Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 328
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:53:56
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước đó không lâu, Giang Cầm nhận được một cái hộp.
Cái hộp này, là từ trước lúc tận thế bà ấy vẫn giúp Diệp gia tìm, có thể nói sở dĩ bà ấy có thể dựa vào Diệp gia, có thể nhanh chóng đứng vững ở căn cứ, không thể thiếu sự trợ giúp của Diệp gia, cũng đều là dựa vào việc tìm hộp dẫn đường.
Tầm quan trọng của cái hộp này không cần nói cũng biết.
Trước đó không lâu có một đội người sống sót tới, ba người dẫn đầu trong số 17 người đổi được chứng nhận căn cứ, còn lại cũng không ít điểm tích, bọn họ mang đến một số đồ cổ, dẫn tới sự coi trọng của căn cứ.
Văn vật chân chính đáng giá bảo tồn, căn cứ vẫn rất trân quý, nhưng thứ này đối với việc sinh tồn không có tác dụng lớn, chỉ cho một số bằng khen, bởi vì không gian hoạt động lớn, Giang Cầm đích thân tới hiện trường tham dự bình luận về cổ vật.
Đổi lại sau khi kết thúc, một người thần bí trong đó nói anh ta có một cái hộp, trước tận thế đã có người chi một khoản tiền lớn để tìm, nhưng sau đó người trung gian c.h.ế.t rồi, anh ta cũng không liên lạc được, anh ta cầm cái hộp trong tay gần một năm không bán, hiện tại ở thế đạo này, cũng không có cách nào tìm được người xuất hàng, nhìn xem căn cứ có muốn hay không.
Cho nhiều điểm, anh ta sẽ đổi, cho không nhiều, anh ta giữ lại rồi dần dần bán ra.
Lúc ấy biểu hiện của Giang Cầm rất tỉnh táo, bảo người của căn cứ giám định cái hộp này, cuối cùng kết luận là không đáng giá bao nhiêu tiền, mặc dù có chút lịch sử, nhưng công nghệ rất đơn giản, cũng không dính dáng gì đến danh nhân lịch sử, để ở thị trường đồ cổ trước đây, nhiều lắm cũng chỉ là mười ngàn tệ, hiện tại là tận thế, càng không nhìn ra thứ này có ích gì.
Giang Cầm nghe vậy, cũng không có nửa điểm hứng thú với cái hộp này, bảo bên kia cầm về tự giữ lấy.
Bên kia quả thực cũng thất vọng.
Dương Kiện cũng rất kinh ngạc, anh ta biết Diệp gia đã bỏ một số tiền lớn muốn cái hộp này, Giang Cầm lại không thu, đầu óc bà ấy có vấn đề hay là trong lòng có chủ ý khác?
Anh ta lặng lẽ nghe ngóng, lợi dụng quyền hạn Ban Kỷ Luật Thanh tra của mình, đưa một đội người tiến hành hỏi thăm, hỏi sự tồn tại của cái hộp.
Trước tận thế, người kia làm bán đấu giá, nghề này sẽ tiếp xúc với nhiều người trên các phương diện của xã hội, có khi cũng sẽ giúp người khác ra tay kiếm một số đồ không rõ lai lịch, kiếm lời lấy tiền không sạch sẽ, bên dưới dĩ nhiên không thiếu tay chân.
Sau tận thế, ỷ vào trong tay có người, dám g.i.ế.c dám đoạt, cuộc sống của bọn họ cũng không tệ lắm.
Cái hộp này, đương nhiên cũng là bọn họ có được từ trong tay một ông cụ, ông cụ kia đương nhiên cũng đã chết.
Điều tra xét hỏi kết thúc, Giang Cầm xử lý nhóm người này, tịch thu toàn bộ đồ, 17 người bị giữ lại, chào hỏi một trận, thú nhận cướp bóc g.i.ế.c người, cũng dính mạng người.
Giang Cầm đưa bọn họ đi khai hoang làm công xây dựng rồi.
Đồ bị tịch thu, điểm tích và chứng nhận vào căn cứ cũng hết hiệu lực.
Một loạt hành động, trong lòng Dương Kiện mơ hồ phát hiện ra được chính mình hình như bị lợi dụng, qua vài ngày nữa, anh ta nhìn thấy người của Diệp gia liên hệ gặp mặt Giang Cầm, về sau lấy đi thứ gì đó.
Chắc chắn là cái hộp kia!
Nếu không phải Dương Kiện biết đó là người của Diệp gia liên hệ, cũng biết Diệp gia luôn muốn tìm hộp này, thì thật sự sẽ giống như mọi người, bị người đàn bà này lừa gạt.
Nào có phải là không hứng thú với cái hộp, từ lúc bắt đầu đã có chủ ý dùng tay không bắt sói!
