Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 319
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:53:37
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau trận mưa lớn đó, Chu Duyệt Nghiên đi theo thầy của mình cùng nhau sơ tán, chuyển đến một trung tâm nghiên cứu bí mật nào đó ở Hải Thành, còn cha thì phụ trách ở lại canh giữ.
Chẳng ai ngờ rằng, trận mưa này kéo dài không ngừng, chỉ trong vòng mấy ngày, cả thành phố đã bị nhấn chìm.
Viện nghiên cứu nằm ở trên núi, hệ thống phòng ngự của tòa nhà B rất chắc chắn, lại có đầy đủ vật tư, vốn cho rằng có thể cầm cự được nhưng chờ sau khi nước lũ rút đi, bọn họ lại phát hiện, toàn bộ viện nghiên cứu đã bị thiêu hủy.
Những tư liệu còn lại, còn có mấy nghiên cứu sinh, bao gồm cả ông cụ Trịnh đều không biết tung tích.
Sau đó, một trận động đất nghiêm trọng xảy ra, cả thành phố bị phá hủy, Trịnh Nhất Hiên tiếp nhận nhiệm vụ đi tổ chức cứu hộ ở Nghi Thành, vừa đi chính là một năm, không có tung tích của cha mình, đồng thời cũng mất liên lạc với vợ.
Khương Nặc nghe xong, trong lòng cũng khẽ thở dài.
“Ông cụ Trịnh c.h.ế.t rồi.” Cô nói: “Trong đợt mưa to, viện nghiên cứu bị nước lũ cô lập với thế giới bên ngoài. Viện nghiên cứu bị một nhóm côn đồ tràn vào trong, các nghiên cứu sinh đều đã chết, bọn côn đồ kia dùng tính mạng của những người sống sót để uy h.i.ế.p bắt ông cụ Trịnh mở cửa lớn của tòa nhà B ra. Để cứu những người đó, ông cụ Trịnh đã phun một loại chất độc sinh học cực mạnh vào trong tòa nhà B, sau đó thả cho bọn tội phạm vào trong, cùng c.h.ế.t chung với bọn chúng.”
Trịnh Nhất Hiên nghe Khương Nặc kể lại, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chẳng mấy chốc mắt đã đỏ hoe.
Cuối cùng, anh ta cười khổ nói: “Là ông ấy... đúng là chuyện mà ông ấy có thể làm được, là ông ấy...”
Hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, ông cụ Trịnh chỉ có một đứa con nhưng từ nhỏ đã đối xử vô cùng nghiêm khắc, yêu cầu anh ta phải trở thành một người tốt hơn.
Nhưng ở trong lòng Trịnh Nhất Hiên, cha anh ta cho tới bây giờ vẫn luôn là anh hùng.
Sau khi tiến vào tận thế, anh ta đã gặp rất nhiều chuyện tăm tối, nhìn thấy người ta g.i.ế.c nhau chỉ vì một miếng ăn, ác niệm lan tràn.
Anh ta cố gắng hết sức để cứu người nhưng thường không nhận được lời cảm ơn nào, còn phải đối mặt với vô số yêu cầu cùng chất vấn.
Có những lúc trong lòng vô cùng chán nản.
Nhưng mỗi khi như vậy, anh ta đều sẽ nghĩ đến những lời cha nói, giống như những vì sao dẫn đường cho anh ta trong đêm tối, tỏa sáng kiên định mà dịu dàng.
Trịnh Nhất Hiên dụi mắt, khàn giọng nói: “Cô Vu, cha của tôi có để lại lời nào không?”
“Những tài liệu còn lại của tòa nhà B đều đang nằm trong tay tôi, tôi đã hứa với ông ấy là sẽ giao lại đúng người.” Nói đến đây, Khương Nặc dừng một chút: “Ông ấy cũng để lại lời nhắn, ông ấy nói với tôi là: Đừng sợ hãi, thế giới này rồi sẽ ổn thôi, đừng từ bỏ hy vọng.”
Khương Nặc lặp lại câu nói này, giọng điệu cũng không có d.a.o động gì.
Cô cũng không nhớ cụ thể ngày đó ông cụ Trịnh đã nói gì, nhưng khi nói đến đây, tự nhiên cô lại nhớ ra hết mọi chuyện.
Trịnh Nhất Hiên không nói gì, anh ta cố gắng kìm nén, cuối cùng nước mắt cũng không thể kìm lại được.
Khương Nặc ngồi ở bên cạnh, không nhìn anh ta, cũng không quấy rầy, để anh ta có đủ thời gian tiêu hóa.
