Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 331
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:54:02
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc hộp thứ năm đã bị không gian nuốt chửng, còn lại ba chiếc hộp không rõ hành tung nhưng dù sao những phần còn thiếu cũng càng ngày càng ít đi, tâm tình của cô thật không tệ, khiến cô vô cùng tò mò về nơi mà những miếng đồng này chỉ tới.
“Cảm ơn.” Khương Nặc thu lại sổ ký họa, nghiêm túc nói.
Vân Diệu lắc đầu: “Không cần.”
Khương Nặc nghĩ ngợi một hồi rồi lại lấy thau tắm ra, bên trong chứa đầy nước suối trong không gian.
Càng muốn hợp tác thì càng phải phân chia rạch ròi, không thể lấy không của anh, như vậy mới có thể hợp tác lâu dài được.
Lần trước cho anh ngâm nước, linh khí đã bị hút sạch sẽ, lần này xem như đã tận dụng được hết tất cả.
Ngoài thau tắm thì cô còn lấy thêm quần áo.
“Anh tắm rửa một chút rồi nghỉ ngơi đi, tôi đi tìm Ngôn Tử Phàm.”
Khương Nặc nói xong thì lại đi đến bên cạnh chiếc va li chứa chim biến dị, thấy chúng nó vẫn là bộ dạng nửa sống nửa chết, nhìn không ra dáng vẻ uy phong khát m.á.u vốn có.
“Là nó cứ mãi không tỉnh hay là do anh đánh nó thành bộ dáng thế này?” Cô hỏi.
“Vừa rồi có tỉnh lại một lần.” Vân Diệu nói nhỏ.
Vậy à... vậy thì sức sống của mấy con chim biến dị này cũng đủ ngoan cường đấy.
Cô kéo chiếc va li đi về phía khu U mà Ngôn Tử Phàm đang ở.
Người ở khu thẻ lam này thật sự rất nhiều, nhiều người ở một mình một căn nhà sẽ cảm thấy rất lãng phí nên sẽ chia nhà ra một nửa cho những người lao động không có nhà ở nhờ, lấy một số điểm nhất định làm tiền thuê.
Đa số người tới thuê đều là những người có con nhỏ tới ở tạm một thời gian, dù sao thời tiết ở bên ngoài cũng quá mức lạnh lẽo, nếu sinh bệnh thì khó mà khỏe lại được.
Vào những lúc không chịu nổi nữa thì bọn họ sẽ thuê nhà ở tạm để làm giữ ấm cơ thể một chút.
Nhưng dù sao ở trong căn cứ cũng khá khẩm hơn ở bên ngoài nhiều, may mắn là căn cứ có chính sách tới bao nhiêu thì thu nhận bấy nhiêu, tuy đồ ăn phải đổi bằng điểm số nhưng nước lại được phát miễn phí mỗi ngày.
Bước vào khu U, Khương Nặc đã trông thấy Ngôn Tử Phàm ở khoảng cách rất xa, đi bên cạnh cậu chính là Đường Nguyệt.
Tình thời gian thì hôm nay chính là ngày Đường Nguyệt thay ca, hẳn là Ngôn Tử Phàm đi đón bà ấy.
Mẹ con hai người vừa đi đến gần cửa nhà thì đột nhiên có một người đàn ông ngoài bốn mươi, ăn mặc lôi thôi cản đường bọn họ, nhìn Đường Nguyệt cười hì hì.
“A Nguyệt, thay ca?”
Cơ thể của Đường Nguyệt lập tức trở nên cứng đờ, hình như là cảm thấy sợ hãi theo bản năng nhưng bà ấy cũng không lui lại, gương mặt không chút biểu cảm, khẽ gật đầu.
Bà ấy muốn vòng qua người đàn ông này để đi mở cửa nhưng ánh mắt mãnh liệt của ông ta vẫn dán sát vào bà ấy.
“A Nguyệt, sao mà em cứ trốn tránh anh vậy? Một người phụ nữ như em vừa làm việc vừa chăm sóc con nhỏ, em mệt mỏi như vậy, anh nhìn mà đau lòng nên mới muốn chia sẻ với em, sao em lại sợ anh chứ?”
Đường Nguyệt vẫn không thèm để ý tới ông ta, lập tức đi về phía trước, người đàn ông vẫn bám theo bà ấy, một tấc cũng không rời.
“Anh đã muốn nói mấy lời này với em từ lâu rồi, em cân nhắc một chút đi? Anh và em đều có thẻ căn cứ, chúng ta vừa lúc môn đăng hộ đối, một người phụ nữ xinh đẹp như em, lại đang ở cái độ tuổi này, sao có thể không có đàn ông bên cạnh chứ?”