Còn ra vẻ toàn tâm toàn ý vì căn cứ, giả nhân giả ý rất hay.
Dương Kiện tức giận bất bình trong lòng, anh ta biết, Diệp gia muốn cái hộp, mà Giang Cầm vừa giao cho một cái hộp, chẳng khác gì là lập được công, trong thời gian ngắn anh ta muốn động đến Giang Cầm, đoán chừng là không thành.
Chỉ là báo cáo với Vũ Nô những chuyện bằng mặt không bằng lòng liên quan tới Giang Cầm, hiện tại nhất thời cũng sẽ không g.i.ế.c bà ấy.
Khương Nặc nghe đến đó, cũng cảm thấy rất thú vị.
Không thể không nói, Giang Cầm có chút tài năng.
Ở vào vị trí kia của bà ấy, kẹp giữa căn cứ, cá nhân và Diệp gia, lại luôn bị người khác giám sát, còn có thể chu toàn rất tốt.
Biết xử lý cục diện phức tạp, cũng là một loại thiên phú.
TBC
Những điều nên hỏi thì hỏi cũng chẳng khác mấy, cũng không dùng d.a.o cưỡng ép.
“Cái hộp kia, trong lúc tiến hành giám định, tôi đã lấy về phòng lặng lẽ chụp hình lại, cô có cần lưu lại không? Tôi có thể đưa ảnh chụp cho cô.” Dương Kiện suy yếu nói: “Chỉ cần cô đồng ý thả tôi, đồ của tôi tất cả đều thuộc về cô... tôi còn có thể giúp cô làm việc, tôi ở trong căn cứ này... Vẫn rất có tác dụng, cho dù cô muốn cái gì, tôi đều có thể đi nghe ngóng... Giữ tôi lại, chắc chắn có ích...”
Khương Nặc không nói chuyện, đứng nguyên tại chỗ lạnh lùng nhìn anh ta.
Trong bóng tối, dường như Dương Kiện lại cảm nhận được hy vọng sống sót ở trong mảnh trầm mặc này, cố gắng chịu đựng lấy sự đau đớn, nói với Khương Nặc:
“Tính mạng của tôi đều nằm trong tay cô, chỉ cần còn mạng sống, tôi có thể vì cô mà xử lý bất cứ chuyện gì... tha cho tôi đi... Tha cho tôi đi...”
Khương Nặc bỗng nhiên mở miệng: “Anh nhớ kỹ giọng của tôi chưa?”
Dương Kiện ngây ngẩn cả người.
Trên mặt anh ta lộ ra sự mờ mịt và luống cuống, cố gắng hết sức suy nghĩ gì đó, lại cái gì cũng không nhớ nổi.
Nhìn phản ứng của anh ta, Khương Nặc yên tâm.
Cầm d.a.o tiễn anh ta lên đường.
Về sau, Khương Nặc lục soát trên người anh ta một phen, chỉ tìm ra một tấm thẻ, những thứ khác cái gì cũng không có.
Đoán chừng là nhìn thấy phòng của Vũ Nô có ánh sáng, nên đã trực tiếp tới.
Điểm qua trong đầu những tin tức mà Dương Kiện đã khai báo một lần, Khương Nặc trầm mặc một lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-328.html.]
Cô không vội vã g.i.ế.c người này, mà chính là không ngừng thẩm vấn anh ta, chủ yếu vẫn là bởi vì: Người này đã từng gặp cô.
Lần trước cô đến căn cứ đổi vật tư, gặp mặt Giang Cầm, ban đầu anh ta đã ở ngay bên cạnh Giang Cầm.
Về sau cô và Giang Cầm còn nói chuyện một lần.
Với mức độ oán hận mà Dương Kiện giành cho Giang Cầm, lại lúc nào cũng chú ý nhất cử nhất động của bà ấy, có khi nào cũng chú ý tới mình hay không?
Đêm nay thẩm vấn anh ta, Khương Nặc nhờ hết d.a.o này đến d.a.o khác hỏi được rất cẩn thận.
Lúc anh ta nói đến đủ loại dấu vết hoạt động của Giang Cầm, cũng không đề cập đến ngày đó, xem ra là thật sự không có gì ấn tượng.
Dù sao ngày đó Khương Nặc trong mắt anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ, mỗi ngày có nhiều người như vậy đến căn cứ, anh ta đã quên từ lâu rồi.
Đến tận đây, Khương Nặc mới tính là yên tâm.
Đổi lại là cô, nếu như cô hận một người, muốn lấy mạng của người đó, ở bên cạnh người đó giám thị, như vậy tất cả những ai một mình tiếp xúc, nói chuyện với người đó, Khương Nặc đều sẽ điều tra một lần.
Tra được người này, lại tra người đồng hành, lại tra ghi chép đổi đồ.
