Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 329

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:53:58
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng đã lên kế hoạch đại khái, Khương Nặc và Vân Diệu cũng uống trà ăn cơm xong, nhìn thời gian, t.h.i t.h.ể cũng đã thiêu gần xong.

Cô và Vân Diệu cùng nhau xuống xe, lấy xẻng ra đào một cái hố, chôn t.h.i t.h.ể đã bị đốt cháy hoàn toàn thay đổi.

Sau đó lái xe trở lại bãi đỗ xe của căn cứ, lặng lẽ leo tường trở về.

Một lần đi đi về về này, đã hơn 4 tiếng trôi qua.

Nhưng khu thẻ bạc vẫn rất yên tĩnh, thời gian này phần lớn mọi người vẫn như cũ chìm trong giấc mộng.

Khương Nặc dẫn theo Vân Diệu đi trong bóng đêm, yên lặng nói với anh: “Tôi muốn tìm phòng của Dương Kiện, anh ta nói, anh ta ở phía đối diện Vũ Nô, vậy chính là nơi này, chúng ta chia nhau ra tìm, anh giúp tôi phân biệt xem phòng nào trống không có người ở.”

Vân Diệu nhẹ gật đầu.

Hai người chia nhau ra, Khương Nặc đi đến phía trước một loạt căn phòng, chú ý lắng nghe.

Vân Diệu đứng im tại chỗ không hề động đậy.

Khương Nặc cẩn thận phân biệt tất cả động tĩnh bên trong căn phòng, những tiếng hít thở yếu ớt, tiếng hơi thở, tiếng ngáy xen lẫn thành một mảnh, phải từ từ phân biệt vị trí cụ thể của bọn chúng.

Cuối cùng, cô tìm thấy hai căn phòng trống không.

Nhưng quan sát tỉ mỉ, hai gian phòng này đều không có rèm cửa, mà chính là dùng vải cũ treo ở bên cửa sổ để che chắn.

TBC

Dương Kiện cho dù thế nào cũng là người của Ban Kỷ Luật Thanh tra, trong tay không thiếu điểm số, sẽ không tiết kiệm như thế.

Chắc không phải là hai căn phòng này.

Lúc này, cô nhìn về phía Vân Diệu, Vân Diệu khẽ gật đầu, chỉ vào một căn phòng bên cạnh.

Căn phòng kia có rèm cửa giống như loại của Vũ Nô, rất dày và nặng, khá được chú trọng.

Hơn phân nửa chính là căn này rồi.

Hai người không nói chuyện, ăn ý đi tới, Khương Nặc đeo bao tay, lấy thẻ của Dương Kiện ra, quét mở thẻ, rất nhanh đã chuồn vào trong.

Vẫn rất thuận lợi.

Sau khi vào trong, Khương Nặc lấy đèn LED ra, chỉnh ánh sáng đến mức thấp nhất soi vào ngăn tủ, trong bóng tối chậm rãi dò xét.

Căn phòng này hoàn toàn không giống với căn phòng của Vũ Nô, nhìn ra được là có người sinh sống trong thời gian dài.

Trên bàn còn có một cái bát mì tôm đã ăn uống sạch sẽ.

Trên giường lộn xộn, dưới mặt đất là một bộ nội y của phụ nữ bị xé rơi lả tả, trên đầu giường có một sợi dây thừng, đoán chừng là để trói người ở đây, trên tường có một vết m.á.u mới, đoán chừng là trán của người phụ nữ đập vào để lại máu, từ độ khô của vết máu, không quá 3 ngày.

Nói rõ Dương Kiện này dùng vũ lực, cũng là chuyện gần đây.

Nhưng từ sau khi đàn chị vào đội xây dựng ở dưới lòng đất, anh ta chưa từng gặp lại cô ta, cho nên người bị hại, chắc chỉ là những người phụ nữ bình thường đói rã ruột ở trong căn cứ.

Anh ta c.h.ế.t thực sự rất đáng đời.

Khương Nặc mở ngăn kéo ra, lật qua lật lại đại khái.

Phần lớn đều là những thứ linh tinh vô dụng, Khương Nặc chướng mắt, cũng không muốn lấy, dù sao Dương Kiện cũng là người của căn cứ, hiện tại mất tích, cũng không tiện lấy hết đồ trong phòng anh ta.

