Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 332

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:54:04
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngôn Tử Phàm nghe xong, hơi hơi trầm ngâm, mím chặt môi.

“Em nghĩ kỹ rồi, chị Vu, em muốn đi.”

“Vì sao?” Khương Nặc hỏi cậu.

Cậu siết chặt nắm tay, ngữ khí chậm rãi kiên quyết: “Em muốn trở nên mạnh mẽ. Có lẽ em có thể từ từ lớn lên một cách yên ổn ở căn cứ này, có thể cùng mẹ em sống những ngày bình yên, nhưng không một ai có thể đảm bảo rằng căn cứ sẽ mãi mãi bảo vệ chúng em, em muốn đánh cược cơ hội lần này, chỉ khi bản thân trở nên mạnh mẽ thì mới có thể tự lựa chọn vận mệnh của mình.”

“Phải từ bỏ công việc hiện tại, mẹ em sẽ đồng ý sao?”

Ngôn Tử Phàm nghĩ nghĩ rồi nói: “Bà ấy sẽ đồng ý.”

Khương Nặc nhìn cậu.

Đôi khi nhìn Ngôn Tử Phàm, cô lại nhớ tới bản thân mình trước kia.

Cậu nói đúng, người mẹ nào rồi cũng sẽ đi theo con mình mà thôi.

Cậu tự tin như vậy hẳn là chắc chắn mẹ cậu rất yêu thương cậu.

Công việc của căn cứ này không thiếu người làm, một người từ chức thì sẽ có rất nhiều người chờ đợi thay vào đó, đặc biệt là loại công việc ghi chép như Đường Nguyệt chẳng có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật.

Bọn họ có thẻ căn cứ nhưng nếu thất nghiệp thì sẽ không có điểm số, ngoài việc có thể giữ lại căn nhà này thì phúc lợi hằng ngày cũng chỉ có một phần nước mà thôi.

Nếu lại muốn tìm một công việc khác thì cũng chưa chắc sẽ có được công việc nhẹ nhàng.

Nhưng Ngôn Tử Phàm vẫn nghĩa vô phản cố lựa chọn.

“Em tận mắt nhìn thấy lũ chim biến dị này tàn sát lẫn nhau, m.ổ b.ụ.n.g đồng loại, ăn nội tạng... Em đã tận mắt trông thấy sự hung tàn của bọn chúng, không thể nào xem như không có chuyện gì, cứ mãi tin tưởng căn cứ có thể bảo vệ chúng em.” Ngôn Tử Phàm cau mày, trầm giọng nói: “Chị Vu, thế giới này biến hóa quá nhiều, em không muốn tiếp tục làm một kẻ yếu!”

Khương Nặc nói: “Nếu em đã quyết định như vậy thì cứ tin tưởng với lựa chọn của em.”

Ngôn Tử Phàm vô cùng nhanh nhạy, sau khi nghe Khương Nặc sắp xếp thì chủ động nói: “Em vốn đang định đêm nay sẽ đánh cho tên dây dưa với mẹ em một trận nhưng bây giờ bỏ qua vậy, nếu muốn tạm thời rời khỏi căn cứ thì tốt nhất là đừng gây chuyện khiến người khác chú ý.”

Khương Nặc gật gật đầu, nói với cậu: “Em giữ hai con chim này đi, nhớ phải giấu bọn chúng cho tốt, trứng chim để cho em và mẹ em ăn, hai tháng sau chị sẽ đến tìm em, đưa hai người tới một nơi khác.”

Ngôn Tử Phàm nghiêm túc đồng ý: “Được!”

“Chị giao chúng nó cho em là để em nghiên cứu thuộc tính của chúng nó, cố gắng thuần phục để chuẩn bị cho việc chăn nuôi số lượng lớn. Tổ chim ở căn cứ vẫn còn, em có thể tiếp tục đi trộm trứng chim, thêm vật phòng thân.”

Hai người quyết định xong xuôi thì Khương Nặc cũng kéo va li quay về khu Z.

Mở cửa, bên trong là một mảnh tối đen, củi trong lò sưởi cũng đã tắt.

Vân Diệu đã đổi quần áo, đang ngồi tựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thau tắm nằm trong góc, vẫn không còn thừa lại chút linh khí nào như trước kia.

Khương Nặc nhìn thân ảnh cao gầy trong bóng đêm, đột nhiên có chút tò mò, thấy anh cũng mở mắt nhìn sang, cô trực tiếp đi qua đó: “Đưa tay cho tôi xem.”

Vân Diệu nhìn nhìn cô, rất nghe lời vươn tay tới trước mặt cô, Khương Nặc kéo tay áo, quan sát cánh tay của anh.

Vẫn còn rất nhiều vết sẹo chằng chịt dưới da.

Thật khó mà tưởng tượng một người rõ ràng đã nổ thành từng mảnh nhỏ những vẫn có thể hoạt động như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Ngâm nước suối có ích cho vết thương của anh không?” Cô hỏi.

Vân Diệu nhìn cô khẽ gật đầu, thái độ quá mức nghiêm túc nhưng lại khiến Khương Nặc cảm thấy thú vị.

“Vậy là tốt rồi.”

Bọn họ cùng nhau sống lại, có mục tiêu hoàn toàn khác nhau nhưng lại có cùng một bí mật.

Vân Diệu muốn bảo vệ sự tồn vong của nhân loại rồi rời đi còn Khương Nặc lại muốn cùng người thân sống sót thật tốt trong thế giới này.

Cũng xem như là chung một hành trình nhưng điểm đến lại hoàn toàn khác nhau.

