Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 321
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:53:41
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy cậu đã đỏ bừng mặt như vậy, Khương Nặc cũng không trêu chọc cậu nữa: “Chị có việc tìm em, có tiện đi vào nói chuyện không?”
“Đương nhiên!” Ngôn Tử Phàm vội vàng nói, đồng thời mở cửa ra: “Chị vào đi...”
Khương Nặc đi vào gian phòng của Ngôn Tử Phàm.
Ấn tượng đầu tiên là đồ đạc trong căn phòng này nhiều hơn rất nhiều so với phòng của cô, đủ loại quần áo, đồ lặt vặt, những vật dùng cần thiết hằng ngày. Rõ ràng là cậu và mẹ sống cùng với nhau, căn phòng nhỏ treo một tấm rèm vải ngăn cách, hai bên rèm vải đặt hai chiếc giường đơn.
Vốn dĩ căn phòng đã rất chật chội, sau khi Khương Nặc đi vào lại càng chật chội hơn. Mà cô không ngờ Vân Diệu không về phòng mình mà cũng đi theo vào, bởi vậy không khí trong phòng càng thêm ngột ngạt.
Động tác Ngôn Tử Phàm rất nhanh nhẹn, đóng cửa lại rồi nhanh chóng thu dọn giường của mình, cất hết toàn bộ đồ đạc đi rồi lại lấy ra một chiếc chăn sạch chưa dùng tới trải lên giường.
“Mời chị ngồi.” Cậu khẽ nói.
Thực ra Khương Nặc không chú ý đến quá nhiều như vậy nhưng cô vẫn nhận phần tâm ý này của cậu, thản nhiên ngồi xuống.
Sau khi Vân Diệu đi vào vẫn đứng dựa lưng vào cửa, cũng không hề nhúc nhích hay di chuyển dù chỉ một chút. Ngôn Tử Phàm mời anh ngồi xuống nhưng Vân Diệu chỉ lắc đầu, không nói gì.
“Em không cần phải để ý đến anh ấy đâu.” Khương Nặc nói.
Ngôn Tử Phàm nghe vậy, cầm một cái ghế gấp ra, ngồi ở trước mặt Khương Nặc.
Đôi mắt của cậu thiếu niên này sáng ngời, tràn đầy sự ngưỡng mộ, có sùng bái, có cảm kích, thậm chí còn có niềm vui đơn giản, gần như là chói mắt.
“Theo lý thuyết thì hai mẹ con em có hai tờ chứng chỉ căn cứ, có thể xin được hai phòng.” Khương Nặc nói: “Mà hai người cũng là quan hệ ruột thịt nên cũng có thể xin được một căn phòng lớn hơn một chút.”
“Đúng, như mà em còn chưa thành niên, không thể kiếm được việc làm nên chỉ có thể nhận làm mấy công việc lặt vặt. Ở chỗ này cũng có thể tiết kiệm chút điểm tích lũy.” Ngôn Tử Phàm giải thích.
Cậu vốn đã trưởng thành sớm, hiện tại lại càng thêm ổn trọng, giọng điệu nói chuyện không nhanh không chậm kể cho Khương Nặc nghe về những chuyện mà bọn họ đã trải qua sau khi chia tay với cô.
Sau khi Khương Nặc rời đi, cậu làm theo lời cô nói, ban ngày lặng lẽ đi ra ngoài nhặt vật tư, ban đêm dùng tảng đá và củi che giấu đường hầm để chăm sóc mẹ bị thương nặng.
Ngày hôm sau, Đường Nguyệt đã tỉnh lại, chỉ là vô cùng suy yếu.
Cũng may sau khi dân làng c.h.ế.t đi nhưng vật tư vẫn còn lại không ít, cũng không thiếu đồ ăn thức uống. Hai mẹ con trốn trong đường hầm 5 – 6 ngày, sau khi vết thương của mẹ dần dần lành lại thì bọn họ thu dọn hành lý, một lần nữa lên đường.
Lúc này trên đường cao tốc thỉnh thoảng đã có xe tuần tra.
Vì thế cả một đường đều rất thuận lợi.
Sau khi tiến vào căn cứ, mẹ không có tay nghề chuyên môn gì, kỹ năng vẽ tranh sơn dầu duy nhất mà bà ấy biết cũng vô dụng. Nhưng dù sao thì bà ấy cũng có trình độ học vấn cao, cuối cùng nhận được một công việc làm nhân viên ghi chép.
Thu nhập cũng khá ổn, miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống cho cả hai người, nhưng lúc ấy bọn họ đẩy xe đẩy và mang tới rất nhiều vật tư, đồ ăn cũng đủ dùng cho cả mấy tháng nên ít nhiều cũng tích lũy được một ít điểm, có thể dùng để đổi một vài thứ.
