Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 334

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:54:08
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc mọi người nói chuyện, những thanh củi liên tục cháy lên, trong nhà cũng trở nên ấm áp.

Khương Nặc bị ánh lửa làm cho nóng bức nên lui về phía sau vài bước, cách đống lửa xa một chút, tựa lưng vào tường.

Đêm đã khuya, tay chân của Trịnh Nhất Hiên còn có vài vết thương do giá rét, hết vết này tới vết khác lần lượt xuất hiện khiến da anh ta đã bong tróc thành từng mảng lớn.

Anh ta ngồi sát vào đống lửa, cuối cùng cũng khiến thân thể đã lạnh đến tê dại trở nên ấm áp, đồng thời lại nhìn Khương Nặc cùng Vân Diệu cứ như không có chuyện gì tựa vào góc tường nghỉ ngơi, trong lòng vừa hâm mộ vừa cảm thấy bình yên.

Lúc thiên tai ập đến, có ai mà không mong kỳ tích sẽ xảy ra?

Đứng trước việc con người không thể chống lại thiên nhiên, nếu tồn tại những người có năng lực siêu việt, lại tình nguyện ra sức giúp đỡ thì đó chính là may mắn của nhân loại.

Trịnh Nhất Hiên cũng có thể lý giải sự thần bí và cẩn thận của Khương Nặc.

Dù sao trên đời này cũng có quá nhiều kẻ tham lam.

Trịnh Nhất Hiên có mang theo cơm nắm làm sẵn, chỉ cần đặt gần đống lửa hâm nóng lên là ăn được, Khương Nặc gặm hai chiếc bánh nén khô, đồng thời đút cho Biên Mục vài miếng bánh cho chó.

Thấy Trịnh Nhất Hiên bị thương nghiêm trọng vì giá rét, Khương Nặc cũng tìm cho anh ta một số loại kem dưỡng da.

Trịnh Nhất Hiên vô cùng vui vẻ cảm ơn Khương Nặc, anh ta nhận lấy nhưng không có ý định dùng, ý muốn để dành cho vợ mình.

Ba người một chó ở trong căn nhà nhỏ nghỉ ngơi chỉnh lý, chờ đợi thời gian giá rét nhất trong ngày trôi qua.

Dựa vào tường ngủ một giấc, mãi đến khi gió không còn thổi quá to thì lập tức dập lửa, cầm lấy ngọn đuốc tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường đi, bọn họ phát hiện bên phía Hải Thành không bị động đất ảnh hưởng quá nhiều nhưng hẳn là mưa axit đã giằng co ở nơi này rất lâu, nhưng nơi họ đến cơ hồ không còn sinh vật nào sống sót, hơn nữa trời giá lạnh, ngay cả cỏ dại dưới đất cũng không thấy đâu.

Phòng ốc kiến trúc và những ngọn núi đều bị ăn mòn nghiêm trọng.

Tài nguyên nước sạch ngọt lành gần như đã đứt đoạn, ngay cả nguồn nước ngầm cũng đã bị ô nhiễm.

Căn cứ số một Nam Giang có thể phát nước mỗi ngày là vì mưa axit không quá nghiêm trọng, chỉ cần đào sâu xuống lòng đất là có thể khai thác được nguồn nước ngầm sạch sẽ nhưng bên phía Hải Thành thì chuyện này trở nên rất khó khăn.

Biên Mục vẫn đi phía trước dò đường, xác nhận không có gì nguy hiểm thì mới quay về dẫn đường cho bọn họ.

Trịnh Nhất Hiên cũng dần dần quen với sự dẫn đường của Biên Mục, thành thật đi theo nó.

Bọn họ vòng qua nội thành Hải Thành, từ vùng ngoại ô đi tới vùng lân cận.

Hải Thành là thành phố lớn, các quận huyện và thành phố cấp tỉnh xung quanh cũng coi như phát đạt, dọc theo đường đi, Khương Nặc nhìn thấy rất nhiều nhà xưởng đổ nát nhưng vật tư đã sớm bị đoạt đi hết.

Từ một khoảng cách rất xa, cô đã nhìn thấy căn cứ Thái Thương.

Căn cứ Thái Thương này được xây dựng lại từ một khu nghỉ dưỡng ở trên núi.

Khương Nặc có chút ấn tượng, trước mạt thế, giá cả của khu nghỉ dưỡng này cũng khá rẻ, cũng chạy không ít chương trình quảng cáo, mở bán không tồi nhưng sau đó rất nhiều người mua đều cảm thấy hối hận.