Vậy thì nói rõ cho người khác biết là anh ta xảy ra chuyện rồi.

Trong ngăn kéo nhỏ có bảy, tám tấm ảnh chụp, đều là dùng máy ảnh chụp lấy liền để chụp lại, Khương Nặc nhìn mấy tấm, đều là một số văn kiện của căn cứ, bị anh ta chụp lại.

Khương Nặc không lấy, chỉ tìm ở trong đó một tấm ảnh chụp một chiếc hộp sơn đồng, thu vào trong không gian.

Những tấm ảnh còn lại, cô lấy điện thoại di động ra chụp lại.

Mặc dù tạm thời nhìn không hiểu nội dung bên trên, nhưng Dương Kiện chụp lại những thứ này, hơn phân nửa là do Vũ Nô yêu cầu, nói không chừng trong tương lai cần dùng đến.

Ngoài ra, những vật tư vớ vẩn Khương Nặc cũng không lấy.

Cô cũng không vội, chậm rãi tìm tòi, nhìn xem còn có gì khác hay không?

Vân Diệu vẫn luôn lẳng lặng đứng ở bên cạnh, bỗng nhiên, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, nhẹ nhàng nhảy lên, chụp lấy một cái túi nilong ở trên trần nhà, xé xuống.

Anh ta không hứng thú nhìn nhiều, trực tiếp cho Khương Nặc.

Khương Nặc nhận lấy túi nilong nho nhỏ này, để sát vào bên cạnh bóng đèn LED, quan sát tỉ mỉ.

Nhìn thì là một cái túi nilong rất bình thường, bên trên có một lớp băng dính, là để dính trên trần nhà.

Hiện tại hoàn toàn là bóng tối, trong phòng cho dù có ánh sáng, cũng chỉ là nến hoặc là đèn dầu, dán đồ ở trên trần nhà quả thực cũng là một phương pháp giấu đồ không tệ.

Đồ trong túi nilong khiến cho cô ít nhiều cũng chút bất ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-329.html.]

Là một thứ có màu hơi vàng, giống như viên kẹo cũng giống như viên thuốc, mở túi ra, có một mùi vị nhàn nhạt khác thường, còn lẫn một chút linh khí, so với trứng chim thì nồng hơn một chút.

Sắc mặt Khương Nặc hơi động.

Cái này nhìn giống như là đồ tốt.

Cô ném viên thuốc lại cho Vân Diệu: “Anh từng thấy chưa?”

Vân Diệu thản nhiên nói: “Thấy rồi, Văn Viễn Tùng cho tôi, tôi không cần.”

“Vì sao không cần.”

Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Loại thuốc viên này có độc tính nhẹ, không tinh khiết giống như nước suối của cô, tốt nhất đừng đụng vào.”

Cái này thật ra cũng là ý chướng mắt.

Nhưng không thể phủ nhận, thứ này đối với người bình thường vẫn rất có sức hấp dẫn.

Văn gia có thuốc viên này, vậy hơn phân nửa là Diệp gia cũng có, hai nhà này vốn dĩ có liên hệ nhất định, những thứ này cũng được lưu thông giữa những gia tộc đặc thù như bọn họ.

Viên thuốc trong tay Dương Kiện, hơn phân nửa là được Vũ Nô thưởng cho.

Ném đồ vào trong không gian, Khương Nặc lại tìm kiếm trong phòng một phen, phần lớn đều là thứ vô dụng, vật tư chủ yếu là đồ chống rét, cũng có một chút thực phẩm ăn liền, trong ngăn kéo ở tủ đầu giường còn giấu 20 hộp bao cao su.

Dương Kiện chuyển từ hầm trú ẩn đến căn cứ, phần lớn đồ vật trong tay anh ta đoán chừng Giang Cầm đều nắm chắc, Khương Nặc không thiếu chút ấy, lấy đi ngược lại là phiền phức, cô cũng không đụng vào.

Lúc này, đã là hơn 5 giờ sáng, theo thời gian, sắp đến thời gian rời giường chuẩn bị bắt đầu làm việc rồi.

