Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 335
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:54:10
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước giờ Vân Diệu đều cảm thấy họ Diệp chẳng là vấn đề gì cả, anh nhẹ giọng nói: “Cô không cần để ý đến bọn họ đâu.”
“Tôi không muốn gây phiền toái.” Khương Nặc nói.
Vân Diệu nghe xong, ánh mắt nhìn xuống đỉnh đầu của cô: “Tôi biết rồi.”
Thấy anh hợp tác như vậy, cũng nghe lời, tâm tình của Khương Nặc tức khắc thả lỏng, vỗ vỗ bả vai anh: “Ngoan, đi vào thôi.”
Cô đi vào trong, vừa đi vừa âm thầm quan sát, trung tâm nghiên cứu này được xây dựng trong một vách núi, chính là đẽo núi dựng nên, hành lang khá dài nhưng lại trống rỗng không có bất kỳ thứ gì.
Trên đường đi có đi ngang qua hai chiếc cửa sắt bị khóa chặt, tối đen như mực nên không nhìn rõ được gì, nhưng hẳn là khu nhà xưởng trước đây.
Tối lửa tắt đèn được vài phút, ngọn đuốc trong tay Trịnh Nhất Hiên cũng đã sắp tắt, lúc này bọn họ mới bước vào một căn phòng.
Trong phòng có nhóm lửa, so với thời tiết giá rét bên ngoài thì căn phòng này ấm áp hơn nhiều.
Trong phòng có một chiếc giường, trên giường là một người phụ nữ, thoạt nhìn đã hơn ba mươi, nhưng cũng có thể là do vẻ ngoài bệnh tật, dinh dưỡng thiếu hụt nên mới khiến cho người đó trông có vẻ già trước tuổi.
Thấy người tới, cô ấy vội vàng ngồi dậy.
Có lẽ cô gái chỉ đang nằm nghỉ ngơi một chút, trên người vẫn còn đang mặc chế phục chần bông.
Trịnh Nhất Hiên thấy cô gái, dường như là nhận ra người này: “Tiểu Dư, là cô sao?”
Cô gái được gọi là Tiểu Dư khẽ gật đầu, ho nhẹ một tiếng: “Anh Trịnh, là tôi.”
Trịnh Nhất Hiên nhíu nhíu mày.
Lúc này, người trẻ tuổi ban nãy mang tới mấy chiếc ghế mời bọn họ ngồi xuống, Khương Nặc ngồi bên cạnh đống lửa, ánh mắt đảo quanh đánh giá căn phòng này.
Vân Diệu dựa lưng vào tường chứ không ngồi, người thanh niên tiếp đón anh nhưng anh lại làm như không nghe thấy.
Lúc anh không để ý đến người khác thì chỉ đơn thuần là anh không muốn nói nhiều chứ không phải là có ý kiến gì với người ta nhưng người cậu thanh niên lại có chút luống cuống nhìn về phía Trịnh Nhất Hiên.
Trịnh Nhất Hiên ho khan một tiếng, anh ta cũng không có biện pháp, dù sao Vân Diệu cũng đâu có phản ứng với anh ta.
Khương Nặc nói: “Không cần lo cho anh ấy đâu, hai người vẫn nên nói tình huống trước mắt cho anh Trịnh đi, anh ấy đã sốt ruột lắm rồi.”
Người thanh niên lấy lại tinh thần.
Trong phòng ánh lửa lập lờ, độ ấm tương đối thoải mái, người thanh niên ngồi trước mặt Trịnh Nhất Hiên, lên tiếng tự giới thiệu bản thân trước.
“Tôi tên là Ôn Dương, trước đây từng làm thực tập sinh khối kỹ thuật tại Viện Hàng không Vũ trụ, sau này rút lui cùng với nhóm chuyên gia rồi bị điều tới trung tâm nghiên cứu này, vào tổ hạng mục của tiến sĩ Chu, nói đơn giản một chút thì tôi chính là trợ thủ của chị Dư.”
Cô gái nằm trên giường tên là Dư Tịch Dương, trước mạt thế, cô ấy chính là thành viên của tổ nghiên cứu hạt giống đặc thù.
Người dẫn đầu nhóm nghiên cứu này chính là viện sĩ Lý, cũng chính là giáo sư của Chu Duyệt Nghiên, Dư Tịch Dương là người có thâm niên ít nhất trong tổ nghiên cứu nên rất được Chu Duyệt Nghiên săn sóc, vì vậy mà Trịnh Nhất Hiên cũng từng gặp mặt cô ấy vài lần.
