Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 318
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:52:41
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi quẹt thẻ đẩy cửa vào, Khương Nặc ngồi trên chiếc giường nhỏ, một cảm giác quen thuộc lập tức ập đến.
Kích thước và cách bố trí có hơi khác một chút nhưng về cơ bản thì nó giống với gian phòng của cô ở kiếp trước, gian phòng kia cũng là cô chờ rất lâu, lại tích lũy rất nhiều điểm mới được sắp xếp cho.
Một không gian nhỏ hẹp, một cái giường bình thường không có gì lạ.
Mặc dù nhìn đơn sơ nhưng có một chỗ nương thân, đóng cửa lại, thế giới phảng phất chỉ còn một mình cô, loại cảm giác an toàn này rất khó diễn tả thành lời.
Sau khi thở dài, cô lại lấy ra hai cái đèn LED, đặt ở trên ngăn tủ.
Lại lấy ra một bộ chăn đệm mềm mại từ trong không gian, đặt lên chiếc giường nhỏ.
Sau đó, cô lấy ra một số vật dụng cần thiết hằng ngày như chậu rửa mặt, khăn lông, lại đặt một cái thùng nhựa cao khoảng 1 mét ở góc phòng, bên trong chứa đầy nước mưa. Sau một chặng đường dài vất vả bụi bặm, Vân Diệu cũng có thể lau rửa vệ sinh một chút.
“Anh cứ dùng phòng này trước đi.” Cô ngáp một cái rồi hỏi: “Anh còn muốn thứ gì nữa không tôi sẽ mang ra cho anh luôn.”
Không cần phải nói cũng biết, trong nửa tháng qua cô chỉ có một giấc ngủ thoải mái, thời gian còn lại đều phải đi theo đội ngũ. Nhiều người như vậy, cô thật sự không thể nào thả lỏng được.
Vân Diệu lắc đầu: “Không cần gì nữa.”
Khương Nặc suy nghĩ một chút, múc một cốc đầy nước suối không gian rồi đặt lên trên ngăn tủ.
Khi cô bước vào không gian, đồng hồ sẽ đứng im và ngừng chạy lên cô đặt một chiếc đồng hồ lên tủ.
Sau đó, cô bước vào ngôi nhà trên cây trong không gian của mình.
Tắm rửa, thay quần áo, không muốn ăn gì, chỉ uống một cốc sữa chua.
Trong không gian quá sáng nên cô phải kéo hết toàn bộ rèm cửa lại trước khi đi ngủ.
Ngã mình xuống giường, mặc dù đã rất buồn ngủ nhưng cô vẫn theo thói quen lấy sách y khoa ra xem một lúc, sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh lại.
Khương Nặc thức dậy vươn vai, xỏ dép lê xuống lầu, mở cửa sổ ra, để ánh sáng chiếu vào ngôi nhà trên cây của cô.
Cô soi gương, đi lâu như vậy nên tóc đã hơi dài, chiều dài mái tóc lúc này chỉ ở lưng chừng, muốn buộc lại cũng không được, ngọn tóc ở trên cổ cô đ.â.m tới đ.â.m lui, thực sự ngứa ngáy.
Khương Nặc lại muốn cắt tóc nhưng nghĩ đến vẻ mặt tiếc nuối của mẹ lại từ bỏ ý nghĩ này, chỉ cầm một cái áo khoác cao cổ màu đen mặc vào.
Làn da của cô thật sự quá trắng, cả khuôn mặt giống như được chiếu sáng bởi ánh sáng dịu nhẹ, trông hơi lạc lõng với hoàn cảnh nên cô vẫn phải đội mũ và đeo khẩu trang.
Lại thêm một cái áo lông dày màu xám.
Khương Nặc không muốn luôn cố định một phong cách ăn mặc khiến người khác có ấn tượng, về vấn đề này, Vân Diệu lại thường xuyên mặc đồ đen khiến cho mỗi lần nhìn thấy một tấm ảnh mơ hồ có người áo đen, cô đều theo bản năng cảm thấy đó chính là anh.
Như vậy không tốt lắm.
Sau khi thu dọn xong, Khương Nặc rời khỏi không gian, xuất hiện ở trong phòng.
Vân Diệu cũng dậy, anh đã dọn dẹp ga giường rất chỉnh tề, đang ngồi xem một quyển sách Khương Nặc đưa cho anh.
Đó là một tuyển tập truyện ngắn dành cho học sinh cấp hai mà cô ngẫu nhiên tìm thấy trong siêu thị, mục đích ban đầu là để anh có cái mà xem, để làm quen với chữ viết, nhưng lúc này thấy ánh mắt anh đang chăm chú nhìn vào trang sách, ít nhiều có chút buồn cười.