Đường Nguyệt biến sắc, cô dùng thẻ từ mở cửa, người đàn ông vẫn còn muốn đuổi theo bà ấy nhưng đúng lúc này, Ngôn Tử Phàm không chút biểu cảm ngăn cản ông ta.
Ánh mắt muốn g.i.ế.c người là một thứ không thể nào che giấu được.
Gương mặt Ngôn Tử Phàm không chút cảm xúc nhưng ánh mắt của cậu lại lạnh như băng.
Lần này gặp lại, cậu trông càng có vẻ thu mình vô hại, chỉ có lúc này mới khiến Khương Nặc hồi tưởng lại con sói nhỏ lúc nào cũng độc hành trong đêm.
“Ông chắn đường rồi.” Cậu lạnh lùng nói.
Người đàn ông bị cậu nhìn có chút bực bội, nhưng nghĩ đến cậu là con trai của Đường Nguyệt nên chỉ đành đè nén cơn giận.
Đường Nguyệt mở cửa vào nhà, Ngôn Tử Phàm đứng ngoài cửa lạnh lùng nhìn ông ta, người đàn ông đụng phải vật cản đường khó nhằn nên đành phải rời đi.
Ánh mắt lạnh lẽo của Ngôn Tử Phàm vẫn dán chặt vào người ông ta, hồi lâu sau cậu mới xoay người.
Lúc này, cậu đã trông thấy Khương Nặc ở đằng xa.
Trong nháy mắt, gai nhọn trên người cậu đều được thu lại, không còn sát ý dày đặc như lúc nãy nữa.
Cậu khẽ gật đầu với Khương Nặc rồi xoay người vào nhà, cửa chỉ khép hờ chứ không hề bị chốt lại.
Một lát sau, Khương Nặc thấy bốn bề vắng lặng mới đi vào trong.
Mới vừa vào nhà thì đã nghe thấy âm thanh vui mừng của Đường Nguyệt: “Là cô Vu sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-331.html.]
Khương Nặc xoay người, nhìn thấy Đường Nguyệt có chút kích động đứng lên: “Là cô đã cứu tôi, tôi vẫn luôn muốn nói một tiếng cảm ơn... cuối cùng cũng có cơ hội.”
Khương Nặc nói nhỏ: “Ngồi xuống rồi nói.”
Đường Nguyệt gật gật đầu, mời Khương Nặc ngồi xuống.
Đối diện với ân nhân cứu mạng, sự vui sướng của Đường Nguyệt đều lộ hết ra ngoài, tuy nhiên bà ấy vẫn còn có chút câu nệ, sau khi trò chuyện được vài câu thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, là người quen đến tìm bà ấy cùng đi lãnh nước.
Mỗi lần Đường Nguyệt đi lãnh nước và thức ăn đều sẽ đi cùng hàng xóm xung quanh, lần này bà ấy cũng không muốn người ngoài biết trong nhà còn có một người khác nên đành quay sang khẽ gật đầu với Khương Nặc rồi đi ra ngoài trước.
Ngôn Tử Phàm không đi, chỉ là thoáng nhìn qua khe cửa, không thấy người đàn ông dây dưa với bọn họ ở đó nữa thì sự lạnh lẽo trong mắt mới lui đi một chút.
“Theo kế hoạch thì khi nào động thủ?” Khương Nặc đột nhiên hỏi.
Ngôn Tử Phàm nghe thế thì ngẩn người.
Cậu cúi đầu trả lời: “Đêm nay.”
Khương Nặc gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tóm lại là Ngôn Tử Phàm vẫn có chút thấp thỏm bất an, trước mắt thì người nọ cũng chỉ dừng ở mức dây dưa, chưa làm ra bất kỳ hành động quá khích nào mà cậu đã lên kế hoạch g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta.
Nói thế nào thì đây cũng không phải là một hành vi chính nghĩa.
Nhưng mẹ cậu đã trải qua những chuyện như vậy, bà ấy rất sợ tiếp xúc với người khác phái, loại đàn ông không ngừng dây dưa, cắn chặt không buông như vậy chẳng khác nào đánh thức cơn ác mộng trong lòng bà ấy.
Ngôn Tử Phàm thấy mẹ mình vô thức run rẩy, đối mặt với sự dây dưa của đối phương, bà ấy một chữ cũng không nói nên lời, duy trì sự bình tĩnh thôi cũng đã là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng bà ấy càng trốn tránh thì lại càng gợi lên hứng thú của người đàn ông kia.