Kế tiếp, Khương Nặc lại lôi kéo Vân Diệu đi luyện đao.

Luyện mệt mỏi rồi lại quay về căn phòng trên cây nghỉ ngơi, tắm rửa xong xuôi rồi lại xem phim truyền hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-332.html.]

Nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục luyện.

Đối với cô mà nói thì cuộc sống hiện tại còn thú vị và có ý nghĩa hơn cả nghỉ phép.

Ngoài việc luyện đao cùng cô thì Vân Diệu cũng chỉ có đọc sách và nghỉ ngơi.

So với cuộc sống sóng yên biển lặng của bọn họ thì bên phía của Ngôn Tử Phàm có hơi gà bay chó sủa.

Nơi ở của bọn họ cách âm quá kém, rất khó giấu được hai con chim ồn ào kia.

TBC

Cậu đã nghĩ rất nhiều cách mới có thể biến hai con chim ầm ĩ kia thành hai con chim câm.

Bộ phận phát ra âm thanh của loài chim này nằm ở thanh quản dưới, lúc đầu cậu tưởng chỉ cần làm yết hầu bị thương là hai con chim này sẽ không kêu được nữa nhưng cuối cùng lại vô dụng.

Sau đó cậu lại làm hỏng lưỡi gà của bọn nó, vậy mà vẫn còn kêu được.

Cuối cùng cả yết hầu, lưỡi gà và thanh quản dưới đều bị thương, suýt nữa đã khiến hai con chim này c.h.ế.t tươi.

Vẫn là nhờ Khương Nặc mang mấy miếng cải trắng có chứa linh khí tới đút cho bọn chúng nên bọn chúng mới có thể sống sót.

Nhìn chim biến dị hung tợn lao vào mặt mình nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì, Ngôn Tử Phàm cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Lúc nào giải pháp cũng có nhiều hơn khó khăn.

Chuyện nằm ngoài dự đoán chính là khi Ngôn Tử Phàm nói Đường Nguyệt từ bỏ công việc ở căn cứ, hai tháng sau đi theo cô Vu rời khỏi nơi này, Đường Nguyệt lại đồng ý không một chút do dự.

Mãi cho đến lúc này Ngôn Tử Phàm mới biết được mẹ của mình đã chịu nhiều tổn thương hơn cậu tưởng nhiều.

Những ngày bị khinh nhục bị chà đạp, đánh mất tôn nghiêm trước mặt con trai cơ hồ đã hủy hoại bà ấy.

Bà ấy có thể tìm được một công việc tốt ở căn cứ, duy trì một vẻ bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh đơn giản là vì muốn con trai của mình có thể sống sót.

Không chỉ có người đàn ông dây dưa kia khiến bà ấy hoảng sợ mà trên thực tế lúc bà ấy ngồi ghi chép tư liệu một mình trong một căn phòng, đột nhiên có một người khác phái đi vào thì cũng sẽ khiến bà ấy sợ hãi không thôi.

Bà ấy rất sẵn lòng rời khỏi căn cứ, đến một nơi yên tĩnh sinh sống.

Ý thức được trước giờ mẹ mình chỉ là cậy mạnh, Ngôn Tử Phàm càng kiên định với lựa chọn của bản thân.

Có đủ trứng chim để ăn, cậu và mẹ đều có thể trở nên mạnh mẽ, tâm ma khiến bà ấy sợ hãi một ngày nào đó sẽ bị đè bẹp dưới sức mạnh tuyệt đối.

...

Trước khi đi, Khương Nặc đi gặp Giang Cầm.

Giang Cầm trông vẫn như trước kia, quần áo mộc mạc, vẻ ngoài ngăn nắp nhưng ít nhiều cũng có chút tiều tụy, đôi mắt giăng đầy tơ máu.

Dù vậy nhưng bà ấy vẫn tỏa ra một nguồn tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ.

Khương Nặc báo cáo chuyện mấy chiếc hộp với bà ấy.

“Tôi cũng đã tìm người hỏi thăm nhưng thật sự chưa có ai từng thấy qua thứ này, thật ngại quá, không giúp đỡ được gì.” Khương Nặc nói với bà ấy.

Giang Cầm nhàn nhạt nói: “Thứ này vốn là không dễ tìm, cô chú ý nhiều hơn một chút là được, tôi cũng không trông mong cô có thể tìm cho tôi một cái ngay lúc này.”

Khương Nặc trò chuyện với bà ấy vài câu rồi rời đi.

Giang Cầm rất bận rộn, cô vừa đi thì lại thấy có mấy người tiến vào văn phòng của bà ấy, việc này nối tiếp việc kia.

Khương Nặc kéo vành nón, lặng lẽ biến mất giữa đám người.

Ngày hôm sau, cô cùng Vân Diệu đi tới bãi đỗ xe.

Sau đó không lâu, Trịnh Nhất Hiên đúng hẹn bước vào.

Anh ta không mặc trang phục chiến đấu mà chỉ mạnh một bộ đồ chống lạnh màu xám đen, đầu đội mũ bông, bộ dáng vô cùng khiêm tốn đi đến bên cạnh chiếc xe của Khương Nặc, quan sát bọn họ một hồi rồi mở cửa ngồi vào ghế sau.

Cô khởi động xe chạy về phía Hải Thành.

Chạy được mấy phút, khi đã rời xa căn cứ thì Trịnh Nhất Hiên mới thả lỏng.

Mấy ngày này hẳn là anh ta rất bận, thần thái có chút mỏi mệt, vừa dựa đầu vào ghế xe đã ngủ mất.

Ba người đều không thích nói chuyện, không khí bên trong chiếc xe yên tĩnh dị thường.

Loading...