TBC
Một lúc sau, Trịnh Nhất Hiên dường như đã bình thường trở lại, anh ta ngồi thẳng người, nói với Khương Nặc:
“Cô Vu, những tài liệu kia rất quan trọng. Trước khi tôi đến Nghi Thành thì tôi đã gặp vợ một lần, thầy của cô ấy đã lớn tuổi, lúc ấy bệnh tình nguy kịch, không thể tiếp tục nghiên cứu nên mọi trọng trách đều đang đè nặng lên vai cô ấy. Cô ấy biết thiên tai liên tục phát sinh, ánh mặt trời càng ngày càng ít, đồng ruộng cả nước bị hủy gần hết sẽ khiến việc sản xuất lương thực gặp nhiều khó khăn, gây nên nạn đói. Nhưng chỉ cần hạt giống mới của cô ấy được đưa ra thị trường thì tất cả những chuyện này sẽ được giảm bớt, những tài liệu này nếu giao cho cô ấy thì nhất định sẽ có ích.”
“Tôi có thể đưa cho anh.” Khương Nặc nói: “Nhưng bây giờ thì không được, những tài liệu kia đã bị tôi giấu đi rồi, hiện không có ở căn cứ.”
Trịnh Nhất Hiên nhíu mày: “Tôi không thể giả vờ rồi lấy công lao của cô được.”
“Tôi không quan tâm những chuyện này. Thực ra tôi không muốn bất cứ ai biết tôi tham gia chuyện này, làm phiền anh Trịnh cũng giữ bí mật cho tôi.” Khương Nặc nói: “Tôi có lý do của tôi.”
Trịnh Nhất Hiên im lặng một lát, gật đầu: “Được, nhưng mà...”
“Nhưng tôi có thể đi theo anh đến Hải Thành một chuyến, giao tài liệu cho Chu Duyệt Nghiên.” Khương Nặc bổ sung.
Cô vốn đã lên kế hoạch đi Hải Thành.
Có thể thông qua Trịnh Nhất Hiên tiếp xúc với Chu Duyệt Nghiên, vừa vặn cũng có thể nhìn xem hạt giống kiểu mới là gì, tốt nhất là có thể lấy được một ít.
Trong tương lai, thêm vài năm nữa, sinh vật biển biến dị sẽ hủy diệt phần lớn nhân loại. Khi họ rút lui về Đại Hưng Lĩnh để thành lập căn cứ cuối cùng, hạt giống này sẽ là hi vọng sinh tồn của nhân loại.
Chuyện này liên quan đến toàn bộ thế giới, đương nhiên cũng liên quan đến Khương Nặc.
Đem tài liệu giao cho Trịnh Nhất Hiên là không có vấn đề, nhưng phải xem sự chú ý của nhà họ Diệp đến đâu, Chu Duyệt Nghiên có đáng tin hay không, những vấn đề này cũng cần phải nghiệm chứng.
Nghe cô nói như vậy, Trịnh Nhất Hiên liền thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Vu, cô đừng cười tôi, chuyện này nếu đã muốn giữ bí mật thì tôi cũng chỉ có thể lấy danh nghĩa cá nhân để đi, nhưng căn cứ ở cách Hải Thành rất xa, mang theo tài liệu quan trọng như vậy, tôi sợ trên đường sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn. Có cô và em trai cô ở đây là tôi có thể yên tâm được rồi.”
Sau khi quyết định với Trịnh Nhất Hiên, hai người lại bàn bạc thêm một chút chi tiết.
Trịnh Nhất Hiên nói rằng nếu như anh ta muốn lấy tư cách cá nhân đi tới trung tâm nghiên cứu tìm Chu Duyệt Nghiên thì phải làm xong hết toàn bộ công việc trước mắt đã rồi mới xin nghỉ phép được.
Không thể lập tức đi ngay, sớm nhất cũng phải đợi thêm vài ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-319.html.]
Đối với việc này, Khương Nặc cũng không có ý kiến gì bởi vì chính cô cũng còn có một số việc chưa làm xong.
Cuối cùng, Khương Nặc bảo anh ta tìm giúp cô một người.
“Tên là Đường Nguyệt, ở khu dân cư thẻ xanh, dẫn theo một đứa trẻ 13 tuổi.” Khương Nặc nói: “Nhưng tôi hy vọng khi anh tìm bọn họ thì không được để bất cứ ai chú ý đến.”
Cô không muốn mang đến phiền toái gì cho hai mẹ con này.
Trịnh Nhất Hiên gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Không thành vấn đề, chuyện này không khó, tôi dẫn theo hơn một trăm người vào căn cứ, ngày mai tôi muốn đi xác nhận danh sách của bọn họ lại một lần, đến lúc đó tiện thể điều tra người mà cô muốn tìm. Chỉ một mình tôi làm việc này, lại xen lẫn với thông tin của nhiều người như vậy nên sẽ không có ai chú ý tới.”
Anh ta suy nghĩ một chút rồi lại nói thêm: “Tôi đi Nghi Thành cũng mang theo một số người tiến vào căn cứ, ngày mai tôi sẽ cùng điều tra, cam đoan sẽ không lộ ra dấu vết gì.”
Khương Nặc gật đầu, anh ta tính ra cũng rất cẩn thận.