Giọng nói ngây ngô của Ngôn Tử Phàm có chút khàn khàn: “Em từng ngăn cản ông ta... cũng đã từng nhắc nhở ông ta đừng dây dưa nữa, nhưng ông ta căn bản không nghe em nói, em sợ...”
“Em không cần giải thích.” Khương Nặc xen ngang: “Đây là chuyện nhà em, chị không có quyền xen vào, cũng không thể trách cứ.”
“Chị có thể!” Ngôn Tử Phàm có chút sốt ruột: “Chị đã cứu mạng chúng em, chỉ cần chị nói không được thì em chắc chắn sẽ nghe lời chị.”
Khương Nặc lắc lắc đầu, hỏi cậu: “Em có từng nghĩ cho dù em g.i.ế.c ông ta rồi thì cũng sẽ có người tiếp theo không, trước khi em trưởng thành đến mức khiến người ta phải sợ hãi thì trong mắt những người khác, em và mẹ em đều là kẻ yếu, là đối tượng có thể bị ức h.i.ế.p bất cứ lúc nào, em cứ g.i.ế.c hết người này đến người khác thì cũng sẽ có ngày bị lộ, đến lúc đó em và mẹ em tính làm gì?”
TBC
Ngôn Tử Phàm nghe xong, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nhưng cậu rất trầm tĩnh, sau một lúc lâu, cậu trầm giọng nói: “Chị Vu, chị nói rất đúng, em không nên âm thầm g.i.ế.c ông ta mà phải bắt ông ta để lập uy.”
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt lại phát sáng: “Em phải để ông ta sống, còn phải khiến ông ta khiếp sợ em, sự sợ hãi của ông ta sẽ lây sang những người khác, mãi cho đến khi em không còn là kẻ yếu trong mắt người đời.”
Khương Nặc nghe vậy, lập tức nhìn cậu bằng ánh mắt tán dương.
Nói chuyện với người thông minh thật sự rất thoải mái.
Ngôn Tử Phàm chỉ mới hơn mười ba tuổi mà đã có đủ điều kiện và tố chất tâm lý để trở thành cường giả.
Chẳng trách kiếp trước cậu lại có thể leo lên cái vị trí kia.
Khương Nặc đẩy chiếc va li trong tay ra trước, hất hất cằm ý bảo Ngôn Tử Phàm nhìn xem.
Ngôn Tử Phàm hoang mang ngồi xổm xuống, mở va li ra, nhìn thấy bên trong là hai con chim biến dị bị trói gô thì lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cậu nhỏ giọng nói: “Làm sao mà bắt được vậy? Tốc độ của chúng nó rất nhanh mà.”
“Luôn có cách bắt mà.” Khương Nặc nói: “Chị dự định bắt hết chim biến dị xung quanh căn cứ mang về nuôi, em có thể tưởng tượng là chị muốn làm một trang trại chăn nuôi, ngoài chim biến dị thì chị còn muốn nuôi thêm một ít sâu biến dị nữa.”
Ngôn Tử Phàm bị ý tưởng này của cô làm cho sửng sốt, một hồi lâu sau cũng không nói nên lời.
“Chị Vu, chị nuôi bọn chúng để làm gì?”
“Ăn.” Khương Nặc trả lời rất ngắn gọn.
Ngôn Tử Phàm nhất thời không còn lời gì để nói.
Nói rất đúng, trứng chim quả thật rất ngon.
Nếu có thể nuôi được một lượng lớn chim, ấn theo tốc độ đẻ trứng của chúng nó thì không chỉ không cần lo cái ăn mà thân thể cũng sẽ không ngừng tiến hóa.
Ngoài việc dễ tử vong ngoài ý muốn khi bắt chim ra thì cơ bản chỉ toàn là chỗ tốt, không hề có điểm nào xấu cả.
“Em ở căn cứ làm việc vặt cũng chẳng kiếm được bao nhiêu điểm, có muốn tới giúp chị hay không? Trứng chim và ấu trùng em nuôi, chỉ cần em làm tốt thì chị sẽ không bạc đãi hai người.”
Nhìn vẻ vui sướng không dám tin tưởng trên mặt Ngôn Tử Phàm, Khương Nặc lại đúng lúc hắt cho cậu một bát nước lạnh.
“Em phải suy xét cho rõ ràng, em đưa mẹ em đi cùng chị thì bà ấy phải từ bỏ công việc hiện tại, sau này hai người quay về, có thể có được vị trí như bây giờ không cũng khó mà nói được.”