Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 315
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:35
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi không gian, cô đứng ở ngoài phòng của Biên Mục.
Biên Mục phát giác ra sự tồn tại của cô, chui ra khỏi ổ, đi đến bên cạnh cô.
Vân Diệu cũng đi ra.
Khương Nặc thu phòng container lại, tạm thời chia tay với chú chó, lại lặng lẽ cùng với Vân Diệu quay lại đội ngũ di chuyển.
Vừa đi tới, đã nhìn thấy Trịnh Nhất Hiên giơ bó đuốc, có chút lo lắng đi tới đi lui, anh ta nhìn thấy Khương Nặc trở về, dường như thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói:
“Tôi tưởng mấy người tụt lại phía sau, xảy ra chuyện gì sao?”
Khương Nặc lắc đầu: “Không sao.”
Cô đưa một cái thùng nhỏ 8 cân rượu trắng xách trên tay cho Trịnh Nhất Hiên.
Lúc ấy cô mua 1000 cân lương thực rượu trắng, rồi lại thu cả một cái siêu thị và nhà kho, các loại rượu trắng rượu vang đỏ rượu trái cây càng nhiều hơn, nhìn đám Trịnh Nhất Hiên cả đường bôn ba dẫn đội, việc gì cũng phải quan tâm, ở ngay trong không gian tìm ra một cái thùng nhựa cũ đổ vào 8 cân.
Cũng chỉ có thể như này, nhiều thêm thì không hợp lý.
“Tôi và em trai nhân lúc này đi tìm vật tư, vận khí không tệ, ven đường có một chiếc xe kéo bỏ đi, bên trên tìm thấy cái này.” Cô thản nhiên nói.
Trịnh Nhất Hiên nhận lấy thùng rượu, ngửi một chút, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Rượu này chưa đến 10 cân, đội ngũ gần 150 người, còn có khoảng 9 ngày đường nữa, nói thật có chia ra thì mỗi người cũng không được mấy ngụm.
Nhưng dưới thời tiết này, một ngụm rượu trắng uống vào bụng, thân thể có thể ấm áp lên, cũng không còn chống chọi khó khăn như vậy nữa.
“Cảm ơn.” Trịnh Nhất Hiên nghiêm túc nói.
Anh ta nghĩ một chút, xoay người đi đến xe đẩy lấy 5 phần lương thực cứu trợ và nước tới, nhất định bắt Khương Nặc nhận lấy.
Khương Nặc cũng không chối từ, nói cảm ơn với anh ta.
Trong đội ngũ có mấy người dẫn theo trẻ nhỏ, cũng có phụ nữ gầy yếu và người già, chút lương thực ấy tìm cơ hội lặng lẽ cho bọn họ là được rồi, không cần thiết phải khách khí với Trịnh Nhất Hiên.
Trong lòng cô và Trịnh Nhất Hiên đều có vài chuyện muốn trò chuyện với nhau, nhưng trên đường này Trịnh Nhất Hiên phải bận tâm đến rất nhiều chuyện, hết lòng hết sức chỉ đến như thế, thực sự không có thời gian xử lý chuyện khác.
TBC
Cho nên, bọn họ cũng đã rất ăn ý không nhắc đến.
Nghỉ ngơi 8 tiếng, mọi người thu dọn hành lý, tiếp tục lên đường.
Thời tiết thực sự vô cùng lạnh lẽo, đi ngoài trời, khó tránh khỏi có chút tổn thương do giá rét, cũng may Trịnh Nhất Hiên sắp xếp thoả đáng, định thời gian nghỉ ngơi sưởi ấm, không ngừng bổ sung củi lửa.
Ngoại trừ lương thực, mỗi ngày còn có thể uống một ngụm rượu trắng.
Rượu gạo 60 độ, uống vào cay hết cổ họng, nhưng rất nhanh, thân thể sẽ ấm áp.
Ở trong bóng tối và lạnh giá, chút ấm áp này giống như cây gỗ nổi trên mặt nước, nắm lấy nó, thật giống như lại thêm một tia hy vọng.
Đi chậm, nhưng cũng coi như ổn thoả, không có bất kỳ ai tụt lại phía sau.
Phần lớn thời gian Khương Nặc đều ở trong đội ngũ, thỉnh thoảng sẽ nhân lúc mọi người ngủ mà rời đi với Vân Diệu, chủ yếu là sợ Biên Mục bị đói.
Đoạn đường này, mặc dù cô đi theo, nhưng bảo vệ đội ngũ chân chính lại là Biên Mục.
