Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 314
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:33
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc đi nhận lương thực trước, rồi nhận củi, xuất phát theo đội ngũ.
Toàn bộ đại sảnh đều trống rỗng, chỉ để lại một số đồ linh tinh không cần đến và rác, cuối cùng đã nói lời tạm biệt xong với đại sảnh hôi hám ồn ào này.
Khương Nặc nhìn Vân Diệu: “Chúng ta mặc kệ Biên Mục sao?”
TBC
“Nó sẽ đuổi theo.”
“Ăn cơm thì phải làm sao, nói ít cũng phải mười ngày.”
“Nó sẽ tự tìm đồ ăn.” Vân Diệu nói.
Khương Nặc nghe vậy âm thầm thở dài, người này dẫn theo chó cũng quá không nhọc lòng, con ch.ó hoàn toàn dựa vào chính mình để sống sót.
Anh ta có thể không ăn cơm, nhưng chó thì không thể bị đói.
Có cơ hội nhất định phải nỗ lực bù đắp cho Biên Mục, cho nó ăn ngon một chút.
Nghĩ đến những thứ này, Khương Nặc và Vân Diệu đi phía sau cùng của đội ngũ, đi theo khoảng cách của bó đuốc phía trước.
Tất cả mọi người đều muốn đến căn cứ nhanh, nên đi rất nhanh.
Nhưng đường ở khu mỏ quặng thực sự quá khó đi, thỉnh thoảng phải leo dốc xuống ruộng, hơn nữa hiện tại lại là cực dạ, thời tiết lại lạnh vô cùng, con người muốn duy trì nhiệt độ cơ thể, thì sẽ tiêu hao càng nhiều năng lượng hơn so với bình thường, càng đi càng mệt.
Vũ Tử dẫn đường ở phía trước, Tiểu Lý và Trịnh Nhất Hiên đẩy xe xếp vật tư, ở phía sau cùng.
Hơn 140 người, xếp hàng thành một đội ngũ, giơ đuốc lên, ở giữa đồng trống không giống như một đàn kiến nhỏ.
Nhiều người như vậy, đi có nhanh có chậm, có người mang theo con cái, khó tránh khỏi bước đi không đồng đều, nhưng sau khi chứng kiến đám người Trần lão tam bị tập thể đuổi đi, những người sống sót còn lại cũng tính là đoàn kết, cũng đều nghe theo mệnh lệnh của Trịnh Nhất Hiên.
Cho nên coi như thuận lợi.
Trời thực sự quá tối, khoảng cách có thể nhìn thấy bó đuốc thực sự quá ngắn.
Cũng may Vũ Tử thường xuyên đi theo Trịnh Nhất Hiên tìm kiếm vật tư khắp nơi, lại vẫn luôn ra ngoài tìm người sống sót, đối với hoàn cảnh ở gần đây cũng coi như quen thuộc.
Đi được 6 tiếng, người lớn trẻ con đều mệt, người lớn tuổi thì lại càng khổ không thể tả, Trịnh Nhất Hiên tìm một nơi tương đối ngay ngắn, hạ lệnh dừng lại nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên Khương Nặc di chuyển theo đội ngũ lớn như này.
Hai bên cố gắng hết sức cũng không nhận ra nhau, nhưng ở giữa vùng hoang dã bóng tối mênh m.ô.n.g này, mọi người đối mặt với sự sợ hãi không biết, sẽ sinh ra một loại cảm giác vận mệnh cộng đồng.
Mọi người nhóm lửa sưởi ấm.
Sáu tiếng này, tất cả mọi người đều lạnh cóng đến sắp mất đi tri giác.
Chờ lửa dấy lên, nhiệt độ phả vào mặt, mới có cảm giác sống lại.
Tổng cộng đốt sáu đống lửa, người mang theo con, phụ nữ, người già, đều ngồi ở vòng trong, thanh niên trai tráng đàn ông đều ngồi ở vòng ngoài.
Chị gái ngồi bên cạnh Khương Nặc dẫn theo một đứa bé, đứa nhỏ 8 hoặc 9 tuổi, đi theo đội ngũ không kêu một tiếng, còn giúp mẹ vác củi, vô cùng trưởng thành.
Lúc này, Tiểu Lý tới phát lương thực một lần.
Cho dù chỉ là hai phần, nhưng chút lương thực và nước ấy, có thể duy trì thể lực, đảm bảo nhiệt lượng.