Nhưng ấn tượng của Trịnh Nhất Hiên đối với cô gái này chính là một người rộng rãi phóng khoáng, cũng chỉ mới qua hai, ba năm mà người đã trở nên tiều tụy như thế này rồi sao.
Đây cũng chính là lý do mà tại sao sau khi Trịnh Nhất Hiên nhận ra cô ấy thì lại nhíu mày.
Bởi vì tầm quan trọng của hạt giống đặc thù mà tổ hạng mục của bọn họ đã chuyển đến trung tâm nghiên cứu này, đồng thời cũng được trang bị thêm một số vật tư và trợ thủ.
Đám người Chu Duyệt Nghiên cũng ý thức được trong tương lai lương thực sẽ trở nên quan trọng như thế nào nên từ lúc tới nơi này đã bắt đầu tiến hành nghiên cứu thực nghiệm mấy mẫu quan trọng suốt ngày đêm không ngưng nghỉ.
Vốn dĩ mọi thứ đều rất thuận lợi nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, dịch bệnh bạo phát trong trung tâm nghiên cứu, viện sĩ Lý qua đời.
Sau khi viện sĩ qua đời, nghiên cứu bắt đầu rơi vào trạng thái bão hòa, cộng thêm nhân viên của tổ nghiên cứu lần lượt giảm đi, phía trên cũng mất niềm tin với hạng mục hạt giống đặc thù này nên cũng đã điều hết những người còn lại đi nơi khác, nghe nói là đi tham gia vào một dự án bí mật khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-335.html.]
Lúc ấy Chu Duyệt Nghiên vô cùng phản đối cách làm này nhưng mệnh lệnh đã hạ xuống, sự phản đối của một người thì có ích lợi gì?
Cuối cùng, cô ấy lấy lý do bị bệnh kiên trì ở lại đây, không chịu rời khỏi nơi này.
Nghe đến đó, Trịnh Nhất Hiên khó tránh khỏi lo âu, vẻ lo lắng trên mặt không thể nào tan đi.
“Cô nói cô ấy chọn ở lại, vậy người đâu rồi?”
“Cô ấy đâu rồi?”
Nghe thấy câu hỏi này, cả hai người Ôn Dương và Dư Tịch Dương đều do dự một lúc, ánh mắt nhìn nhau, cuối cùng nói: “Cô Chu hiện đang ở căn cứ Thái Thương.” Khương Nặc khẽ cau mày, Trịnh Nhất Hiên nghe vậy cũng sửng sốt.
Anh ta đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, cũng tưởng tượng ra khả năng tồi tệ nhất, thậm chí vào lúc hai người Ôn Dương nhìn nhau, vẻ mặt do dự, trái tim anh ta đã chìm sâu dưới đáy.
Trong cái thế đạo này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cho dù mỗi ngày đều có bi kịch xuất hiện, xảy ra ở trên người mình thì cũng không có gì phải ngạc nhiên cả.
Anh ta lấy lại bình tĩnh rồi hỏi: “Cô ấy còn sống không?”
“Còn sống.” Dường như Ôn Dương hiểu được anh ta đang lo lắng điều gì, liền đưa ra đáp án khẳng định: “Chắc chắn là cô Chu còn sống, chỉ là bây giờ cô ấy đang ở căn cứ Thái Thương, không thể ra ngoài được.”
Trái tim đang bị siết chặt của Trịnh Nhất Hiên rốt cuộc cũng được thả lỏng: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Dương biết anh ta đang lo lắng nên vội vàng nói về chuyện của Chu Duyệt Nghiên.
Trước khi trung tâm nghiên cứu được sơ tán thì có một giáo sư tên là Hứa Khôn đã đưa một số dữ liệu và nhân viên nghiên cứu đi tới căn cứ Thái Thương.
Căn cứ Thái Thương ở cách nơi này không xa, bọn họ đều biết.
Căn cứ này mặc dù không lớn lắm nhưng lại khá thần bí, người bình thường không được vào đó, những người có thể vào đều phải có giá trị của mình, nghe nói phúc lợi ở trong đó rất tốt.
