Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 316
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:37
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt, im lặng ngồi bên đống lửa sưởi ấm.
Ung dung thản nhiên nhưng lại làm cho người ta không rõ sâu cạn.
Không hiểu sao Trịnh Nhất Hiên lại tin tưởng, tất cả những chuyện này dường như đều có quan hệ với cô.
Sự xuất hiện đột ngột của cô, cứu tính mạng của anh ta, lại không ngừng chỉ dẫn cho mọi người đi đúng hướng trong bóng tối.
Suy nghĩ xong, Trịnh Nhất Hiên ra lệnh cho Vũ Tử.
Sau này nếu còn gặp lại con thú khổng lồ kia, nhất định phải nghe theo nó.
Vũ Tử chỉ đành cười khổ, tự hỏi tại sao anh Trịnh lại đột nhiên lải nhải như vậy.
Nhưng mà, con thú khổng lồ kia quả thật không hề làm hại đến bọn họ, bởi vậy bọn họ duy trì thái độ kính sợ nó cũng là bình thường.
Cứ như vậy, Vũ Tử và con thú khổng lồ kia cũng có tiếp xúc nhiều lần hơn.
Cậu ta dẫn đội, luôn cầm s.ú.n.g đi ở phía trước đội ngũ, còn anh Trịnh và Tiểu Lý là người canh giữ vật tư, ở phía sau đội ngũ.
Trong một không gian tối tăm như vậy, đi nhầm đường hay mất phương hướng đều là chuyện rất bình thường.
Nhưng mỗi lần như vậy, bóng dáng con thú khổng lồ kia sẽ từ trong bóng tối hiện ra, cho dù không có phát ra bất kỳ thanh âm gì nhưng bóng đen kia vẫn có thể mang đến lực chấn nhiếp cực mạnh.
Dần dần, Vũ Tử cũng biết mình đi sai hướng, nhanh chóng dẫn cả đội ngũ đổi hướng, đi về hướng bị con thú khổng lồ xua đuổi.
Cậu ta cũng phát hiện ra rằng chỉ cần mình ngoan ngoãn nghe lời thì cả một đường sẽ xuôi gió xuôi nước.
Cả con đường tương đối dễ đi, không bị lạc hướng, càng không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.
Ban đầu anh Trịnh cho cậu ta 20 viên đạn, bảo cậu ta vào thời điểm mấu chốt nhất dùng để đối phó với mấy tên lưu manh.
Dù sao lúc này bọn họ còn chưa tới căn cứ mà đang đi lang thang ở bên ngoài, trong đội ngũ còn có nhiều người già, phụ nữ và trẻ con như vậy, đội ngũ rất dễ dàng bị tách ra.
Nhưng một đường đi tới tận đây cũng không hề thấy bóng dáng của một tên lưu manh nào cả.
Đến ngày thứ bảy, rất nhiều người trong đội ngũ bắt đầu tin rằng trong bóng tối có một vị thần hộ mệnh vẫn đang bảo vệ mọi người.
Cũng không biết câu chuyện này bắt đầu lan truyền từ ai, nhưng tất cả mọi người bắt đầu tin tưởng không chút nghi ngờ nào.
Ngay cả bản thân Vũ Tử cũng từ một người kiên định với chủ nghĩa vô thần cũng bắt đầu có chút mê mang.
Khương Nặc yên lặng nhìn tất cả những chuyện này, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Giống như A Muội nhiệt tình với việc kéo xe, chuyện này đối với Biên tướng quân cũng thuộc về thiên phú huyết mạch.
Cứ như vậy, bọn họ đã tới được đường cao tốc sớm hơn dự định 2 ngày.
Đến tận chỗ này, đường đã trở nên dễ đi hơn.
Cứ đi theo con đường cao tốc là được rồi, ven đường thỉnh thoảng còn có một số ngôi nhà chưa bị sụp đổ, có thể dừng lại nghỉ chân.
Đến lúc này, Trịnh Nhất Hiên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lên đường cao tốc, con đường di chuyển dài dằng dặc này cũng gần kết thúc.
Cũng vẫn còn đủ thức ăn.
Thời tiết giá lạnh, chặng đường này thực sự gian nan, anh ta cũng cho mọi người thêm một phần thức ăn nữa.
Chỉ là quá thiếu nước, mỗi ngày chỉ phát một chút, cũng may trước đó em gái Vu tìm được rượu, mọi người mỗi ngày có thể uống một ngụm để cơ thể thêm phần ấm áp, đồng thời cũng được giải tỏa cơn khát phần nào.