Chị gái ít nhiều có chút kích động, nhỏ giọng nói với Khương Nặc: “Còn tưởng rằng cách một ngày phát một lần... Không nghĩ tới, nếu như trước kia, hôm sau phát một phần lương thực, tôi thật sự sợ mình không chịu nổi.”
Khương Nặc nhẹ gật đầu, cũng không nói chuyện.
Trịnh Nhất Hiên đã đuổi mấy người Trần lão tam đi, đuổi hơn 42 người, đã bớt đi được 5 phần 1 lương thực, dĩ nhiên ở trên đường có thể phát thêm một chút.
Đoán chừng anh ta cũng đã chuẩn bị hai phương án.
Thấy cô đã rất buồn ngủ, chị gái cũng biết đoạn đường này quá mệt mỏi, không ai có tâm tư nói chuyện phiếm.
Chị ấy để lại một thanh cho đứa nhỏ, còn lại một chút gạo, định thu vào trong bọc hành lý.
Có thể tiết kiệm chút nào hay chút ấy, thực sự đói chịu không được nữa thì lấy ra ăn thêm.
Nhưng lúc chị ấy mở túi ra, hai tay vẫn không khỏi run rẩy, nhanh chóng đóng túi lại.
Trong túi, có thêm một chút lương thực, còn có một bọc bánh kẹo nhỏ.
Tâm trạng của chị gái kích động, trên mặt lại không lộ ra chút sắc mặt nào.
Sau khi cân nhắc một phen, ánh mắt cảm kích của chị ấy nhìn về phía Tiểu Lý.
Lúc mọi người bỏ hành lý xuống đi nhóm lửa, chỉ có Tiểu Lý có cơ hội làm việc này.
Bọn họ thật sự là người tốt, lúc trước Trần lão tam còn nói người ta ăn thịt người, con người sao có thể vô ơn tàn độc như vậy chứ?
Đi 6 tiếng, nghỉ ngơi 2 tiếng.
Thời gian này, vừa đủ để cho củi lửa vừa nhóm dần dần dập tắt.
Mọi người gần như đều nhân cơ hội ngủ một lát, chờ Vũ Tử thông báo rồi lại lên đường, lại nhanh chóng đứng dậy.
Sau đó, lại đi gần 8 tiếng.
Trời thực sự quá lạnh, cũng quá tối.
Hiệu suất đi bộ rất chậm, hiển nhiên Vũ Tử cũng không đòi hỏi phải nhanh, mà chính là yêu cầu vững vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-314.html.]
Nửa đường đi ngang qua rừng cây, Trịnh Nhất Hiên cũng sẽ hạ lệnh tạm thời, bảo người đi tìm một ít củi khô, chặt thành đoạn bó lại, để mọi người vác trên lưng.
Đoạn đường này cần số lượng củi lớn, cần bổ sung không ngừng.
Nhưng lại không vác được quá nhiều.
Cho nên đi ngang qua nhìn thấy thì sẽ nhặt một chút.
Như vậy, 8 tiếng đã qua, đội ngũ vẫn còn đang ở sâu trong khu mỏ quặng.
Lần này thời gian nghỉ ngơi là 6 tiếng.
Tám tiếng đi liên tục, tất cả mọi người đã mệt bở hơi tai, đội ngũ vẫn duy trì trẻ con người già kẻ yếu ở giữa, thanh niên trai tráng lại ở vòng ngoài, đốt 9 đống lửa.
Muốn ngủ được ở trong thời tiết băng tuyết ngập trời này, nếu không đủ ấm áp thì sẽ c.h.ế.t cóng.
Trịnh Nhất Hiên hạ lệnh thay phiên nghỉ ngơi, để lại một người thêm củi vào đống lửa.
Tất cả mọi người đều mặc hết những thứ có thể mặc lên người, có thể đắp được đều quấn vào người.
Ở nơi tránh gió, vây quanh đống lửa nằm ngủ.
Lúc này, Khương Nặc và Vân Diệu cùng nhau lặng lẽ rời khỏi đội ngũ.
Đi được đại khái mười phút, Biên Mục mới chậm rãi nhô đầu ra, chạy đến bên cạnh Khương Nặc.
Khương Nặc ôm nó sờ soạng một trận: “Tao xem một chút, đói gầy không?”
Sờ lấy vẫn rất khỏe mạnh.
Trong bóng tối, Khương Nặc lấy phòng của Biên Mục ra, hai người một chó đi vào.
