Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 313
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:31
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt Chữ Quốc chỉ cho chị ta một nhiệm vụ, muốn chị ta dẫn dụ Trịnh Nhất Hiên ra khỏi trại tị nạn, cố gắng hết sức để anh ta đi một mình và mất đi cảnh giác, thuận tiện cho gã ta ra tay bắt người.
Mặt Chữ Quốc còn nói, ngộ nhỡ bắt người thất bại, thì gỡ xuống cái túi mà Trịnh Nhất Hiên mang theo bên mình kia.
Nhiệm vụ này cũng không khó.
Chị ta tìm tới Hồ Linh, dùng chứng nhận căn cứ dụ dỗ cô ta cùng nhau hành động.
Hồ Linh nghe theo chị ta, giả bộ thành người sống sót, giúp chị ta dẫn Trịnh Nhất Hiên mắc câu.
Nếu Trịnh Nhất Hiên chết, chị ta có thể hoàn mỹ cầm chứng nhận căn cứ đi báo danh.
Nếu như Mặt Chữ Quốc thất bại, chị ta cũng có lòng tin sẽ đổ hết tất cả mọi việc lên đầu Hồ Linh, chính mình thoát thân.
Sau khi Hồ Linh đi ra ngoài, chị Thẩm vẫn ở trong đại sảnh, sốt ruột đợi kết quả.
Chờ xem Trịnh Nhất Hiên có trở về hay không.
Nếu như anh ta trở về, mình sẽ ngay lập tức đi vạch trần Hồ Linh.
Nếu anh ta không trở lại, mình sẽ đến nơi đã hẹn gặp Mặt Chữ Quốc.
Không nghĩ tới, Khương Nặc lại chạy tới vào lúc này, muốn chị ta đi ra xem một chút.
Trước mắt, chị Thẩm chắc chắn không muốn phức tạp, nhưng chị ta thấp thỏm trong lòng, bảo đảm không cho phép Khương Nặc nhìn thấy cái gì, có thể liên quan đến kế hoạch của chị ta hay không.
Không đi theo sau nhìn một cái, trong lòng chị ta bất an.
TBC
Cuối cùng vẫn đi, nghĩ đến ngộ nhỡ có biến cố gì, bản thân mình cũng có thể lập tức che giấu.
Sau đó, chính là bị Khương Nặc đánh cho bất tỉnh, nhốt ở nơi này.
Đương nhiên, ban đầu chị Thẩm cũng không kể lại cặn kẽ như vậy.
Là trong quá trình Khương Nặc nghe, nói không tỉ mỉ thì cho chị ta nếm chút đau khổ, mới khiến cho chị ta không rõ ra sao mà khai báo toàn bộ.
Sau khi nghe xong những lời này, trong lòng Khương Nặc không có quá nhiều cảm tưởng.
Trên đời này, người tốt thì sẽ liên miên bất tận, kẻ ác thì ác muôn màu muôn vẻ, cô đã gặp quá nhiều.
Người nhìn thì vô hại, nhưng quay người lại đ.â.m cho mình mấy dao, ở tận thế này tuyệt đối không hiếm lạ.
Từ lúc bắt đầu tận thế đến bây giờ, những ràng buộc về đạo đức gần như không còn sót lại chút gì.
Giết người cướp của, ức h.i.ế.p đồng loại, rất nhiều chuyện cũng không phải chỉ dừng ở việc sinh tồn, mà chính là tìm niềm vui.
Ở trong thiên nhiên, chỉ vào lúc đói bụng mãnh thú mới đi bắt g.i.ế.c để lấp đầy bụng mình.
Nhưng con người, thường thường chính là vì tìm niềm vui.
Giống như chị Thẩm kích động nhân tâm như này, phản bội hãm hại, không phải là vì sống sót, mà chính là chị ta đang hưởng thụ sự vui vẻ khi hủy diệt người khác.
Chị ta muốn hủy diệt Trần lão tam, đồng thời cũng muốn hủy diệt Trịnh Nhất Hiên đã từng giúp đỡ chị ta, và Hồ Linh không hề có thù oán gì với chị ta, chỉ là trẻ tuổi xinh đẹp hơn so với chị ta.
Ở thời thịnh thế, cuộc sống của chị ta không hề được như ý, sống rất khó khăn.
Ở tận thế, lại có thể làm càn ác niệm, ngược lại tự tại hơn so với trước kia.
“Kẻ ác tự có kẻ ác trị, hôm nay chị rơi vào tay tôi, cũng không còn gì có thể nói.” Khương Nặc thản nhiên nói.
“Cái gì tôi cũng đã khai rồi, cô tha cho tôi đi...” Chị Thẩm khẩn cầu: “Cô tha cho tôi, chờ tôi đi lấy được chứng nhận căn cứ, tôi đổi thành điểm tích, chúng ta mỗi người một nửa! Cô biết đó là bao nhiêu điểm không? Tôi cho cô, có được hay không...?”
Trong bóng tối đen đặc, Khương Nặc im lặng nở nụ cười.