Lại đi thêm một ngày nữa trên đường cao tốc, Vũ Tử tìm thấy một đường hầm ở ven đường.
Đường hầm này vừa dài vừa sâu, còn có những lối rẽ khép kín, có thể tránh gió tránh rét.
Trịnh Nhất Hiên suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lẽ lúc này bọn họ đã cách trạm gác của căn cứ số một Nam Giang đã không còn xa.
Nhưng một nơi nghỉ ngơi tốt như vậy không dễ tìm được, dù sao thì đội ngũ hơn một trăm người này trước đó khi tìm được nhà dân cũng chỉ có mấy người già và trẻ con được đi vào nghỉ ngơi, còn những người khác vẫn đốt lửa ngồi trong gió lạnh cố chịu đựng.
Vì vậy, anh ta hạ lệnh nghỉ ngơi ở đây 9 tiếng.
Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục, lại tiếp tục đi bộ tới căn cứ.
Khương Nặc đi vào đường hầm này, cũng cảm thấy ở chỗ này quen quen.
Lúc đó cô đã giấu hai mẹ con Ngôn Tử Phàm ở trong đường hầm này, mấy tảng đó lúc đó dùng để che giấu bọn họ vẫn còn ở đây.
TBC
Nhưng bên trong đường hầm lại sạch sẽ không có bất kỳ dấu vết nào.
Có vẻ như lúc cậu bé ấy cùng mẹ rời đi đã dọn dẹp mọi thứ ở đây, không để lại gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-316.html.]
Lần này đến căn cứ số một Nam Giang, không biết có thể gặp được cậu ta hay không.
Khương Nặc đã mở tài khoản ở căn cứ, cũng muốn dùng thẻ phòng của Vũ Nô đi kiểm tra xem sao. Cô cần một người quen thuộc với tình hình ở căn cứ để dẫn đường, mà trước mắt Ngôn Tử Phàm chính là ứng cử viên sáng giá nhất trong lòng cô.
Bọn họ dùng hòn đá chặn lối vào đường hầm, đi tới chỗ khuất gió, mọi người liền đốt lửa lên.
Lần đầu tiên trong mấy ngày qua, mọi người có thể nghỉ ngơi ở một nơi tương đối ấm áp, ngủ một giấc thật ngon.
Trong cái lạnh khắc nghiệt của đêm vùng cực, phần lớn mọi người đều bị tê cóng ở các mức độ khác nhau.
Ngay cả Tiểu Lý và Trịnh Nhất Hiên cũng không ngoại lệ.
Những vết nứt da xuất hiện trên tai, tay, chân và trên khuôn mặt của bọn họ.
Nhưng có thể là do mấy tháng nay, tất cả mọi người đều uống nhựa cây bạch dương biến dị nên thể chất của mọi người đều rất tốt.
Đi suốt cả một đường đều mà không có ai bị bệnh, đều có thể miễn cưỡng chịu đựng, ngay cả mấy người già cũng không bị ngã xuống, đây cũng coi như là một kỳ tích.
Có lẽ sau khi trải qua sự kiện mang tính sàng lọc của Trần Lão Tam, cũng có lẽ là cùng nhau nhìn thấy Nghi Thành trong một đống đổ nát, cả một đường đi tới đây gặp phải muôn vàn khó khăn trắc trở nên tất cả mọi người đều rất đoàn kết.
Là một sự đoàn kết hiếm thấy trong thời kỳ tận thế.
Thời tiết lạnh căm căm, trẻ con rất dễ bị bệnh, có người sẽ lấy chăn của mình ra cho bọn trẻ đắp.
Mấy người già đi chậm nhưng cũng không có ai mở miệng phàn nàn, mỗi khi lên núi hay xuống dốc đều là nếu có thể giúp được thì giúp, có thể đỡ được thì đỡ, hỗ trợ lẫn nhau suốt cả chặng đường.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể được nghỉ ngơi một chút.
Vũ Tử vẫn như trước dẫn người đi ra ngoài nhặt củi, sau khi trở về, cậu ta hưng phấn đi tới trước mặt Trịnh Nhất Hiên, ra hiệu anh ta đi ra ngoài.
Trịnh Nhất Hiên nhìn ra sự khác thường của cậu ta, theo cậu ta đi ra khỏi đường hầm. Hai người đi ra bên ngoài, sau khi đồ ăn càng ngày càng ít đi thì có một cái xe đẩy không dùng đến, bình thường Vũ Tử hay lấy xe này ra ngoài nhặt củi.