Chủ yếu là rất khó liên hệ Vân Diệu với mấy tiểu thuyết văn học.
“Hay không?” Cô cười hỏi.
“Tôi biết hết chữ.” Anh trả lời.
“Tôi đang hỏi nội dung mà.”
Vân Diệu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tôi thấy được rất nhiều cuộc đời ngắn ngủi, nhiều mục đích theo đuổi khác nhau, tôi cảm thấy rất tốt, sẽ càng hiểu được nhiều hơn.”
Lúc Khương Nặc đưa sách cho anh, cô không nghĩ tới anh sẽ nghiêm túc đọc sách như vậy, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Chờ anh đọc xong rồi tôi sẽ đưa cho anh thêm cuốn khác.”
Khương Nặc cũng từng thích đọc sách, nếu không phải vì tương lai tìm việc làm kiếm tiền thì thời trung học cô nhất định sẽ lựa chọn học khoa văn.
Nhưng sở thích cá nhân và quy hoạch cuộc sống đôi khi là hai việc khác nhau.
Những chuyện mình thích thì có thể làm lúc nào cũng được, cô cũng không quá lăn tăn chuyện này.
Khương Nặc cất thùng nước trong phòng đi, nhìn đồng hồ trên ngăn tủ, phát hiện mình đã ngủ gần 10 tiếng đồng hồ, chẳng trách cả người sảng khoái như vậy.
Cô lấy ra một cái bàn nhỏ, cùng Vân Diệu ăn cơm.
Mấy ngày kế tiếp, cô lặng lẽ đi lại trong căn cứ để làm quen với hoàn cảnh, dò xét cấu trúc cơ bản của căn cứ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-318.html.]
Vốn nghĩ rằng đều ở khu dân cư thẻ xanh nên cô có thể tìm được hai mẹ con Ngôn Tử Phàm và Đường Nguyệt.
Nhưng cô quá ngây thơ, căn cứ này quá lớn, khả năng gặp gỡ tình cờ là cực kỳ nhỏ.
Khương Nặc đi loanh quanh hai ngày ở căn cứ, ngoại trừ những khu vực không thể tới gần thì cơ bản đều đã quen thuộc.
Đảo mắt đã đến thời gian hẹn gặp mặt với Trịnh Nhất Hiên.
Khương Nặc đi một mình tới gặp Trịnh Nhất Hiên.
Bãi đỗ xe dưới ánh đèn pha kia là nơi mà Khương Nặc khá quen thuộc.
So với lần trước khi cô tới đây, xe đậu ở chỗ này vẫn rất nhiều, chắc là có rất nhiều người lái xe vào nhưng lại không ra khỏi căn cứ nữa, xe vẫn luôn ở lại đây, hoặc là dứt khoát đổi thành điểm tích lũy với căn cứ.
Khương Nặc ra khỏi căn cứ trước mấy giờ, ở bên ngoài tìm một chỗ không người rồi lấy ra một chiếc xe việt dã cũ, chạy vòng quanh con đường bên ngoài căn cứ một vòng để quan sát hoàn cảnh bên ngoài.
Lần này thì cô không gặp phải người nào khả nghi nữa cả.
Nhìn từ bên trong thì không thấy quá rõ ràng, nhưng khi nhìn từ bên ngoài, sau một khoảng thời gian, việc xây dựng căn cứ đã được hoàn thiện hơn rất nhiều, so với trước đây có sự khác biệt rất lớn.
TBC
Chạy được mấy vòng, cô liền lái xe vào bãi đỗ xe, dừng ở gần chỗ đèn pha chờ Trịnh Nhất Hiên.
Không bao lâu sau, Trịnh Nhất Hiên xuất hiện.
Khương Nặc không lập tức lên tiếng mà ngồi ở trong xe quan sát anh ta, chừng mười phút sau, cô mới ấn còi xe.
Trịnh Nhất Hiên lập tức nhận thấy được động tĩnh này, anh ta tìm kiếm xung quanh, thấy Khương Nặc ở trong xe liền đi về phía cô.
Trịnh Nhất Hiên không nói một lời, ngồi lên ghế lái phụ, đóng kỹ cửa xe và kính xe.
“Anh Trịnh, có phải anh có chuyện gì muốn hỏi tôi phải không?”
Trịnh Nhất Hiên gật đầu: “Tôi có một vài thắc mắc nhưng tôi không định hỏi cô.” Anh ta nói: “Nếu cô muốn nói thì cứ nói, không muốn thì tôi cũng biết là cô có lý do của mình.”
“Anh tin tưởng tôi như vậy à?”
