Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 336

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:54:12
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu ta cũng là người thành thật, nói thật hết toàn bộ: “Nếu chúng tôi đi sơ tán thì tương lai thế nào cũng không biết, mà nếu đi theo Hứa Khôn thì lại càng bấp bênh hơn, chẳng bằng ở lại giúp cô Chu, lỡ như hạt giống thành công được thì cũng là một đóng góp lớn, nửa đời sau của tôi cũng không cần phải lo. Đương nhiên, sau một thời gian dài như vậy, tôi cũng có chút tình cảm nhất định với dự án này, bởi vậy nếu như phải đánh cược thì tôi thà rằng cược vào cái này.”

Nhìn Ôn Dương gầy gò xanh xao, Dư Tịch Dương thỉnh thoảng ho khan, không cần bọn họ nói tỉ mỉ thì Trịnh Nhất Hiên cũng biết tình huống không tốt lắm.

Sự thật cũng đúng là như thế.

Phía trên cho phép bọn họ dùng mẫu vật để tiếp tục thí nghiệm, nhưng một số thiết bị đã bị mang đi.

Hứa Khôn cũng âm thầm mang đi một số tư liệu.

Tình hình lúc đó vô cùng hỗn loạn, Chu Duyệt Nghiên chỉ riêng việc bảo quản mẫu vật và hạt giống trong tay đã rất khó khăn rồi, cô ấy cũng không thể lo được quá nhiều.

Trung tâm nghiên cứu chỉ còn lại 3 người, đồ ăn và nước uống dùng tiết kiệm thì có thể cầm cự được nửa năm, nhưng nếu muốn tiếp tục thí nghiệm thì vẫn cần thiết bị.

TBC

Chu Duyệt Nghiên mang theo bọn họ chống đỡ mấy tháng, thực sự sắp không chịu đựng nổi nữa.

Cuối cùng, cô ấy đưa ra quyết định.

Cô ấy dẫn theo Dư Tịch Dương đi căn cứ Thái Thương, tìm Hứa Khôn.

Nhưng Dư Tịch Dương không được đi vào, Chu Duyệt Nghiên đành phải để cô ấy chờ ở bên ngoài cổng.

Thật ra Dư Tịch Dương cũng biết trước khi Hứa Khôn rời đi, ông ta đã tìm Chu Duyệt Nghiên nói chuyện không chỉ một lần, cũng đưa ra rất nhiều điều kiện để cô ấy cũng đi tới căn cứ Thái Thương nhưng Chu Duyệt Nghiên đều cự tuyệt.

Nếu như không phải đến tuyệt cảnh thì chắc hẳn cô ấy đã không đến tìm Hứa Khôn.

Dư Tịch Dương không biết bọn họ nói chuyện gì, cô ấy đứng ở bên ngoài lo lắng đợi gần một ngày, Chu Duyệt Nghiên mới đi ra gặp cô ấy một lần.

Chu Duyệt Nghiên không kể đã nói chuyện gì với Hứa Khôn, chỉ nói cho cô ấy nghe về kết quả giao dịch.

Chu Duyệt Nghiên ở lại căn cứ Thái Thương.

Giai đoạn cuối của thí nghiệm hạt giống giao lại cho Dư Tịch Dương và Ôn Dương tiếp tục thực hiện. Các thiết bị và vật tư cần dùng trong thời gian đó đều do căn cứ Thái Thương cung cấp. Mỗi tháng Dư Tịch Dương đến nhận một lần, báo tên Hứa Khôn, điền đơn đăng ký ở cổng, trong vòng 8 tiếng đồng hồ sẽ được nhận, sau đó cô ấy tự mình mang về trung tâm nghiên cứu.

Lúc ấy Dư Tịch Dương hoàn toàn bối rối.

Trực giác của cô ấy nói rằng Hứa Khôn bắt ép Chu Duyệt Nghiên ở lại nên khuyên Chu Duyệt Nghiên quay về, nhưng thái độ của Chu Duyệt Nghiên lại kiên quyết, cũng bảo cô ấy không nên hỏi nhiều.

Dư Tịch Dương lo lắng đến sắp khóc, nói với cô ấy: “Cô ơi, cô ở lại đây là vì hạt giống đặc biệt này. Thí nghiệm hạt giống không thể thực hiện được nếu không có cô. Nếu không có cô ở đây, tâm huyết bao nhiêu năm qua sẽ đổ sông đổ biển mất.”