Nửa đường gặp một tên nhóc lưu manh, ở phía xa đánh giá đội ngũ này, nhưng còn chưa tới gần, đã bị một con thú lớn gầm gừ xua đuổi.
Biên Mục có hình thể to lớn, động tác nhanh như sấm chớp, rống giận có thể khiến người ta sinh ra sợ hãi từ đáy lòng.
Tên lưu manh đột nhiên nhìn thấy một vật thể như thế, bị doạ trốn đi, cũng không có thời gian quan tâm đến người khác.
Biên Mục cứ như vậy ở phía xa xa bảo vệ đội ngũ yếu đuối này.
Vũ Tử cầm súng, suốt ngày đề phòng cao độ, nhưng căn bản không có cơ hội nổ súng.
Cả đường đi, tay nâng bó đuốc, trong bóng tối không có giới hạn, trời đất giống như đảo ngược, chỉ có một chút ánh lửa yếu ớt sáng lên, nhảy nhót ở trên cánh đồng hoang này.
Lúc rời khỏi Nghi Thành, mọi người giơ bó đuốc, đứng ở chỗ cao.
Giờ phút này, sắc trời yếu ớt toả ánh sáng xuống, đêm tối yên tĩnh ngắn ngủi có được một chút ánh sáng.
Bọn họ nhìn về phía thành phố hoang tàn tĩnh mịch này, rất lâu không nói nên lời.
Không biết từ người nào bắt đầu phát ra những tiếng thút thít rất nhỏ, sau đó, tất cả mọi người đều khóc.
Nơi đó từng là nhà của bọn họ.
Bọn họ sinh ra và lớn lên ở đó, học tập và sinh sống ở đó, bọn họ nhìn thấy thành phố được xây dựng từng chút một, có đường cái và tàu điện ngầm, có khoa học kỹ thuật và phồn vinh.
Sau đó, tất cả đều biến mất.
Trịnh Nhất Hiên cũng giơ bó đuốc lên, trong lòng cảm khái rất nhiều.
Anh ta quay người nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói:
“60 năm trước, Nghi Thành chỉ là một bãi sông hoang vu, cùng với sự ra đời và phát triển của vận chuyển đường sông, mới có thôn xóm, về sau dựng lên thành phố này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-315.html.]
Anh ta dừng một chút, trong giọng nói run rẩy có chút nghẹn ngào, trong mắt lộ ra sự thương tiếc, cũng có quyết tâm.
“Chưa đến 20 năm, cái thôn rách nát này, xây được một thành phố to lớn, mỗi một con đường, mỗi một dãy nhà, đều là của đời cha chú, đời chúng ta, từ không tới có, xây dựng nên từng chút một, xin mọi người nhớ kỹ câu nói này, trước mắt là tối tăm, tương lai là gian khổ, nhưng mỗi người chúng ta đều không nên từ bỏ, chỉ cần kiên trì không ngừng, đoàn kết hỗ trợ, con người nhất định sẽ nghênh đón ánh bình minh cuối cùng. Chỉ cần chúng ta còn sống, tương lai, chúng ta sẽ xây dựng lại quê hương!”
Bảy ngày sau, đội ngũ những người sống sót này đã tới con đường cao tốc mà Khương Nặc quen thuộc.
Bảy ngày này, đối với mọi người mà nói là một trải nghiệm rất thần kỳ.
Đặc biệt là Vũ Tử, là một người theo chủ nghĩa vô thần, gần đây cậu ta cảm giác vô cùng huyền huyễn, thế giới quan chịu một lực tác động rất lớn.
Cậu ta mơ hồ cảm thấy trên suốt cả chặng đường này có thần linh bảo vệ.
Có mấy lần cậu ta dẫn người đi ra ngoài nhặt củi, đều từ trong ánh lửa mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một con thú khổng lồ.
Bóng dáng kia chợt lóe lên giống như đó chỉ là ảo giác của cậu ta vậy.
Ngay từ đầu, cậu ta vô cùng sợ hãi.
Bọn họ dẫn theo cả một đội ngũ hơn một trăm người, chỉ có một bộ phận rất nhỏ là thanh niên trai tráng, còn đại đa số đều là người cần bảo vệ.
Nếu như gặp phải lưu manh còn có thể c.h.é.m giết, gặp phải quái thú thì độ khó trực tiếp tăng lên.
Cậu ta lập tức báo cáo chuyện này cho Trịnh Nhất Hiên, Trịnh Nhất Hiên cũng tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Bởi vì Vũ Tử đã nhìn thấy nhiều lần, điều này chứng tỏ cái bóng đen này đã đi theo họ suốt cả chặng đường.
Lo lắng đề phòng cả mấy ngày nhưng bóng đen kia cũng không có ý định tấn công bọn họ.