“Hai người đã cứu mạng tôi, lại bảo vệ toàn bộ đội ngũ đến căn cứ an toàn, tôi tin tưởng ánh mắt của mình.” Trịnh Nhất Hiên nói: “Hai ngày nay tôi đã đi bàn giao kết quả công tác, lại đi quanh mấy vòng nên đã gom đủ điểm tích lũy đổi một tấm chứng chỉ căn cứ.”
Nói xong, anh ta thật sự lấy ra một tấm chứng chỉ căn cứ đưa tới trước mặt Khương Nặc.
“Không cần.” Khương Nặc nói: “Thời gian tôi ở căn cứ rất ít, không cần dùng tới.”
Những lời Trịnh Nhất Hiên nói thì rất nhẹ nhàng, nhưng một người ở vị trí cao như Giang Cầm cũng chỉ lấy ra 1000 điểm tích lũy để lôi kéo cô, bây giờ Trịnh Nhất Hiên muốn gom đủ 4000 điểm tích lũy để đổi chứng chỉ căn cứ chắc hẳn rất khó khăn, có lẽ đã mượn hết ở những chỗ có thể mượn được.
Lời từ chối của cô khiến Trịnh Nhất Hiên ngẩn người, anh ta không chịu bỏ cuộc, còn muốn đặt chứng chỉ căn cứ vào xe nhưng Khương Nặc lại kiên quyết trả lại.
“Anh Trịnh, nói thật cho anh biết, tôi biết cha của anh. Tôi cứu anh không chỉ là bởi vì anh mà còn vì một lời hứa với ông ấy.” Khương Nặc nói khẽ.
Trịnh Nhất Hiên nghe xong, lập tức có chút kích động: “Cha tôi? Cô biết ông ấy sao? Vậy gần đây cô có gặp ông ấy không? Ông ấy thế nào rồi?”
Khương Nặc hỏi lại: “Sau khi nước lũ rút đi, người của anh có còn quay lại viện nghiên cứu không?”
Trịnh Nhất Hiên cúi đầu: “Tôi cũng có đến đó nhưng viện nghiên cứu đã bị thiêu hủy rồi.”
Thật ra anh ta vẫn luôn có dự cảm rằng cha mình đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng anh ta vẫn luôn ôm một chút hy vọng mong manh.
Trong hai ngày đầu mưa lớn, nước tích tụ ở nhiều nơi. Cấp trên dự đoán rằng trận mưa này không đơn giản nên tiến hành sơ tán khẩn cấp viện nghiên cứu.
Tư liệu cốt lõi, mẫu vật, thiết bị quan trọng cùng với chuyên gia đều đã được sơ tán vào thời điểm đó.
Trong đó còn có cả vợ anh ta là Chu Duyệt Nghiên.
Vợ chồng Trịnh Nhất Hiên trước đó gặp nhau vẫn là thông qua ông cụ Trịnh.
Sau khi Chu Duyệt Nghiên tốt nghiệp tiến sĩ công nghệ sinh học liền đi theo thầy của mình đảm nhiệm một nhiệm vụ mật trong viện nghiên cứu, chủ yếu là dùng thành phần “linh” này để áp dụng trên hạt giống lương thực.
Đương nhiên, cũng bao gồm nhưng không giới hạn ở cả những hạt giống cây trồng khác.
Chu Duyệt Nghiên đầu óc thông minh, tâm tư đơn giản, một lòng tập trung vào nghiên cứu, cuộc sống cũng rất mơ hồ. Ông cụ Trịnh rất thích cô bé này nên cũng để tâm chăm sóc cô ấy rất nhiều.
Viện nghiên cứu giữ bí mật, ông cụ Trịnh gần như không rời khỏi tòa nhà B, chỉ có Trịnh Nhất Hiên thỉnh thoảng đến thăm ông ấy, thường xuyên qua lại, anh ta và Chu Duyệt Nghiên bắt đầu nảy sinh tình cảm với nhau.
Một anh chàng lớn tuổi chưa lập gia đình, cùng một cô gái lớn tuổi chưa lập gia đình, cứ như vậy mà yêu nhau.
Sau khi kết hôn, Chu Duyệt Nghiên vẫn tập trung vào công việc ở viện nghiên cứu. Trịnh Nhất Hiên cũng biết cô ấy đang làm một chuyện vô cùng có ý nghĩa, một khi thành công, sẽ thay đổi toàn bộ thế giới, mang lại lợi ích cho vô số người.
Cho nên, dù là một năm gặp không được mấy lần, anh ta cũng ủng hộ vợ mình vô điều kiện.
Hai người bọn họ chưa có con.