“Cảm ơn, tôi ở số 313 khu dân cư thẻ xanh, sau khi anh tra ra được rồi thì viết số phòng của Đường Nguyệt lên giấy, tìm cơ hội nhét vào khe cửa phòng của tôi là được.”
Cũng không phải lúc nào cô cũng ở trong phòng của mình, muốn đảm bảo liên lạc cũng chỉ có thể dùng phương pháp vụng về như thế.
Trịnh Nhất Hiên nghiêm túc đồng ý.
Sau khi nói chuyện xong, Khương Nặc đỗ xe ở chỗ này rồi lần lượt cùng Trịnh Nhất Hiên rời khỏi bãi đỗ xe.
Trở lại phòng của mình, Khương Nặc không nhìn thấy Vân Diệu, cũng không biết anh đã đi đâu rồi.
Cô nhìn đồng hồ, quyết định tự mình tập luyện một chút rồi nói sau.
Càng luyện tập càng cảm thấy chuyện này rất dễ gây nghiện.
Loại cảm giác mình đang dần dần trở nên mạnh mẽ hơn ít nhiều khiến cô có muốn ngừng cũng không được.
Nhưng hiệu quả cách âm của căn phòng này thực sự quá kém.
Cô cũng không thể làm ra động tĩnh quá lớn, trước tiên chỉ tập mấy động tác thể chất, sau đó lấy d.a.o ra luyện mấy động tác chạy nước rút thực tế.
Lúc tập luyện đến mồ hôi chảy đầm đìa thì Vân Diệu đã trở lại.
Anh không gõ cửa, khi anh còn chưa đến gần thì Khương Nặc đã nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ của anh, cách đi này rất đặc biệt, người bình thường rất khó có thể bắt chước được.
Khương Nặc trực tiếp mở cửa để anh bước vào.
Sau khi Vân Diệu tiến vào liền không nói một lời, đưa tay đưa một đóa hoa tới trước mặt Khương Nặc.
Khương Nặc có chút bối rối, cầm bông hoa nhỏ màu vàng lên nhìn xem thử.
Vừa nhìn thoáng qua, cô đã thấy được một vài manh mối.
Thoạt nhìn thì đây chỉ là một bông hoa rất bình thường, tuy nhiên khi cầm trong tay lại có thể cảm nhận được một chút linh khí rất nhạt, cánh hoa nhìn thì có vẻ mềm mại nhưng thực chất lại có một ít lông xù và gai, tay sờ vào có cảm giác bị chích, còn có cảm giác ngứa ngáy.
Cảm giác ngứa ran này cho thấy cánh hoa cũng có chứa một ít độc tố.
“Đáng tiếc, nếu như không có độc thì có thể ăn được.” Khương Nặc thở dài nói: “Mấy loại thực vật này cũng phải rất cố gắng biến đổi để có thể sống sót được…Anh tìm được ở đâu thế?”
“Gần khu dưới lòng đất.” Vân Diệu nói.
“Anh đi khu hạch tâm rồi à?” Khương Nặc có chút kinh ngạc, khu trung tâm này cấm đi lại, ngay cả công nhân cũng không thấy đi ra, muốn đi vào đó cũng không dễ dàng.
Vân Diệu lắc đầu: “Không đi vào.”
Anh tìm vị trí của linh nguyên ở căn cứ này, tự nhiên đi tới khu hạch tâm, phát hiện ra đóa hoa nhỏ ở một góc gần đó.
Cảm thấy có gì đó không đúng nên anh lặng lẽ lẻn vào, tìm thấy một cái hang chuột phía dưới nhà xưởng.
Những con chuột này vừa biến dị không lâu, còn chưa sinh sản số lượng lớn nên Vân Diệu thuận tay dọn dẹp, lại cải trang thành công nhân đi ra ngoài.
Khương Nặc nghe anh nói xong mới hiểu được, trách không được trên người anh lại mặc đồng phục công nhân.
“Cởi quần áo ra.” Khương Nặc nhìn anh nói.
Vân Diệu có chút khó hiểu, nhìn cô một chút, nhưng vẫn rất nghe lời cởi áo khoác ra.
Khương Nặc nhặt cái áo đồng phục công nhân này ném vào trong không gian, sau đó lại cầm một cái áo khoác màu xanh dương phối với màu vàng nhìn có vẻ sặc sỡ ra đưa cho anh.
“Anh mặc cái này đi, nếu anh không muốn bị người ta phát hiện dấu vết thì phải thường xuyên thay đổi phong cách ăn mặc. Nếu anh cứ luôn mặc một bộ đồ đen như vậ thì sẽ hình thành ấn tượng cho người ta.” Khương Nặc nói:
“Trước tận thế anh muốn tránh né khỏi camera thì thật ra cũng không cần phức tạp như vậy. Anh có thể đeo kính râm, khẩu trang, đội mũ, đội tóc giả, thay đổi khẩu âm các vùng khác nhau, không lộ mặt, hạn chế các động tác theo quán tính của mình thì người khác sẽ không tìm được anh.”
Vân Diệu như có điều suy nghĩ, gật đầu.