Khương Nặc tắt bóng đèn LED, cùng với Vân Diệu chia nhau lặng lẽ rời khỏi khu thẻ bạc.

Sau đó không lâu, Khương Nặc trở lại phòng mình ở khu Z.

Căn phòng này giường chiếu vô cùng mềm, có bàn nhỏ, cũng có ghế sô pha lười.

Sau khi Khương Nặc vào phòng, lấy bếp củi ra, cái bếp này vẫn luôn cháy, thu vào không gian thì ngưng lại, có thể cầm theo để dùng, cô thêm một cục than thì không thêm nữa.

Gian phòng nhỏ, lửa nóng rất nhanh đã khuếch tán ra.

Hiện tại Khương Nặc không sợ lạnh, nhưng cô vẫn thích cảm giác ấm áp, ngồi trong phòng, tóm lại không muốn mặc quá dày.

Cô cởi áo khoác ra, mặc áo lông ngồi bên cạnh đống lửa.

Một ngày một đêm không ngủ, cô cũng không buồn ngủ, lần này thu được không ít thứ, cuối cùng đã có thể ngồi xuống từ từ xem rồi.

Trước tiên xem của Vũ Nô.

Hiện tại đồ vật của gã cũng đang xếp thành một đoàn ở trong không gian.

Bắt mắt nhất đương nhiên là một đống vàng thỏi lớn, mỗi một lần nhìn đều có thể bị màu vàng này chói vào mắt, nhìn thôi đã cảm thấy rất thoải mái, Khương Nặc chuyển toàn bộ bọn nó vào một thùng đựng hàng trống.

Ngoại trừ vàng thỏi, có 5 thùng xăng lớn, đều được đổ đầy, cộng lại có 1000 lít, tạm được.

Có một bọc lớn túi dệt, mở ra xem, bên trong cũng đều là các loại trang sức, kim khí, một túi lớn như vậy, có khoảng gần 1 mét khối.

Trong đó bắt mắt nhất là một bộ 9 cái chén rượu lớn bằng vàng, không chỉ là vàng ròng, tạo hình cũng rất hào khí.

Cũng không biết phải vơ vét bao nhiêu nơi, mới có thể xếp được nhiều vàng như vậy.

Sau đó chính là những tủ gỗ to to nhỏ nhỏ, bên trong gần như cũng đều chứa đồ.

Mở ra xem, đều là đủ loại vật tư, đồ ăn, đồ dùng, chất lượng cũng không tệ.

Còn có 5 đôi giày mới.

Những đôi giày này Khương Nặc nhìn rất quen mắt, thoạt nhìn thì bình thường, nhưng dưới đế có giấu lưỡi dao, có thể bật ra bất cứ lúc nào, c.h.é.m g.i.ế.c người ở khoảng cách gần rất có hiệu quả.

Trước đó cô đã cởi một đôi ở trên người Vũ Nô số hai, tổng cộng 6 đôi, lấy về để Ngô Đại Giang cải tạo gia công một chút.

Cô còn tìm ra một số nắm đ.ấ.m hổ.

Nắm đ.ấ.m hổ là một loại vũ khí loại nhỏ mang theo trên ngón tay, phía trước bằng phẳng, có thể chụp bốn ngón tay vào, gia tăng thương tổn rất lớn khi bị đập.

Kim loại này rất nặng, vô cùng cứng rắn, không biết rốt cuộc là làm bằng cái gì.

Ngoại trừ nắm đ.ấ.m hổ, còn có một số nắm đ.ấ.m đâm, chính là ở trên nắm đ.ấ.m hổ bổ sung thêm rất nhiều gai nhọn, thứ này so với nắm đ.ấ.m hổ càng tàn độc hơn, theo như sức mạnh của đám Vũ Nô, một quyền đ.â.m xuống, chính là 4 lỗ máu.

Đếm được có 26 nắm đ.ấ.m hổ, nắm đ.ấ.m đ.â.m có 17 cái.

Đều đựng trong một bao vải dày riêng, nhấc trong tay nặng trĩu.

Thứ này Khương Nặc không dùng đến, không khớp với tạo hình tay của cô, nhưng có thể cho những người khác dùng, cũng là đồ tốt.

Loading...