Lúc đầu Vũ Tử còn mất hồn mất vía, về sau cũng dần thả lỏng hơn, cảm thấy mình là quá căng thẳng nên mới xuất hiện ảo giác.
Nào có con thú khổng lồ gì đâu, nào có bóng đen gì đâu.
Cái bóng đen sì đó chắc hẳn chỉ là ánh sáng của ngọn lửa bị gió thổi bay tới bay lui tạo thành bóng đen mà thôi.
Nghĩ như vậy, sau khi rời khỏi Nghi Thành, cả đội ngũ đã tới vùng rừng núi địa hình phức tạp.
Động đất ở khu vực này không nghiêm trọng như ở Nghi Thành, cho dù là vùng núi nhưng thỉnh thoảng cũng có thể tìm được mấy căn nhà chưa bị sụp đổ hoàn toàn để nghỉ chân.
Nhưng mưa axit nghiêm trọng thì hầu như mọi người đều chưa từng thấy, suốt cả một đường đi tới đều chỉ thấy cây cối biến thành rừng khô, trên mặt đất gần như không tìm được cây nào còn sống sót.
Mùi lạ của mưa axit tràn ngập trong mũi.
Việc nhặt củi ngược lại trở nên đơn giản hơn.
Vũ Tử dẫn theo hơn 20 người đi tìm những nhánh củi thích hợp trong rừng. Nơi này cây c.h.ế.t nhiều nên có thể chọn những cành dài, thẳng để có thể cháy được lâu hơn.
Nhưng đi chưa được mấy bước, cậu ta lại nhìn thấy bóng đen kia chạy về phía bọn họ từ đằng xa.
Lần này, Vũ Tử nhìn thấy rõ ràng hơn so với trước kia. Trong bóng tối, đôi mắt đó lóe lên, còn mơ hồ có thể nhìn thấy răng nanh lóe lên trong ánh lửa.
Thậm chí cậu ta còn nghe thấy tiếng gầm gừ đầy uy hiếp.
Đây tuyệt đối không phải ảo giác của cậu ta, 20 người ở đây đều nghe thấy được.
Mọi người sợ tới mức chân đều mềm nhũn, đây không phải là lần đầu tiên Vũ Tử nhìn thấy nên cậu ta tương đối trấn tĩnh hơn, cậu ta hạ lệnh cho mọi người không được phát ra âm thanh, không được la hét hoảng sợ, lùi lại từ từ từng bước một đi về phía sau.
Sau khi lùi ra khỏi khu rừng, Vũ Tử vẫn còn sợ hãi.
Sau khi cậu ta đi thương lượng với Trịnh Nhất Hiên, bọn họ quyết định đi đường vòng.
Dù sao trong khu rừng này có con thú khổng lồ đó, nó cũng gầm lên để xua đuổi bọn họ, cái này thì mấy lần trước đều không có.
Vũ Tử đoán rằng khu rừng này chính là địa bàn của con thú khổng lồ kia.
Trong mấy lần chạm trán trước đó, con thú khổng lồ kia không hề có biểu hiện thị uy với bọn họ, lúc này lên tiếng chứng tỏ bọn họ rất có thể đã xâm phạm đến địa bàn của nó.
Ý thức lãnh địa của tất cả mãnh thú đều vô cùng mạnh, người xông vào không c.h.ế.t cũng bị thương.
Đi vòng qua khu rừng này thì thời gian đi đường có thể kéo dài hơn nửa ngày, nhưng vì lý do an toàn nên cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng ngày hôm sau, sau 14 tiếng đi vòng, Trịnh Nhất Hiên lại phát hiện có gì đó không đúng.
Giơ cây đuốc lên nhìn lại địa hình, anh ta thình lình phát hiện, nếu như bọn họ đi theo lộ trình trước đó thì sẽ gặp phải một vách đá.
Cho dù người dẫn đội có cẩn thận như thế nào thì ở loại địa hình này cũng có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, c.h.ế.t một hai người.
Hơn nữa gặp phải ngõ cụt, cần phải quay lại đường cũ.
Vậy thì chậm trễ cũng không phải là hơn nửa ngày như trước.
Mà là thời gian kéo dài gấp hai ba lần trở lên.
Nghĩ rõ ràng điểm này, sau lưng Trịnh Nhất Hiên bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh.
Anh ta đột nhiên cảm thấy đội ngũ này cũng không phải bị con thú khổng lồ kia uy hiếp, ngược lại là được nó bảo vệ.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
Anh ta vô thức tìm kiếm bóng dáng của một cô gái đang lẫn trong đám người.