“Ví dụ như cái này chính là dùng điểm đổi lấy.”
Ngôn Tử Phàm vừa nói vừa xách một cái ấm nước từ bếp lò lên. Nước trong ấm đang sôi nhưng lại có mùi vị khác thường, rõ ràng nước trong ấm này không phải là dùng để uống. Động tác cậu nhanh nhẹn, đổ nước sôi đã bị ô nhiễm vào một cái túi chườm nóng bằng cao su, lại vặn chặt nắp túi rồi cẩn thận đặt vào tay Khương Nặc.
“Nước uống thì không cần điểm tích lũy cũng có thể nhận được, nhưng số lượng được phát rất ít, chỉ miễn cưỡng đủ để sống thôi. Nhưng nước bị ô nhiễm này lại có ở khắp mọi nơi, dùng để đổ đầy trong hai túi chườm nóng cũng không thành vấn đề.”
Nói xong, cậu dùng một cái kìm đóng lỗ thông hơi của bếp lò lại, lại kẹp hết than bên trong ra, ngọn lửa nhanh chóng bị dập tắt.
Khương Nặc gật đầu, túi chườm nóng trong tay cô vô cùng ấm áp, mặc dù thực ra cô cũng không cảm thấy quá lạnh.
“Công việc của mẹ em cũng khá nhẹ nhàng, chỉ là làm việc ở khu dân cư thẻ bạc, phải làm việc 4 ngày mới có thể ra ngoài một lần.” Ngôn Tử Phàm nói: “Nếu mẹ em nhìn thấy chị, nhất định bà ấy sẽ rất vui.”
Khương Nặc vừa nghe đến mấy chữ “khu dân cư thẻ bạc”, lông mày khẽ động.
“Em có quen thuộc với khu dân cư thẻ bạc đó không?”
Ngôn Tử Phàm trả lời: “Cũng khá quen, thỉnh thoảng em cũng làm mấy việc vặt ở đó.”
Thực ra Khương Nặc đã đi qua khu dân cư thẻ bạc đó rồi, nơi đó không giống như khu hạch tâm hay khu dưới lòng đất, ở đó gần như không có giám sát gì, ra vào chỉ cần quẹt thẻ là được.
Nhưng cô cũng chỉ nhìn một chút chứ không dừng lại quá lâu để tránh bị người chú ý.
Khương Nặc nói: “Vậy thì tốt, chị có chuyện muốn nhờ em đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-321.html.]
Vừa nghe Khương Nặc có việc cần mình hỗ trợ, Ngôn Tử Phàm lập tức tỉnh táo tinh thần, ánh mắt cũng sáng lên.
“Chị nói đi.”
Khương Nặc “lấy” tấm thẻ của Vũ Nô từ trong túi áo ra đưa cho Ngôn Tử Phàm: “Chị tình cờ lấy được cái này, nếu như chị tìm thấy gian phòng này rồi quẹt thẻ đi vào thì có vấn đề gì không?”
Ngôn Tử Phàm nhìn kỹ tấm thẻ này, nghiêm túc nói: “Phải xem tình huống cụ thể đã.”
“Nói ví dụ như?”
Ngôn Tử Phàm mím môi: “Chủ nhân của tấm thẻ này... bây giờ còn sống không?”
Khương Nặc trả lời rất dứt khoát:”Chết rồi.”
“Người này có người thân hay người nhà gì đó ở căn cứ không? Người đó mất tích thì có ai thông báo cho người nhà không?”
Khương Nặc suy nghĩ một chút: “Chắc là không có.”
Vũ Nô rời khỏi căn cứ đi tới núi Việt, lúc đi vào núi Việt thì ông ta có đồng bọn, nhưng cả hai người đều đã c.h.ế.t ở núi Việt rồi, mà Vũ Nô số 2 hiện cũng đã chết.
Chắc hẳn nhà họ Diệp không biết tin tức về cái c.h.ế.t của hai người này.
Sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác, nếu biến mất trong hư không thì cùng lắm chỉ tính là mất tích, cộng thêm địa vị của Vũ Nô ở nhà họ Diệp cũng không cao lắm.
Rõ ràng Ngô Tử Phàm thở phào nhẹ nhõm: “Nếu đã như vậy thì tìm được căn phòng này, trực tiếp dùng tấm thẻ này mở cửa ra là được. Khu dân cư thẻ bạc cao cấp hơn chỗ chúng ta một chút, nhưng còn xa mới được tính là khu vực trung tâm. Người ở chỗ đó về cơ bản đều là dựa vào một lượng lớn vật tư và điểm cống hiến mà vào ở đó, môi trường sống tốt hơn một chút nhưng vẫn phải làm việc, dựa vào lao động để sinh tồn. Căn cứ sẽ không nuôi người nhàn rỗi, mọi người đều rất bận.”