Vũ Nô và Nhị Hào đều đã chết, chị ta còn ở chỗ này nằm mơ.
“Người đàn ông trung niên mà ban đầu chị tiếp xúc kia, anh ta có dáng vẻ cụ thể như thế nào, có gì đặc biệt?” Khương Nặc lại hỏi.
“Dáng dấp anh ta rất phổ thông, không có gì đặc biệt đặc thù, tôi chỉ nhớ rõ anh ta nói chuyện còn rất lễ phép...” Chị Thẩm nói.
Khương Nặc trực tiếp đ.â.m cho chị ta hai d.a.o lên đùi.
Chị Thẩm mặc dày, quần rộng thùng thình, bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, d.a.o găm không đ.â.m vào được, phải đến d.a.o thứ hai, mới cắt được vào da thịt.
Chị Thẩm hét thảm lên, vừa khóc vừa kêu la.
“Nghĩ không ra, thì suy nghĩ lại một chút.” Khương Nặc lạnh lùng nói.
Chị Thẩm thật sự là sợ chịu tội sống, nên đã vội vàng nói: “Tôi nhớ... Tôi nhớ, tôi nhớ ra một chuyện rồi...”
Chị ta đau đến mức hít vào vài hơi, lại sợ nói chậm, lại bị đ.â.m tiếp, nên đã nói liên tục không ngừng.
“Lúc tôi tiếp xúc với người kia, trên người anh ta rơi ra một tấm hình, bị tôi nhìn thấy... Ảnh chụp được anh ta nhét vào trong ngực, lúc lấy đồ bị rơi xuống, bên trên là một người phụ nữ... Lúc ấy, anh ta phát hiện ra tôi nhìn thấy bức ảnh chụp kia, ánh mắt trở nên rất đáng sợ... Giống như muốn g.i.ế.c tôi vậy.”
Chị Thẩm hít vào mấy hơi rồi nói: “Lúc ấy tôi sợ đến choáng váng, chủ động hỏi anh ta xem trên tấm ảnh là cái gì, có phải muốn tôi giúp tìm người hay không, anh ta nhìn chằm chằm mặt tôi nửa ngày, cuối cùng nói: Chuyện này không liên quan tới cô.”
Chị Thẩm nói xong, tiếp tục cầu xin Khương Nặc tha thứ: “Tôi chỉ biết có như vậy, những gì phải nói tôi cũng nói rồi, em gái, cô tha cho tôi đi... Tôi chia cho cô chút điểm tích có được hay không, không quan tâm cô biết cái gì, trói tôi ở chỗ này, cô không phải cũng là vì tiền tài sao? Cô và Trịnh Nhất Hiên không thân chẳng quen, cũng không giống người của căn cứ, vậy cô mưu đồ gì chứ? Cùng lắm thì, tôi tặng chứng nhận căn cứ cho cô! Chỉ cần cô giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, chứng nhận căn cứ tôi sẽ đưa cho cô, có được hay không?”
Trong bóng tối, chị Thẩm cố gắng thuyết phục dáng vẻ vô cùng chân thành.
Khương Nặc “lấy” từ trong túi áo ra một tấm hình, một tay khác cầm đèn pin, soi lên khuôn mặt xinh đẹp của Văn Vịnh Vi.
“Cái chị thấy, là tấm hình này sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-313.html.]
Chị Thẩm vội vàng nói: “Đúng! Đúng! Chính là người này, chính là tấm hình này!”
Khương Nặc thu lại ảnh chụp, tắt đèn pin, đưa tay túm tóc chị Thẩm, trực tiếp c.ắ.t c.ổ họng.
Chị Thẩm đến c.h.ế.t cũng không kịp phản ứng, hai mắt còn đang mở to thẫn thờ.
Nhưng những lời dối trá bịp bợm đó cuối cùng cũng không nói ra được nữa.
Giải quyết xong chị Thẩm, Khương Nặc tìm tòi trên người chị ta một chút.
Quả nhiên chị ta đều mang theo những vật phẩm quan trọng bên người, bao gồm cả chứng nhận tích điểm và một số vật tư.
Túi kẹo mà Khương Nặc cho chị ta kia, chị ta cũng vẫn còn thu vào trong túi áo trong, còn chưa nỡ ăn.
Lúc cho chị ta kẹo, Khương Nặc còn cảm thấy có lẽ đây là một người tốt, nhưng, đây cũng là lý do vì sao mà cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng bất cứ người xa lạ nào.
Cho dù là người tốt hay là người xấu, cô vẫn duy trì một khoảng cách với tất cả mọi người.
Thông qua lời của chị Thẩm, người đàn ông trung niên ban đầu tới tìm chị ta, trên người cầm theo một tấm ảnh chụp của Văn Vịnh Vi, như vậy rất có thể gã ta là người đã c.h.ế.t cùng với Vũ Nô ở Việt Sơn.
Lần đầu tiên gã ta xuất hiện, là chuyện của ít nhất một năm trước.
Nói rõ khi đó Diệp gia đã muốn tìm Chu Duyệt Nghiên rồi.