Phản ứng của Chu Duyệt Nghiên lại rất bình thản:”Cả cô và em đều biết thí nghiệm hạt giống tiến hành đến bây giờ đã không có vấn đề kỹ thuật nào khó khăn cần phải khắc phục nữa, việc nó hoàn thành chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ là thời gian này phải kéo dài bao lâu thì không ai có thể cam đoan được. Chỉ cần em và Ôn Dương có thể kiên trì thì cô có ở đây hay không cũng không giống nhau.”

Dư Tịch Dương nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, nếu như Chu Duyệt Nghiên không có ở đây, trọng trách hầu như đều giao hết lên đầu cô ấy.

Cô ấy không sợ khó khăn, sợ chính là mình gánh không nổi sức nặng này.

“Em quay về đi, nếu cần gì thì mỗi tháng tới đây xin, cô sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo các em có được vật tư. Chỉ cần cô còn sống thì các em không cần phải lo lắng vấn đề này. Nếu như cô chết, các em cứ mang theo mẫu vật và số liệu đến căn cứ số một Nam Giang tìm Trịnh Nhất Hiên, nói cho anh ấy biết hạt giống này chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, anh ấy sẽ biết phải nên làm thế nào.”

Chu Duyệt Nghiên nói xong những lời này, liền bảo Dư Tịch Dương rời đi.

Sau đó, Dư Tịch Dương không gặp lại cô ấy nữa.

Dư Tịch Dương làm theo lời cô ấy, cùng Ôn Dương tiếp tục thí nghiệm hạt giống thế hệ thứ hai.

Mỗi tháng cô ấy đều đi căn cứ Thái Thương một lần, báo tên Hứa Khôn rồi điền đơn xin ở cổng.

Nhưng cũng không phải xin cái gì là có thể nhận được cái đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-336.html.]

Mỗi lần đều phải trừ chỗ này bỏ chỗ kia, từ chối vài thứ, cuối cùng chỉ đưa cho cô ấy một nửa những thứ trong đơn.

Dư Tịch Dương đứng ở cửa căn cứ Thái Thương, thường xuyên có ảo giác rằng mình đến đây để ăn xin.

Nhưng so với những thứ này, cô ấy lại càng lo lắng cho Chu Duyệt Nghiên hơn.

Chu Duyệt Nghiên còn sống không?

Về vấn đề này, Dư Tịch Dương và Ôn Dương đã thảo luận không biết bao nhiêu lần.

Lúc điền đơn xin, hầu như lần nào cô ấy cũng đều bày tỏ mong muốn được gặp Chu Duyệt Nghiên, nhưng từ khi Chu Duyệt Nghiên tiến vào căn cứ Thái Thương thì chưa bao giờ gặp cô ấy nữa.

Trong lòng Dư Tịch Dương lo sợ bất an.

Cô ấy và Ôn Dương dựa vào các vật tư do Chu Duyệt Nghiên cung cấp để tiếp tục thí nghiệm hạt giống đặc biệt ở trung tâm nghiên cứu này. Hai tháng trước, rốt cục bọn họ cũng có tiến triển mang tính đột phá.

Cô ấy rất muốn báo cáo kết quả này cho Chu Duyệt Nghiên, thậm chí còn nghĩ đến việc viết tin tức này bằng ám hiệu lên đơn đăng ký, nhưng sau khi được Ôn Dương nhắc nhở, cô ấy nhanh chóng từ bỏ ý định này bởi chưa chắc Chu Duyệt Nghiên đã nhìn thấy tờ đơn này, mà cho dù chỉ viết ám hiệu thì bí mật cũng có thể bị rò rỉ.

Ôn Dương nhát gan, rất hay suy nghĩ nhiều, cũng chính vì như thế mà cậu ta làm việc luôn rất thận trọng. Cậu ta cho rằng Chu Duyệt Nghiên vẫn còn sống, nếu không thì bọn họ bây giờ cũng không nhận được vật tư nữa.

Hiện tại người còn sống, vật tư cũng được nhận, đây chính là trạng thái tốt nhất. Cứ duy trì tình trạng hiện tại là tốt rồi, không cần phải làm bất cứ chuyện gì phá vỡ sự cân bằng này. Chờ sau khi thí nghiệm hạt giống thành công tốt đẹp thì lại tiếp tục xem xét các bước tiếp theo phải làm thế nào.

