh, các loại thiết bị, cơ giới, dầu nhiên liệu đều bị chôn vùi trong gạch ngói vụn.

Các thiết bị cần thiết, thật ra phần lớn cũng đã bị chuyển đi, nhưng những thứ còn dư lại, Trịnh Nhất Hiên cũng rất coi trọng, tập hợp bọn họ cùng nhau chỉnh sửa lại những món đồ cơ giới này, lại vận chuyển đến điểm xã khu của Nghi Thành tập hợp lại.

Lúc đó bọn họ không thiếu nước và vật tư, chỉ thiếu lương thực, chỉ cần tham gia tìm kiếm cứu vật tư, Trịnh Nhất Hiên sẽ giúp bọn họ lĩnh lương thực.

Ăn không hết, còn có thể đổi thành điểm cống hiến ở xã khu.

Chị Thẩm là một người phụ nữ, việc nặng tốn thể lực là không làm được, nhưng giúp đỡ làm việc vặt, cuối cùng cũng tích được hơn 20 điểm.

Chút điểm ấy ít thì ít, nhưng trong tận thế này, có ăn có uống, còn có một chút còn thừa, tích trữ nhiều một chút, tương lai đến căn cứ, có thể dùng điểm tích đổi một chút đồ dùng hàng ngày, chị Thẩm đã rất thỏa mãn rồi.

Đoạn thời gian kia, đối với chị Thẩm mà nói là rơi vào thế cuối cùng, giai đoạn hy vọng lớn nhất.

Có việc làm, có hy vọng sống sót.

Loading...