Lúc đó Trịnh Nhất Hiên vẫn luôn tổ chức tìm kiếm vật tư, thường xuyên đến xã khu báo cáo, trên người anh ta có súng, đổi vật tư lấy điểm ở xã khu cũng có quân đội trấn thủ, cho nên người này cũng không lựa chọn ra tay vào lúc đó, mà chính là muốn cho Trịnh Nhất Hiên yên lặng biến mất ở khu mỏ quặng.
Về sau, gã ta và Vũ Nô cùng đến Việt Sơn, kết quả vào lúc xử lý hươu biến dị bị bướm độc rỉa cho khuôn mặt thay đổi hoàn toàn.
Cho đến trước mắt, Khương Nặc đã gặp ba người của Diệp gia.
Nhìn địa vị cũng không cao, chỉ là chấp hành nhiệm vụ.
Cuối cùng đều đã chết.
Khương Nặc đã đốt hết những dấu vết còn sót lại của bọn họ, khiến cho chúng tan biến ở nơi hoang dã.
Cho dù Diệp gia có người muốn đến tìm, cũng không tìm ra cái gì.
Khương Nặc lấy túi bánh kẹo trên người chị Thẩm về, sau đó châm lửa đốt đi thi thể, quay người trở lại chỗ tránh nạn.
Lúc này, cách lúc xuất phát còn chưa đến 3 tiếng.
Tất cả mọi người nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, tràn ngập chờ mong.
Tiểu Lý kiểm tra lại nhân số một chút, phát hiện thiếu mất hai người Hồ Linh và chị Thẩm, nhanh chóng báo cáo chuyện này cho Trịnh Nhất Hiên.
Trịnh Nhất Hiên thản nhiên nói: “Bọn họ và Trần lão tam cùng một giuộc, đã bị tôi đuổi đi, gạch tên khỏi danh sách đi.”
“Được.”
Trên mặt Tiểu Lý không thể che hết sự vui mừng.
Anh ta không thích Hồ Linh, luôn cảm thấy người phụ nữ này tương lai sẽ đ.â.m sau lưng anh Trịnh.
Không đi là tốt nhất.
Không có đám Trần lão tam, trại tị nạn cũng không có những tiếng quái gở đó nữa, những người ở lại coi như là nghe lời, chuyện đã dặn dò có thể nhanh chóng hoàn thành.
Khương Nặc không ngủ được, tựa ở bên tường nhắm mắt dưỡng thần.
Không bao lâu sau, Vân Diệu cũng quay về.
Anh ta đeo khẩu trang mà Khương Nặc cho, yên lặng ngồi bên cạnh cô, mãi cho đến khi Khương Nặc mở to mắt nhìn, anh ta mới có động tác, lấy ra một vật đặt vào trong tay Khương Nặc.
Là một viên linh nguyên rất nhỏ, đại khái chỉ lớn bằng đầu ngón tay út.
Khương Nặc nắm trong tay cảm nhận một chút, khí lạnh nhè nhẹ, còn có linh khí khiến cho cô thoải mái.
Không cần hỏi, cô đại khái cũng biết linh nguyên này đã xảy ra chuyện gì, hơn phân nửa là Vân Diệu đã hấp thu một nửa, còn để lại một chút.
Anh ta ngược lại vẫn còn linh hoạt, không giống như Khương Nặc, ném vào trong không gian lập tức bị nuốt sạch sẽ.
“Làm gì vậy?” Cô hỏi Vân Diệu.
Vân Diệu nhẹ giọng nói: “Mang về cho mẹ cô, để cho bà ấy mang theo bên mình.”
Khương Nặc ồ lên một tiếng.
Thật ra cô cũng đã nghĩ đến việc này, cô thường xuyên không ở nhà, không có cách nào để mẹ mỗi ngày đều được uống nước suối không gian, nếu như trên người có một viên linh nguyên, thì có thể liên tục bồi dưỡng cơ thể.
Khương Nặc cân nhắc dùng sợi tơ quấn nó lên, làm thành hoa tai để mẹ đeo trên cổ, nhưng trước mắt cô chưa có tay nghề này, vẫn là cầm về để mẹ xem rồi lại nói tiếp.
Nghĩ đến đây, Khương Nặc đưa lại viên linh nguyên nhỏ này cho Vân Diệu.
“Cảm ơn, nhưng anh có thể giúp tôi giữ một chút không?” Cô nghiêm túc nói: “Nếu tôi mang trên người, mỗi ngày nó đều sẽ hấp dẫn tôi.”
Vân Diệu nhìn cô một chút, hình như cảm thấy cô rất thú vị.
“Ừm.”
Khương Nặc lại nghỉ ngơi một lúc, ngủ một giấc mơ hồ, Tiểu Lý đã đến thông báo xuất phát.
Mỗi người ngoại trừ hành lý của mình, còn phải vác thêm một ít củi.
Lộ trình xa xôi, đêm dài dằng dặc, nhiệt độ không khí lạnh thành như này, lại phải qua đêm ngoài trời, không nhất định có thể tìm được củi bất cứ lúc nào, chuẩn bị là cần thiết.