Lúc này đang là đêm vĩnh cửu, nhiệt độ càng ngày càng thấp. Trong giai đoạn này, Dư Tịch Dương và Ôn Dương làm việc gần như ngày đêm không nghỉ. Đồng thời, cứ đến thời gian cố định thì cô ấy lại phải đi căn cứ Thái Thương một chuyến. Nếu không đi sẽ không có đồ ăn, cũng không cách nào tiếp tục bồi dưỡng hạt giống nữa. Hơn nữa, phải đi một lần mới có thể biết được Chu Duyệt Nghiên còn sống hay không.

Có thể là do quá mệt mỏi, dinh dưỡng cũng không tốt nên hiện tại sức khỏe của cô ấy rất yếu. Đi đi về về, mỗi lần cô ấy đều bị lạnh cóng đến sinh bệnh, vừa nghỉ ngơi xong, lại phải đi ra ngoài. Thấy cô ấy như vậy, Ôn Dương chỉ có thể khuyên cô ấy cố gắng nghỉ ngơi nhiều hơn.

Nói đến đây thì gần như đã kết thúc câu chuyện.

Cảm xúc của Trịnh Nhất Hiên lúc lên lúc xuống, cuối cùng tất cả chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

Anh ta biết hai người Dư Tịch Dương không nói dối, đây đúng là phong cách của Chu Duyệt Nghiên, mà thậm chí anh ta còn có thể tưởng tượng ra được biểu cảm của cô ấy khi nói những lời đó là như thế nào.

Cô ấy vẫn luôn là một người tỉnh táo, lý trí, không dễ dàng đưa ra quyết định. Nếu đã quyết định như thế chắc hẳn cô ấy đã suy đi tính lại rất nhiều.

Anh ta day day mi tâm, hỏi Dư Tịch Dương: “Ngày nào trong tháng là cô sẽ đi tới căn cứ Thái Thương?”

Dư Tịch Dương trả lời: “Ngày 16.”

Hằng ngày cô ấy đều phải ghi lại nhật ký thí nghiệm, bởi vậy đối với ngày tháng cô ấy vẫn rất mẫn cảm.

Nhưng Trịnh Nhất Hiên lại có chút mê mang.

Gần đây cuộc sống đều cứ mơ mơ hồ hồ, không phân rõ ban ngày ban đêm, cũng không biết lúc này đang là ngày nào năm nào. Tuy nhiên, vào ngày anh ta dẫn theo đội ngũ những người sống sót đến đăng ký ở căn cứ số một Nam Giang có điền không ít giấy tờ, hình như hôm đó là ngày mồng 3 hay mồng 6 gì đó, vậy thì hôm nay là…

”Hôm nay là ngày 12.” Khương Nặc nói.

Chiếc đồng hồ trên tay cô đeo có ghi ngày tháng. Mỗi khi cô tiến vào ngôi nhà trên cây thì sẽ tháo đồng hồ ra để ở bên ngoài, cũng có khi quên, nhưng bình thường cũng sẽ có một cái đồng hồ ở bên ngoài nên khi cô ra ngoài đều sẽ kiểm tra lại thời gian.

Trịnh Nhất Hiên gật đầu, khẽ nói: “Vậy là còn 4 ngày nữa...”

Giọng nói của anh ta dần trầm xuống, cúi đầu suy nghĩ gì đó.

Khương Nặc lại nói với Dư Tịch Dương: “Thí nghiệm hạt giống của mọi người đã tiến hành đến giai đoạn nào rồi, có thể cho tôi xem một chút không?”

Dư Tịch Dương nghe vậy, rõ ràng rất do dự. Suy cho cùng thì cô ấy không hề quen biết Khương Nặc, thậm chí không biết thân phận của cô là gì, mà thí nghiệm hạt giống đặc biệt dù sao cũng là một dự án bảo mật, cũng là tâm huyết của bọn họ cho tới nay.

Trịnh Nhất Hiên thấy vậy liền nói với cô ấy: “Để cho cô Vu xem đi, cô ấy là chuyên gia, hai người có thể tin tưởng cô ấy.”

Loading...