Nhà ở đây được xây dựng trên núi, giao thông không thuận tiện, muốn mua thức ăn thì chỉ có thể đến siêu thị gần đó, vừa đắt vừa không tươi mới, một năm ở đó cũng chẳng được mấy ngày, lúc không ở cũng chẳng cho thuê được, giá trị bất động sản cũng không cao.

Mấy người chị em hay cùng Vu Nhược Hoa đi nhảy quảng trời cũng mua một căn, lúc mua còn khen tận trời cao, còn cổ động Vu Nhược Hoa đi mua, không bao lâu sau đã hối hận, vẫn cứ than thở bán mãi không được.

Khi đó ai ngờ được được xong khi hồng thủy ập tới thì nơi này đã biến thành một căn cứ tư nhân, đã tồn tại rất lâu trong thời mạt thế.

Khương Nặc đứng ở ngọn núi bên này dùng kính viễn vọng nhìn về phía căn cứ.

Nhà cửa ở đó đa phần vẫn là những căn nhà khi trước, chỉ là xây tường cao hơn, có thể trông thấy ánh lửa lập lòe nhưng lại khá ảm đạm, ở trong một nơi tối đen như thế, thật khó để nhìn rõ được thứ gì.

Khương Nặc muốn phân tích địa thế của nơi này từ góc độ phong thủy nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Hiện tại mục tiêu là đến trung tâm nghiên cứu, cô không muốn cành mẹ đẻ cành con nên đưa Trịnh Nhất Hiên đi đường vòng, cách một khoảng xa vòng qua căn cứ, không muốn phát sinh bất kỳ quan hệ nào với nó.

Vì thế mà đoàn người lại đi thêm mười tiếng đồng hồ mới đến được khu vực lân cận trung tâm nghiên cứu.

Ba người một chó dừng lại trên một con đường quốc lộ kề bên ngọn núi.

Động đất ở Hải Thành không quá nghiêm trọng, đường quốc lộ cơ bản không bị hư hại nhưng mưa axit triền miên đã ăn mòn núi đá, những ngọn núi đều bị sạt lở một mảng lớn khiến cho đường sá bị chặn ngang không thể nào đi qua.

Độ cao của ngọn núi cao hơn mặt nước biển ước chừng một ngàn hai trăm mét, cũng lạnh lẽo hơn dưới mặt đất nhiều.

Đi đến nơi này, đôi môi Trịnh Nhất Hiên trở trắng bệch, lông mày đã kết sương, chiếc chăn anh ta mang theo cũng đã quấn chặt trên người, miễn cưỡng che chắn một chút gió lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-334.html.]

Lúc này tất cả mọi người đều đã vượt qua hơn hai mươi tiếng đồng hồ không ngủ, Trịnh Nhất Hiên hỏi Khương Nặc có muốn tìm một chỗ dừng lại nhóm lửa hay không, Khương Nặc nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nói: “Đừng dừng lại, tiếp tục đi thôi.”

Trời càng lạnh thì càng không nên dễ dàng dừng lại, con người hoạt động liên tục có thể sinh ra nhiệt lượng, hiện tại dừng lại nhóm lửa sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian và thể lực để cơ thể thích nghi với nhiệt độ.

Chi bằng tiếp tục kiên trì thêm một chút.

Trịnh Nhất Hiên cũng hiểu ý của cô, cắn răng chống đỡ đi thêm hai tiếng đồng hồ thì mới đến chỗ trạm gác bên ngoài trung tâm nghiên cứu.

Nhưng ngoài dự đoán là bên trong trạm gác lại không có ai.

Chẳng những không ai mà nhìn từ vết bụi đóng xung quanh, có thể đoán được nơi này đã bị bỏ hoang ít nhất hai tháng.

Trịnh Nhất Hiên ngẩn người, trong lòng tức khắc có dự cảm bất hảo.

Lần trước anh ta tới đây thì bên ngoài trung tâm nghiên cứu còn có bảo vệ, hạng mục quan trọng như hạt giống đặc thù được phía chính phủ coi trọng như thế, theo lý thuyết thì sẽ không gặp vấn đề an toàn.

Nhưng thiên tai nhân họa, ai mà nói rõ được.

Nếu xảy ra tai nạn ngoài ý muốn hoặc là nội bộ xảy ra vấn đề thì...