“Như vậy vấn đề bây giờ là phải tìm ra căn phòng này.” Khương Nặc nói.
Cô chỉ tùy tiện đi dạo một vòng quanh khu dân cư thẻ bạc. Nơi này thật sự rất lớn, để có thể chống chọi với động đất, nơi này chủ yếu vẫn sử dụng nhà container, cao nhất chỉ có hai tầng, phần lớn vẫn là một tầng.
TBC
Thoạt nhìn thì khu vực này thoải mái hơn khu dân cư thẻ xanh một chút, chủ yếu là vì ít đông đúc hơn, có nhiều không gian hơn.
Nhưng số lượng phòng ở đây nhiều đến như vậy, cũng không thể cầm thẻ đi thử lần lượt từng căn phòng một được.
Cô cũng không dám để Trịnh Nhất Hiên đi thăm dò, thân phận Vũ Nô quá mẫn cảm. Nếu như một người sống sót như Đường Nguyệt đi tra thì có lẽ không có ai để ý, nhưng nếu như Trịnh Nhất Hiên điều tra Vũ Nô thì sợ rằng sẽ kéo anh ta vào nguy hiểm.
Ngôn Tử Phàm suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra việc này không khó lắm.”
“Ồ? Nói nghe một chút.”
Ngôn Tử Phàm đưa tấm thẻ tới trước mặt Khương Nặc, cho cô xem con dấu và một chuỗi mã hóa sau lưng tấm thẻ từ.
“Chuỗi mã hóa này là đặc thù, mỗi người có một mã khác nhau. Công việc của mẹ em bây giờ là nhân viên ghi chép, bà ấy làm việc ở khu dân cư thẻ bạc, chủ yếu là ghi chép số hiệu cho các vật tư đặc biệt. Em đã từng xem qua, số hiệu ghi chép của căn cứ dựa trên các mã code này, số mã code chính là số mã hóa thứ 2 cùng với số 3 ở trên thẻ từ của mỗi người.
Nói xong, cậu dừng lại một chút rồi lại giải thích kỹ hơn: “Em có thể ghi nhớ chuỗi mã hóa này rồi để mẹ kiểm tra lại các ghi chép trước đây của bà ấy, chỉ cần có người nào từng yêu cầu cái gì đó thì có thể tra ra được người đó ở phòng nào.”
Khương Nặc lắc đầu: “Vậy thì thôi, chị sẽ làm liên lụy đến hai mẹ con em mất.”
“Không sao đâu.” Ngôn Tử Phàm nói: “Cũng chỉ kiểm tra ở phần mà mẹ em ghi chép thôi, trong phòng vật tư chỉ có một mình bà ấy, muốn tra cũng rất dễ.”
Nghe cậu nói như vậy, Khương Nặc mới gật đầu.
Đường Nguyệt cứ làm việc 4 ngày rồi mới được về nhà nghỉ ngơi 1 ngày, bình thường ăn ở ngay tại chỗ làm việc.
Tính toán thời gian thì phải 2 ngày nữa bà ấy mới trở về, nhưng thực tế thì Ngôn Tử Phàm thường xuyên đi đưa cơm, rất nhiều người đều biết.
Ở chỗ làm cũng có đồ ăn, nhưng muốn ăn thì phải trừ vào điểm tích lũy, bình thường bọn họ đều sẽ tiết kiệm. Thu nhập của một mình Đường Nguyệt là để nuôi hai người nên chuyện này rất bình thường.
Nói xong, cậu cũng không chậm trễ, lấy đồ ăn vừa mới được phát ra, cắt thịt khô để dành trước đó thành miếng vụn trộn với lương thực cứu trợ đã nấu xong, dùng một cái hộp bỏ thức ăn vào.
“Tối nay em đến, làm như vậy mới không lộ ra vẻ khác thường.” Cậu nói.
Khương Nặc gật đầu cổ vũ cậu: “Chị tin tưởng em.”
Ngôn Tử Phàm ngẩn người, khuôn mặt lại không nhịn được đỏ bừng. Cậu đứng thẳng người rồi hỏi Khương Nặc: “Xin lỗi, em nên xưng hô với chị thế nào? Em không biết tên của chị.”
“Cứ gọi chị là chị Vu cũng được.” Khương Nặc trả lời.
Ngôn Tử Phàm nghiêm túc gật đầu.