Đương nhiên, thật sự đổi lại là Khương Nặc, cô muốn mạng một người nào đó, tuyệt đối sẽ không dựa vào người khác ra tay.
Cho dù cần thời gian bao lâu, dù là mười năm mài một kiếm, cũng phải tự tay đi làm.
Phóng hỏa đốt cháy t.h.i t.h.ể của Dương Kiện.
Đối với t.h.i t.h.ể mà nói ít nhất cũng cần 40 phút, hơn nữa mùi vị rất khó ngửi, Khương Nặc tạm thời rời khỏi nơi này, quay lại trên xe.
Vân Diệu yên lặng ngồi trên xe, thấy cô đến, ngước mắt liếc qua cô, nhưng cái gì cũng không hỏi.
“Nghỉ ngơi một lát, chúng ta ăn một bữa cơm.”
Cô nói xong, xuống xe lấy ra phòng container của Biên Mục.
Vừa nhìn thấy căn phòng này lại suy nghĩ, hai ngày này không biết nó đi đâu.
Nghe thấy cô thấp giọng thở dài, Vân Diệu nhẹ nói: “Gần căn cứ có một ít sinh vật biến dị, Biên tướng quân đi săn rồi, nó có thể tìm được đồ ăn.”
Lúc này Khương Nặc mới nhẹ gật đầu.
Cũng phải.
Trứng chim biến dị có thể ăn.
Ấu trùng của côn trùng biến dị bỏ vào dầu chiên, cũng giòn.
Thịt hươu biến dị rất ngon.
Những thứ này, ăn càng sớm càng tốt cho tuyệt hậu đi cũng là một chuyện công đức.
Đi vào trong nhà container, Khương Nặc bắt đầu pha trà.
Sau khi hương trà toả ra, cô rót cho Vân Diệu một chén, bản thân lại lấy từ trong không gian ra một ly cà phê nóng thêm đường để uống.
Mỗi ngày uống trà theo Vân Diệu thì quá đơn điệu.
Cô đột nhiên nghĩ đến: “Nếu như sinh vật biến dị đều là cá hồi, con hàu, cua hoàng đế, tôm hùm, mực gì đó, còn chưa nói đến độc, vậy chúng ta có thể dựa vào ăn để giải quyết nguy cơ sinh tồn của con người hay không?”
Vân Diệu đang uống trà, bị cô hỏi hơi sửng sốt một chút.
Anh thật sự là không ngờ tới còn có thể có kiểu suy nghĩ như này.
Khương Nặc lại rất hăng hái, cô lấy trứng chim mà Ngôn Tử Phàm cho cô ra, bỏ vào nước sôi nấu một chút.
Sau đó bóc vỏ trứng, bẻ ra một nửa đưa cho Vân Diệu, một nửa khác tự mình ăn.
Trứng chim này chỉ to bằng một nửa quả trứng gà, bỏ vào miệng ăn thật sự không tệ, rất tươi rất linh khí.
Cho đến trước mắt, tất cả những thứ có linh khí từ rau xanh đến thịt, tất cả đều ăn rất ngon, có thể nói linh khí là gia vị tốt nhất.
“Ngôn Tử Phàm dựa vào việc ăn trứng chim, trưởng thành mạnh mẽ, như vậy, chúng ta bắt tất cả chim biến dị ở gần căn cứ lại, nhốt ở doanh địa, dù sao bọn nó có năng lực sinh sản vô cùng mạnh, cứ để cho chúng nó đẻ trứng.”
Cô càng nghĩ càng thấy có thể làm được.
“Ăn ngon không nói, còn có thể tẩm bổ thân thể, trở nên mạnh mẽ, có thể chống lại sinh vật biến dị, tạo thành một vòng tuần hoàn lành tính.” Khương Nặc nói: “Ấu trùng có thể chiên dầu, trứng chim có thể nấu, có thể rán, có thể hấp, thịt có thể nướng, có thể xào, sinh vật có năng lực sinh sản càng lợi hại, càng có thể trở thành nguyên liệu nấu ăn có thể tái sinh.”
Ngô Đại Giang gần như chưa từng được uống nước suối không gian, anh ta ăn đều là thịt và rau xanh có linh khí, trong vòng hai năm, thể chất thay đổi rất nhiều, sức lực mạnh hơn rất nhiều so với ban đầu ở toà nhà Đan Nguyên.
Chỉ cần cô có thể bắt được những sinh vật này, nhốt chúng lại để nuôi, trở thành nguyên liệu nấu ăn thì có thể khiến cho thể lực của cô, nhận được sự thăng cấp sức mạnh.
Nhưng nuôi toàn bộ ở doanh địa thì không được.
Cô cần một nơi chuyên nuôi sinh vật biến dị làm nguyên liệu nấu ăn.