Thỉnh thoảng người trong trung tâm nghiên cứu cũng bàn tán về căn cứ này, lúc đầu Ôn Dương cũng không thèm để ý, dù sao chỗ đó ở gần trung tâm như vậy, mọi người tò mò về nó cũng là chuyện bình thường.
Mãi cho đến một ngày, giáo sư Hứa Khôn nói chuyện với cậu ta, hỏi cậu ta có muốn đi theo ông ta đến căn cứ Thái Thương làm nhân viên kỹ thuật không.
Ôn Dương do dự, lúc ấy viện sĩ Lý đã qua đời, dự án thí nghiệm hạt giống đặc biệt gặp phải điểm nghẽn, cộng thêm dịch bệnh tràn lan, ngay cả viện sĩ cũng không thể chống đỡ được, lòng người hoảng sợ, bồn chồn không thôi.
Trong thời gian đó Chu Duyệt Nghiên cũng bị bệnh, thí nghiệm hạt giống trong hơn ba tháng không có tiến triển gì. Vật tư tiêu hao từ ngày này sang ngày khác nhưng lại không thu được một chút kết quả nào.
Trong thâm tâm mọi người đều hiểu, trung tâm nghiên cứu này sắp không xong rồi.
Lúc này, điều kiện mà giáo sư Hứa Khôn đưa ra đúng là rất hấp dẫn. Mọi người đều biết căn cứ Thái Thương có phúc lợi tốt, đi qua đó còn có thể được tiếp tục làm nhân viên kỹ thuật như trước.
Còn nếu như bỏ lỡ cơ hội này, đi cùng với quân đội trở về căn cứ của chính phủ, những người như Ôn Dương không phải là nhân viên nghiên cứu nòng cốt, cũng không có quá nhiều chuyên môn nên còn không biết mình sẽ được sắp xếp làm công việc gì.
Bởi vậy về cơ bản những người được giáo sư Hứa Khôn tìm đều đồng ý.
Vốn dĩ Ôn Dương cũng muốn đi, nhưng cuối cùng, Chu Duyệt Nghiên viết đơn xin, cho dù chỉ còn một mình cô ấy thì cô ấy cũng nhất quyết thực hiện hai giai đoạn cuối cùng của thí nghiệm hạt giống đặc biệt.
Đơn xin của cô ấy đã được chấp thuận, bên trên để lại cho cô ấy một phần nhỏ vật tư sinh hoạt.
Ngoại trừ cô ấy ra thì hoặc là sơ tán, hoặc là đi theo Hứa Khôn đi tới căn cứ Thái Thương.
Đến cuối cùng, hai người Dư Tịch Dương và Ôn Dương cũng ở lại cùng cô ấy.
Dư Tịch Dương ho khan vài tiếng rồi nói: “Lúc ấy chúng tôi không nghĩ chuyện lại phức tạp như vậy. Thí nghiệm hạt giống gặp phải rào cản vì hạt giống gieo trồng từ mẫu vật chỉ có thể sinh trưởng được một đời, đến đời thứ hai thì bắt đầu không có cách nào sinh trưởng được nữa. Chúng tôi muốn tổng hợp số liệu mấy đời thì nhất định phải cần thời gian. Nhưng sau khi viện sĩ qua đời, Hứa Khôn mang theo người rời đi, dự án này không thể không dừng lại, thật sự rất đáng tiếc.”
Cô ấy thở dài: “Cô Chu muốn kiên trì, chúng tôi đều hiểu cô ấy, nhưng chỉ có một mình cô ấy thì chắc chắn không làm được. Tôi đã theo dự án này từ khi tốt nghiệp, từ trước tận thế đến tận bây giờ, bỏ ra nhiều thời gian, công sức và tâm huyết đến vậy, vào lúc này cô ấy không thể buông tay, tôi cũng không thể buông tay.”
Trịnh Nhất Hiên gật đầu, nhìn về phía Ôn Dương: “Vậy còn cậu thì sao?”
TBC
“Tôi cũng không khác lắm.” Cậu ta trả lời: “Thật ra tôi đã từng cân nhắc đến việc đi theo giáo sư Hứa Khôn, nhưng trước kia tôi từng đắc tội với giáo sư Hứa Khôn, mà tôi nhát gan, hay suy nghĩ lung tung, tôi sợ nếu mình đi theo ông ta, sau này phải sống phụ thuộc vào ông ta, nếu ông ta nhìn tôi không vừa mắt thì tôi c.h.ế.t thế nào cũng không biết.”