Lúc này, cậu ta đẩy mấy cành củi ở trên xe đẩy ra, giọng nói thật khẽ xen lẫn một chút run rẩy: “Anh Trịnh! Anh xem đây là cái gì này!”
Trịnh Nhất Hiên mở miếng vải đen ra, nhìn thấy phía dưới có một túi đồ.
Cẩn thận sờ lỹ, lại đưa bó đuốc gần sát vào, phát hiện trong túi này có chứa đầy thịt đóng hộp.
Miệng anh ta khô khốc, ngón tay khẽ run lên, đếm qua một lượt, có tổng cộng 80 hộp thịt.
Ngoại trừ đồ hộp ra thì còn có một thùng nước đóng chai.
Nước này vẫn còn bịt nắp kín, nhìn chất lượng nước trông cũng còn rất tốt.
“Khi chúng tôi đang kiếm củi, chúng tôi lại nhìn thấy con quái vật khổng lồ kia…” Vũ Tử thì thầm: “Tôi vẫn không thấy rõ hình dáng của nó, trong bóng đêm nó giống như một con ma vậy, còn phát ra âm thanh với tôi nữa…Tôi lập tức hiểu ra rằng nó đang đuổi tôi đi, muốn tôi đi về phía sau. Đương nhiên là tôi nghe theo nó, sau đó, ở trong một nhà dân bị sụp đổ lại phát hiện ra mấy cái này.”
Vũ Tử nói xong, dường như cảm thấy tất cả những chuyện này quá mức huyền diệu, nhưng cậu ta thực sự không che giấu được sự hưng phấn.
“Là nó... Là nó bảo tôi đi, là nó cho chúng ta, đúng không?”
Trịnh Nhất Hiên mím môi, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Vũ Tử ngơ ngác, sau một lúc lâu, cậu ta mới hỏi Trịnh Nhất Hiên: “Anh Trịnh, vậy những thứ này làm sao bây giờ?”
Trong lòng Trịnh Nhất Hiên cũng đang do dự vấn đề này.
Lý trí mà nói, còn khoảng một đến hai ngày nữa là bọn họ sẽ đến căn cứ, số vật tư này nên giữ lại trước, chờ sau khi đăng ký xong lại phát cho mọi người.
Dù sao cũng không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cứ phải nên cầm vật cứu mạng ở trên tay, đợi tiến vào căn cứ rồi lại phân phát.
Nhưng đồng thời, anh ta lại cảm thấy sau một chặng đường giá lạnh mệt nhọc, lúc này đã sắp đến căn cứ, lại tìm được một chỗ nghỉ ngơi rất tốt thì có thể để cho mọi người ăn no, khôi phục một chút sức lực.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta nói với Vũ Tử: “Cậu đi gọi Tiểu Lý ra đây, hai người phân phát hết toàn bộ số đồ hộp và nước đóng chai này. Mỗi người được nửa hộp, một cốc nước. Đồng thời, lương thực cứu trợ cũng được phát như thường lệ, nên phát bao nhiêu thì phát bấy nhiêu.”
Vũ Tử ít nhiều có chút chần chờ: “Không để lại một ít à?”
Đội ngũ có khoảng 150 người, một người nửa hộp tức là 75 hộp, chỉ còn lại 5 hộp.
“Cứ phát đi.” Trịnh Nhất Hiên nói, cũng không giải thích thêm.
Vũ Tử gật đầu, đi vào gọi Tiểu Lý ra.
Tiểu Lý nhìn thấy số thịt hộp và nước này cũng kích động một trận, cậu ta suy nghĩ một chút, ít nhiều có thể hiểu được suy nghĩ của Trịnh Nhất Hiên.
“Những thứ này là con vật khổng lồ kia cho chúng ta, trên đường đi nhờ có nó nên chúng ta mới không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, có nó ở đây còn lo lắng cái gì chứ? Sắp tới căn cứ rồi, cho mọi người ăn no đi.”
Mỗi người được chia nửa hộp, một phần nhỏ lương thực cứu trợ, một cốc nước.
Đây là lượng thức ăn đủ để ăn no.
Huống chi còn có thịt.
Biết bao nhiêu người đã rất lâu rồi không được ăn thịt, chỉ ngửi thấy mùi thịt thôi là cả người đã giống như được sống lại.