Anh ta sốt ruột tiếp tục đi về phía trước, bước tới cổng trung tâm nghiên cứu, một cánh cửa sắt đóng chặt, không có bất kỳ ai trông giữ.

Không xong rồi.

Lòng Trịnh Nhất Hiên chợt lạnh, nhanh chóng rút khẩu s.ú.n.g bên hông ra cầm trên tay, dùng sức đẩy cánh cửa kia.

Cánh cửa đã bị khóa, vẫn trơ trơ dưới tiếng gõ cửa của anh ta, Khương Nặc thấy thế thì rút chủy thủ ra, muốn dùng sức cạy khóa cửa, đúng lúc này cánh cửa lại được mở từ bên trong.

Một người hơn hai mươi tuổi nơm nớp lo sợ ra mở cửa, cánh cổng vừa mở ra thì lại thấy một khẩu s.ú.n.g chĩa vào mình, cậu ta sợ tới mức vội vàng lui về phía sau vài bước, mở miệng kêu lên: “Đừng g.i.ế.c tôi! Đừng g.i.ế.c tôi!”

Trịnh Nhất Hiên thấy cậu ta mặc chế phục bằng bông thì tức khắc giận sôi máu: “Không ai g.i.ế.c cậu cả, đứng yên cho tôi!”

Người trẻ tuổi kinh hồn nhìn anh ta.

Trịnh Nhất Hiên không hề cất súng, cùng đám người Khương Nặc đi vào trong, đồng thời cẩn thận quan sát bốn phía.

TBC

Thật ra lúc Khương Nặc chưa vào trong thì đã nghe thấy hai tiếng hít thở, một tiếng của người trước mặt, còn một người khác ở bên trong.

Người trước mặt này tay trói gà không chặt, sức chiến đấu đại khái chỉ bằng một phần ba Ngô Đại Giang, sức uy h.i.ế.p gần như bằng không.

Còn hơi thở của người bên trong lại vô cùng nặng nề, thường xuyên ho khan, rõ ràng là không quá khỏe mạnh.

Trịnh Nhất Hiên đưa thẻ công tác ra, người trẻ tuổi nghiêm túc quan sát, lúc này cả người mới thả lỏng.

“Thì ra là anh Trịnh... anh là chồng của tiến sĩ Chu, đúng không?”

Đột nhiên nghe cậu ta nhắc tới vợ mình, thái độ của Trịnh Nhất Hiên càng thêm nghiêm túc, anh ta khẽ gật đầu.

“Vậy thì tốt quá.”

Người trẻ tuổi khóa cửa, kích động lôi kéo Trịnh Nhất Hiên, thiếu chút nữa đã trào nước mắt: “Anh Trịnh, anh đã đến rồi.”

Trịnh Nhất Hiên nhất thời không hiểu rõ tình huống, chỉ có thể hỏi: “Cậu là ai, chức vụ thế nào, người của trung tâm nghiên cứu đi đâu hết rồi?”

“Anh Trịnh, để tôi từ từ nói với anh.”

Người trẻ tuổi đưa đám người đi vào trong.

Khương Nặc không lập tức đuổi theo mà ở lại phía sau, lặng lẽ gọi Biên Mục tới gần.

Cô ôm Biên Mục nói nhỏ: “Nơi này rất lớn, mày tìm một chỗ đợi đi, đừng để người khác phát hiện ra mày, có hiểu không?”

“Gâu!” Biên Mục nhỏ giọng thở hổn hển.

Cô sờ đầu nó, nhìn nó rời đi rồi mới nhỏ tiếng nói với Vân Diệu: “Căn cứ Thái Thương mà chúng ta đi ngang qua hơn phân nửa là địa bàn của họ Diệp, bọn họ đang tìm anh, nếu bị người khác nhìn thấy anh và Biên Mục ở bên cạnh nhau thì Biên Mục sẽ trở thành đặc điểm nhận dạng của anh.”

Một người có thể thay đổi hình tượng của mình thông qua việc thay đổi quần áo, dùng tóc giả nhưng một con ch.ó thì không thể.

Rất ít con ch.ó có thể sống sót ở thời mạt thế nên chúng khan hiếm đến mức khiến người ta dễ dàng chú ý.

Tuy rằng việc này có chút không công bằng với nhóc đáng yêu kia nhưng Khương Nặc cảm thấy vẫn nên cố gắng không để cho người khác trông thấy nó.

Loading...