Cô nhìn Biên Mục với sự trìu mến, luôn cảm thấy Vân Diệu không chăm sóc nó tốt, nhịn không được lại lấy cho nó một đống lớn đồ ăn.
Sau đó, cùng với Vân Diệu ăn cơm ở bên cái bàn nhỏ.
Bọn họ nhận được lương thực, đều tìm cơ hội lặng lẽ cho những người khác.
Cho nên cả ngày nay, Khương Nặc cũng chưa ăn cơm, lúc này đang rất đói.
Đầu tiên là đun một bình trà, sau đó lấy ra hai miếng thịt hươu biến dị.
Nhìn cô nướng mấy lần, Vân Diệu cũng đã học được, vừa nhóm lửa xong, Vân Diệu cũng tự động thủ, học theo dáng vẻ của cô, thêm than, đặt thịt lên, rắc gia vị.
Khương Nặc nhìn động tác của anh ta còn rất lưu loát, không khỏi cảm thấy thú vị: “Trước kia anh đã từng nấu cơm sao?”
Vân Diệu lắc đầu.
Từ lúc anh ta bắt đầu có trí nhớ đã không cần ăn, sau khi tới nơi này, thân thể trở nên nặng nề, những thứ đồ ăn linh tinh kia càng không có ích với anh ta.
Nhưng lúc nhìn Khương Nặc ăn cơm, trong nháy mắt đó cặp mắt hơi nheo lại, giống như mèo đang hưởng thụ, khiến anh ta cảm thấy rất lợi hại.
Thịt hươu đã nướng chín, Khương Nặc cắt ra nếm thử một miếng, hương vị cũng không tệ lắm.
Ừm, dù sao cũng là gia vị nướng mà mẹ làm.
Cô đưa thịt hươu cho Vân Diệu, tự mình nướng một miếng bò bít tết dày, rồi lại nướng hai con tôm, rắc muối tiêu lên.
Khương Nặc nấu cơm kém xa so với mẹ, nhưng bận rộn lại là khoái hoạt và thả lỏng, Vân Diệu cũng sẽ giúp đỡ cô nướng.
Sau khi nướng chín, Vân Diệu uống linh trà, cô uống rượu trắng.
Rượu vị đào mật, hương vị gần như nước có ga, nhưng cảm giác nhạt hơn, uống vào vô cùng không ngán.
Ăn một bữa ngon lành, cô vuốt ve con chó, rồi rời khỏi căn phòng này, đi vào nhà cây bên trong không gian.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô biến mất tại chỗ, Vân Diệu biết nhưng anh ta chưa bao giờ hỏi việc này.
Bên ngoài là lạnh lẽo và tối tăm.
Nhưng trong không gian vĩnh viễn là sáng ngời.
Đã quen với bóng tối như mực đậm, lúc cô đột nhiên đặt mình vào không gian, ngược lại sẽ cảm thấy rất không thoải mái dễ chịu, ngay cả mắt cũng hơi đau nhức.
Nhưng cô và cái cây này có chung hơi thở, đại thụ cho cô cảm giác an toàn mãnh liệt.
Trong nhà trên cây, cô lấy thùng tắm ra, lại thay quần áo khác, rồi mới chui vào chăn của mình.
Ngủ ở nơi này, luôn cảm thấy thể xác tinh thần đều rất thoải mái, có một loại cảm giác được bảo vệ.
Dần dần, nhà trên cây đã có cảm giác là nhà.
Nếu như có thể đưa mẹ vào thì tốt, cô nghĩ thầm.
Nếu như mẹ có thể đi vào, về sau đi ra bên ngoài, cũng có thể dẫn theo mẹ, không cần phải tách ra khỏi mẹ nữa.
Nghe bà lải nhải, xem phim với bà, ăn đồ ăn ngon mà bà làm.
Chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Khương Nặc ngủ một giấc, mấy ngày nay ở trong trại tị nạn, cơ bản đều dựa vào tường nhắm mắt một lát, cuối cùng cũng đã có thể ngủ một giấc thật dễ chịu.
Nhưng cô luôn cảnh giác trong lòng, ngủ 4 tiếng lại tự nhiên thức dậy.
Có khả năng bởi vì liên quan đến nhà trên cây, đại thụ không ngừng bổ sung sức mạnh tinh thần cho cô, chỉ ngủ bốn tiếng, nhưng cả người tinh thần sung mãn, vô cùng thoải mái dễ chịu.